• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9.

Ta như đang mơ một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ, phu quân ta vẫn sống khỏe mạnh, chàng biết ta đang mang thai, trên mặt hiện rõ niềm vui sướng.

Hứa hẹn suốt đời sẽ chăm sóc mẫu tử bọn ta.

Cả hai cùng tâm sự, ta muốn đưa tay vuốt ve mặt chàng. Nhưng chưa kịp chạm vào, lại như bị hụt chân rơi vào a tì địa ngục, trước mắt chỉ còn lại một mảng tối tăm.

Ý thức dần trở lại.

Ta bỗng nhận ra trong bụng còn một đứa trẻ, nhưng trước khi ngất đi, bụng ta đau nhói, ta thậm chí cảm nhận được có một dòng nhiệt chảy ra. Con của ta.

Con vẫn còn tồn tại chứ?

Ta thậm chí không dám nghĩ.

Bên tai ta mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.

Nhưng mí mắt rất nặng, dù cảm thấy có người kéo rèm giường lên, lấy tay ta ra khỏi chăn, có vẻ như đang bắt mạch cho ta.

Những âm thanh nhỏ nhẹ liên tục vang lên, nhưng ta không thể mở mắt.

"Ta thật có lỗi với Nhu Nương, còn nói sẽ làm nghĩa mẫu của đứa trẻ, nhưng cuối cùng lại không thể bảo vệ được nó."

Giọng Lâm Nguyệt đầy tự trách. Ta có thể nghe thấy, nhưng không thể cử động.

Tim vẫn đau nhói, lệ từ khóe mắt chảy ra, lăn trên gương mặt, cuối cùng từng chút một hội tụ vào gối mềm.

Mỗi bước mỗi xa

Đứa trẻ số khổ này.

Cuối cùng không thể chào đời vào thế giới này.

Mà người thân duy nhất của ta ở đây, cuối cùng cũng đã bị giết.

"Sở Chi, thích khách lần này chắc chắn là do Vinh Vương phái đến. Chính vì hắn, Nhu Nương mới bị sảy thai."

"Hắn đã tuyên chiến với chúng ta, vậy thì chúng ta cũng không cần phải giữ tình huynh đệ nữa."

Khi nàng ta vừa nói xong, ta lại nghe thấy giọng của Tam hoàng tử.

Hắn hừ lạnh một tiếng.

Giống như đang kìm nén cơn giận trong lòng, hoàng tử kiêu ngạo đang nói về sự căm ghét Vinh Vương với người mình yêu:

"Vinh Vương kia chẳng qua chỉ ỷ vào việc là đích tử của Trung cung, lại là hoàng tử duy nhất được phong vương, hành động ngày càng không kiềm chế. Nếu hắn bất nhân, ta cần gì phải giữ tình thủ túc?"

"Sở Chi, đừng nóng vội."

Lâm Nguyệt dường như đã hạ thấp giọng, nhưng trong phòng rất im ắng, có lẽ ngoài hai người họ ra, chỉ còn lại ta đang hôn mê trên giường.

Vì vậy, dù cố tình hạ thấp giọng, ta vẫn nghe rõ từng chữ.

Nghe thấy được -- sự thật khiến ta tan nát cõi lòng.

"Hiện giờ Vinh Vương kia đúng là xuân phong đắc ý, chúng ta còn phải chậm rãi lên kế hoạch. Lần trước ta bảo chàng g.i.ế.c người khai đao, chính là để cảnh cáo Vinh Vương, có vẻ hắn là một kẻ không kiên nhẫn, nên mới dám trắng trợn phái thích khách đến."

"Nếu đã biết hắn là kẻ ngu ngốc, vậy thì cần gì phải tức giận? Nếu chàng thực sự không kìm chế được, thì cứ tiếp tục dùng hạ nhân nhà Vinh Vương để đe dọa hắn. Để thiên hạ biết được sự rộng lượng của chàng, chỉ trích sự tàn ác của Vinh Vương, thế nào?"

"..."

Họ liên tục nói chuyện, nhưng phần sau nói gì, ta cũng không nghe thấy.

Ý thức mơ hồ.

Nhưng ta đã nghe thấy câu quan trọng nhất.

Dùng mạng sống của phu quân ta để cảnh cáo Vinh Vương, lại chính là ý tưởng của Lâm Nguyệt, người cũng đến từ thế giới hiện đại như ta.

Thật nực cười biết bao.

Ta đã cố gắng rất nhiều để sống sót trong thời đại này, nhưng Lâm Nguyệt, người cùng thời với ta, lại dễ dàng phá hủy tất cả hạnh phúc của ta.

Lâm Nguyệt và Chu Sở Chi.

Một người bày mưu tính kế.

Một người rút kiếm g.i.ế.c người.

Không ai cho rằng bọn họ sai, thậm chí còn khen ngợi bọn họ không sợ cường quyền.

Hưởng thụ ánh mắt tán dương của quyền quý thành Trường An.

Nhưng dưới chân lại là xương cốt của phu quân ta.

Thật sự quá nực cười.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK