Vụ việc Hoài Thanh đã được giải quyết, cảm giác rửa nhục không gì sảng khoái bằng, tâm trạng của ông Liêu rất tốt nên cũng uống vài ly, song ông ta không khen thưởng cho người lập công. Dựa theo tình hình hiện tại, khen thưởng quá đà chỉ khiến cho hai đứa con nuôi khác mất thể diện trước đàn em của chúng, nhưng ông ta vẫn mở lời giao một sòng bạc ngầm của Địch Tạp cho Tề Kiêu.
Tề Kiêu không có hứng thú với địa bàn của Địch Tạp, nơi đó quá dơ bẩn, nhưng ông Liêu cho thì anh nhận ngay. Địch Tạp tất nhiên không vui vẻ gì, song chạm phải ánh mắt của ông Liêu thì cũng chỉ có thể nuốt xuống mối nhục này, lại có thêm một mối thù với Tề Kiêu.
Trong lòng gã thầm nói, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ đòi hết cả gốc lẫn lại về.
Đạo Đà không quan tâm đến những việc như thế, hắn ta chỉ ha ha tránh đi cái chủ đề này, có điều ánh mắt tà mị thỉnh thoảng rơi lên trên người người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Tề Kiêu, bởi vì việc kinh doanh ma túy của hắn ta từng bị người phụ nữ này phá hoại. Còn về việc tại sao Tề Kiêu lại nói với ông Liêu muốn người phụ nữ này vốn dĩ đối với hắn ta mà nói, không hề quan trọng.
Nam Nhứ khép hờ mắt, nhưng đuôi mắt cảnh giác tự nhiên quét đến ánh mắt nham hiểm đến từ Đạo Đà, trước khi đi làm nhiệm vụ, cô đã nhận được tình báo rằng việc nghiên cứu chế tạo loại ma túy mới nhất định phải có người chuyên nghiệp đảm nhận. Nhưng cũng bởi vì Đạo Đà quá đỗi tự phụ, chuyên gia hóa học bị hắn ta bắt đến đây sau khi nghiên cứu chế tạo thành công ma túy thì bị hắn ta bắn chết, nhưng không ngờ lại bị Nam Nhứ thành công giải mã và ngăn chặn hết toàn bộ công thức ma túy, có lẽ trong số những người ở đây, hắn ta là người hận cô nhất.
Ông Liêu trái lại không hỏi nhiều đến chuyện này, buôn bán chế tạo ma túy đều là trách nhiệm của Đạo Đà, thiếu đi một nguồn kinh tế, đó là chuyện của Đạo Đà, tự hắn ta xảy ra sai sót thì tự hắn ta gánh chịu.
Cho đến khi tiệc mừng thọ kết thúc, Nam Nhứ cũng không có cơ hội rời khỏi sảnh lớn của bữa tiệc, cho dù cô bắt bản thân mình trở nên tàng hình, nhưng có nhiều đôi mắt cay độc nhìn chằm chằm vào cô như thế, hơn nữa mỗi một ánh mắt rơi xuống, đều mang theo sát ý.
Tiệc mừng thọ kết thúc, ông Liêu đi ra ngoài, tiền hô hậu ủng* toàn là đàn em của ông ta, Đạo Đà Địch Tạp đều vây quanh nói chuyện, Nam Nhứ đi theo phía sau Tề Kiêu, anh đi đâu, cô đi theo đó là được, nếu lỡ tách ra, nói không chừng đàm em của Đạo Đà hoặc là đàn em của Địch Tạp sẽ ra tay với cô ngay. Tuy rằng cô có tự tin đối với thân thủ của bản thân, nhưng súng ngoài sáng dễ tránh, tên trong tối khó phòng. Còn có cái cô Anna kia, nham hiểm khôn lường.
*Trước hô sau ủng. Ngày trước, vua chúa hoặc các quan to đi ra, có đông quân lính đi hầu. Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ
Đi ra cửa lớn thì thấy trời đã sập tối, ánh hoàng hôn đổ xuống tạo thành một mảng đỏ hồng, bầu không khí quỷ dị giống như sự yên tĩnh trước cơn giông bão, khiến người ta không thể không vực dậy cảnh giác.
Tầm mắt của cô ngắm nhìn xung quanh, đâu đâu cũng là lính vũ trang cầm súng quanh quẩn, rõ là không có chỗ đột phá.
Trước khi ra đây cô vốn không ôm hy vọng quá lớn, cho nên cũng không có thất vọng, chỉ là trong lòng thầm than thở một hơi rồi đi theo phía sau lưng Tề Kiêu.
Bất thình lình, “đoàng” một tiếng súng vang lướt ngang qua bầu trời, tức khắc súng đạn mù mịt rơi như mưa đổ, tất cả mọi người hoảng loạn la hét trốn tránh, Địch Tạp hét như quỷ kêu bảo mọi người phòng thủ và bắn trả.
Nương theo tiếng la hét hỗn loạn của người bên đường, những cú bắn trả của lính vũ trang cũng nổ ra, tiếng súng vang lên thì trong tức khắc, con đường yên tĩnh trở nên hỗn loạn không thôi.
Tề Kiêu rút ra một khẩu súng từ bên eo, trực tiếp nhét vào tay của Nam Nhứ.
Nam Nhứ ngẩn người, không ngờ anh lại đưa súng cho cô, cô không có quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi lung tung, nắm chặt khẩu súng nấp vào góc tường.
Giọng nói gào thét của Địch Tạp, tiếng kêu bô bô của người bên cạnh, đại khái là một thế lực nào đó ở Tam Giác Vàng nhân ngày sinh nhật của ông Liêu đến đây muốn tận diệt hết bọn họ.
Hai tay Nam Nhứ nắm chặt khẩu súng trước ngực, ánh mắt nhìn quanh những vị trí đang bắn ra những phát súng lạnh, quả nhiên là một thế lực khác đã xông đến đây, tức thời hai bên hỗn chiến. Cô không để ý nổi những việc này, có thể chạy là được rồi, nhưng mà súng đạn không có mắt, cô không có nơi nào để chạy.
Tề Kiêu đứng ở một nơi không xa, trong tay cầm súng bảo vệ ông Liêu, ánh mắt của hai người vô thức va vào nhau, cô không nhìn ra được cảm xúc nơi đáy mắt của anh, cũng như lý do tại sao anh lại đưa súng cho cô. Nguyên nhân này cho đến thật lâu sau đó cô mới biết được.
Súng đạn không có mắt, cô tránh đi dòng đạn suồng sã, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm điểm đột phá. Chẳng mấy chốc, trước mặt cô liên tiếp có vài người ngã xuống vô cùng có trật tự, cô cảm thấy không đúng lắm, thuận theo phương hướng nhìn qua đo, đáy lòng thình lình cứng nghẹn.
Xen lẫn trong đám người lính vũ trang của đối phương có một thân hình cô quá đỗi quen thuộc, Giang Ly, là Giang Ly, Giang Ly đến cứu cô rồi.
Giang Ly là bạn đồng hành sinh tử với cô trong đội hành động, bọn họ cùng tiến cùng lui, cùng nhau thực hiện vô số nhiệm vụ to to nhỏ nhỏ, có thể nói là đồng sinh cộng tử đi đến tận hôm nay. Trái tim của cô đột nhiên đập rộn, máu huyết dường như đang sôi trào lên.
Người ở trước mặt không ngừng ngã xuống, nhưng số người hỗn chiến giữa hai bên quá nhiều, cô hoàn toàn bản không thể thoát khỏi vòng bao vây của đàn em ông Liêu.
Trước mắt lửa đạn bay ngập trời, cô chỉ cần dám xông ra ngoài thì không chừng sẽ bị lửa đạn bắn thành tấm bia.
Lưng cô tựa vào vách tường, dằn nén xuống nhịp tim điên loạn gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình, phát súng lạnh lẽo đột nhiên cắm thẳng lên tường, trực tiếp cắt đoạn lối đi của cô, cô chỉ đành nghiêng người tránh đi.
Khoảng cách giữa hai bên khá xa, cô chỉ có thể đứng ở nơi xa xa nhìn người ở bên cạnh Giang Ly đang từng người từng người ngã xuống, trong lòng không khỏi nghĩ, Giang Ly nhất định không được có chuyện.
Trong đám người hỗn loạn, chỉ nghe thấy tiếng quỷ gào chói tai của Địch Tạp nói có kẻ bắn tỉa, ánh mắt sắc bén của cô nhanh chóng lần tìm, quả nhiên có một họng súng không quá nổi bật, người đó ẩn nấp rất kỹ, chỉ là khẩu súng đó khác với súng của bộ đội vũ trang bình thường, cô liền hiểu ra, là người của tổ hành động.
Trong lúc cô đang thất thần, thân thể bỗng dưng bị kéo mạnh, “đùng” một viên đạn cắm thẳng lên tường, viên đạn khít khao lướt ngang qua giữa eo của cô. Nếu như không phải có Tề Kiêu, cô đã trúng đạn rồi.
Tề Kiêu không để ý đến cô nữa, Nam Nhứ nhân lúc Tề Kiêu đấu súng, tiếp tục dán vào tường đi về phía trước, trong cuộc hỗn chiến, sau lưng cô có một khẩu súng chĩa vào, cô xoay đầu, là Địch Tạp.
Địch Tạp tựa như bị điên, gã kéo cô đến trước ngực, lấy cô làm khiên chắn thịt người. Năm ngón tay của Nam Nhứ tạo hình móng vuốt, một phát tóm lấy cổ tay đang cầm súng của Địch Tạp, thân thể vụt chuyển ra phía sau Địch Tạp, trên tay dùng lực trực tiếp đẩy Địch Tạp ra xa.
Bên kia ông Liêu đã hẹ lệnh rút lui, Địch Tạp gào hét kéo cô đến bên cạnh xe, nhìn vào Tề Kiêu hung tàn hét lớn nói: “Trông chừng người của cậu cho kỹ.”
Cô bị đẩy vào trong xe, Tề Kiêu nối đuôi ngồi vào. Cô xoay đầu tìm kiếm Giang Ly, thân ảnh của anh biến mất trong đám người, tìm mãi không thấy.
Trong cơn mưa bom bão đạn chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, Tề Kiêu đè lấy cô, tránh đi viên đạn từ bên ngoài bắn tới, nửa thân trên của cô đều nằm ở trên đùi của anh, cô nghe thấy viên đạn bắn lên thân xe, trên cửa kính, bàn tay cầm súng càng lúc càng siết chặt.
Máu huyết toàn thân càng lúc càng lạnh, bởi vì đám người Giang Ly cách cô càng lúc càng xa, cô hiểu ra, cũng hiểu rõ, muốn nghĩ cách cứu viện nào có dễ như thế, biết bao nhiêu người bị bắt đều có đi mà không có về, đáy lòng cô vui mừng, bọn họ chưa quên cô, bọn họ đến cứu cô, cho dù không thoát được, cho dù chết ở nơi này cô cũng mãn nguyện.
Xe phía sau đi theo truy kích đoàn xe, hai bên vẫn đang giao chiến, chiếc xe nhanh chóng tăng tốc, tiếng súng càng lúc càng xa, bọn họ xông ra khỏi vòng mai phục, phố xá tương đối phồn hoa so với trong núi càng ngày càng xa cách.
Nam Nhứ ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ, vụt mất cơ hội lần này, không biết có còn lần sau hay không.
Qua một hồi lâu, cô xoay đầu qua, đưa lại khẩu súng trong tay cho Tề Kiêu.
Tề Kiêu liếc nhìn cô, không nói gì chỉ nhận lấy khẩu súng. Băng đạn vẫn còn đầy, cô không nổ phát súng nào, bởi vì phía bên kia đều không phải kẻ thù của cô, khi không có sinh mạng bị uy hiếp, cô không có thói quen nổ súng.
Tề Kiêu cất khẩu súng vào bên eo, không hỏi cô thêm bất cứ câu gì, đoàn xe hùng dũng cứ như thế bay về lại sào huyệt.
……..
Tiếng chửi rủa của Địch Tạp truyền đến, trong cả đại sảnh, ông Liêu cùng với đàn em và các trợ thủ đắc lực, trên mặt của mỗi người đều ngập tràn hơi mù và vẻ hung tàn xen lẫn nhiều loại ngôn ngữ, tiếng chửi rủa oai oái, không ngừng lọt vào tai.
Sau đó lại dời tầm mắt lên trên người Tề Kiêu, Tề Kiêu bảo người đưa Nam Nhứ quay trở về, tối hôm đó, anh không trở lại. Cô vẫn ngây ngốc trong căn phòng bị đầy ắp lính vũ trang canh giữ.
Cô không thể nào thoát khỏi nơi này.
Sập tối ngày hôm sau.
Tề Kiêu quay lại, khắp người anh toàn là máu, nửa bên tay áo đã bị máu thấm ướt, chẳng qua thấy anh thẳng người hiên ngang bước vào, chắc hẳn không phải vấn đề lớn.
Nhưng nếu nhìn thấy vết thương của anh rồi, Nam Nhứ sẽ không nhận định như thế nữa. Nhìn thấy anh được đội y băng bó, mùi máu tanh lẩn quẩn khắp cả gian phòng, anh chỉ cắn chặt răng, trong miệng ngậm một điếu thuốc, không rên một tiếng nào cả.
Đội y dặn dò anh chú ý vài việc, bị anh mất kiên nhẫn ngắt lời rồi xua xua tay bảo người lui đi. Sau khi đội y đi, Ngọc n tiến đến dọn dẹp căn phòng, mở cửa sổ thông gió, đôi mắt to tròn đã ầng ậng nước mắt, nhưng mà cô ấy không nói gì.
Nam Nhứ nhìn cô ấy, chắc hẳn là đau lòng, nhưng phản ứng từ trước đến giờ của Ngọc n thì cho thấy cô ấy vốn không giống có tình cảm đặc biệt đối với Tề Kiêu, thế chính là thật sự cảm kích anh thôi nhỉ, dù sao thì nếu như không phải Tề Kiêu ra tay, ở chỗ của Địch Tạp, trước khi chết cũng phải chịu đủ loại giày vò.
Ngọc n thu dọn căn phòng xong, rót một ly nước ấm đặt lên trên bàn mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Tề Kiêu dựa vào bên giường nghỉ ngơi, Nam Nhứ ngồi trên ghế, hai người không ai nói lời nào, qua một lúc lâu, cô rõ ràng cảm thấy tiếng hít thở của anh trở nên đều đều, chắc hẳn là ngủ say rồi.
Cô ngồi một lát, bèn đứng dậy đi đến bên giường đứng yên, hơi cong eo nhìn chằm chằm vào anh.
Nam Nhứ vẫn luôn suy nghĩ, tại sao anh lại đưa súng cho cô, không sợ cô dùng súng nhắm vào anh sao? Anh tự tin rằng cô sẽ không chạy sao? Còn nữa, sao tối hôm đó anh lại giúp cô.
Người đàn ông có thể lăn lộn trong động quỷ này tuyệt đối không phải người lương thiện, trên tay dính máu, tâm địa còn cứng hơn cả đá, ở nơi rừng núi sâu thẳm này đâu đâu cũng là mùi ”thuốc phiện”, tiêm nhiễm vào mỗi một người bọn họ.
Bỗng dưng, ánh mắt bén như dao trực tiếp va vào đáy mắt của cô, Nam Nhứ bị đôi mắt đột ngột trừng mở của anh dọa cho một phen, anh không phải đã ngủ say rồi sao?
Cô ho nhẹ một tiếng: “Vẫn ổn chứ?”
Anh chỉ đáp “ừm”, âm mũi rất nặng, bị thương rồi thì thân thể nhất định không được thoải mái.
Nam Nhứ không nói gì nữa, bởi vì Tề Kiêu đã nhắm chặt đôi mắt.
Cho đến nửa đêm, Ngọc n từ dưới lầu bưng cơm và nước đi lên, không ai gọi anh dậy, nhưng nghe thấy tiếng mở cửa, anh liền ngồi dậy khỏi giường.
“Cậu Kiêu, cả buổi chiều không ăn gì, đói rồi nhỉ.”
Ngọc n tay chân nhanh nhẹn, trong lúc nói chuyện đã đặt cơm canh lên trên bàn, bày xong chén đũa, cũng nhiều hơn một bộ, là chuẩn bị cho Nam Nhứ.
Đây là lần đầu tiên cả hai người cùng nhau ngồi ăn cơm từ khi cô bị bắt đến đây.
Nam Nhứ cầm đũa lên nhìn anh ăn cơm như bão quét, cô chậm rãi gắp một ít cơm bỏ vào trong miệng. Đột nhiên Tề Kiêu đứng dậy, Nam Nhứ ngước mắt nhìn qua, thấy anh đi đến trước giá rượu bên cửa sổ, lấy ra một hũ rượu inox to bằng cỡ bàn tay.
“Uống không?” Anh hỏi cô.
Nam Nhứ lắc lắc đầu, anh lập tức quay trở lại, mở nắp bình ra ngẩng cổ uống một ngụm lớn.
Cô nhai miếng thịt dê trong miệng, không mở lời.
Hai người ăn phần cơm của riêng mình, Tề Kiêu uống thêm vài hớp, mùi rượu nồng nặc liền bay ra, vị rượu rất mạnh.
Ngọc n đi vào thu dọn chén đũa, nhìn vào người đàn ông ngồi bên ô cửa sổ dưới ánh trăng, nhỏ giọng nói với cô: “Cậu Kiêu lại uống rượu à? Chị khuyên cậu ấy ít uống lại đi.”
(Đoạn sau này mình đổi xưng hô giữa Ngọc n và Nam như luôn nhé do thời gian hai người ở chung và quan hệ cũng tốt hơn trước)
“Liên quan gì đến chị.” Cô là tù binh của anh, có lập trường gì để khuyên anh cơ chứ.
“Tuy rằng chị đến đây không phải là tự nguyện, nhưng cậu Kiêu cũng không có bạc đãi chị, lần trước chị bị tiêm ma túy, là cậu Kiêu đã giúp chị, nếu không lúc này đây chị đã nghiện ma túy mất rồi.”
Cô nhóc còn biết vạch trần suy nghĩ trong lòng cô.
Sau khi Ngọc n đi, Nam Nhứ dựa vào bên giường nhìn Tề Kiêu ngồi bên cửa sổ hút thuốc, hũ rượu nhỏ to bằng bàn tay đặt ở trên đùi, thỉnh thoảng cầm lên uống một hớp.
Nam Nhứ đã thay lại quần áo của bản thân mình, sống lưng thẳng tắp ngồi xếp bằng ở trên giường, ánh mắt cô dưới ánh đèn lờ mờ, lúc sáng lúc tối.
Tề Kiêu hút thuốc có chút vồ vập, hết điếu này đến điếu khác, làm cô sặc đến nỗi không mở mắt ra được.
Đột nhiên bộ đàm vang lên, Tề Kiêu duỗi tay cầm lấy, biên độ động tác của anh rất lớn, tay duỗi đến một nửa chợt thình lình dừng lại, cô thấy chân mày của anh nhíu lại thành một chữ Xuyên (川), cánh môi mím chặt thành một đường.
Cho dù vết thương bị kéo đến đau, anh cũng không rên một tiếng.
Cầm lấy bộ đàm dặn dò xong, anh liền ném sang một bên. Động tác vừa rồi đã làm hũ rượu rơi xuống nền đất, lăn vào đáy tủ. Anh cong eo nhặt lên, nhất thời không lôi ra được.
Sau cùng, Nam Nhứ đi qua đó, cánh tay của cô thon nhỏ nên dễ dàng duỗi vào đáy tủ, sờ thấy hũ rượu cô liền lấy ra đưa về phía anh.
Ánh mắt cô va vào vầng trán của anh, nơi đó đã toát ra vài giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, Nam Nhứ mím môi, mở miệng nói, “Không uống không được à?”
Cô biết chất cồn có thể làm tê liệt thần kinh, có thể khiến cơn đau giảm bớt, đổi lại người khác, đừng nói vết thương đạn bắn nghiêm trọng như thế, chỉ một vết thương nhỏ thôi cũng đã vào viện tiếp nhận trị liệu thỏa đáng rồi.
Tề Kiêu cầm lấy hũ rượu. đột nhiên, trên gương mặt ngập tràn mồ hôi lạnh lộ ra một nụ cười, lưu manh nói: “Làm sao, quan tâm tôi à?”
CHƯƠNG 6.
Nam Nhứ cảm thấy bản thân mình thật sự không cần phải nói câu nói đó, cô xoay người quay về lại giường, xếp bằng ngồi xuống.
Tề Kiêu trêu đùa Nam Nhứ xong thì ngồi xuống cái ghế, mở nắp bình ra uống một hớp lớn.
Hai người cũng không ai nói gì, bên ngoài truyền đến tiếng đối thoại của người canh gác, âm thanh vang vọng, trong màn đêm tĩnh mịch trở nên vô cùng rõ ràng. Nam Nhứ nghe không rõ bọn họ đang nói gì, cô đứng ở bên cửa sổ nhìn qua, mượn ánh đèn yếu ớt và ánh trăng sáng rực để nhìn thấy Địch Tạp bên kia, có một người mặc áo sơmi trắng bị vác ra ngoài, ném lên phía sau của chiếc xe bán tải, tiếng khởi động xe ù ù vang lên, chiếc xe bán tải cũ kỹ được lái ra ngoài, dường như cô có thể nhìn thấy hai chân đang gác bên ngoài xe của người đó nương theo thân xe khẽ run rẩy, dao động tới tới lui lui…
Lại vác ra thêm một người.
Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy bên Địch Tạp vác phụ nữ ra ngoài, buổi tối hôm đó, tiếng gào thét xé ruột xé gan khiến cô cả đêm không ngủ. Địch Tạp chính là một tên chó điên điên rồ mất trí.
Tề Kiêu chưa từng hỏi cô về chuyện của ngày hôm đó, thực ra trong lòng cô có cảm giác anh sẽ không hỏi cô, cũng sẽ không làm gì cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở trong căn phòng này thì sẽ không bị đe dọa về tính mạng.
Địch Tạp muốn ném cô vào ổ dâm loạn, Đạo Đà muốn chơi chết cô, Anna muốn báo thù cô, Tề Kiêu, cũng chỉ có Tề Kiêu, ánh mắt của cô dời về phía anh, anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi ngẩng đầu nhìn vào ánh trăng, cô không chỉ một lần nhìn thấy anh ngồi ngắm trăng như thế này.
Anh đang nghĩ gì, cô thuận theo ánh mắt của anh nhìn về phía ánh trăng vô cùng sáng rực kia, trong lòng luẩn quẩn, rốt cuộc anh là người như thế nào?
Thời gian càng lúc càng muộn, Tề Kiêu đứng dậy khỏi ghế rồi đi đến bên cạnh giường, Nam Nhứ ngồi ở một bên, anh trực tiếp ngã xuống bên còn lại, máu rỉ ra từ miếng băng gạc trên vai anh đã đông lại, nhớ đến buổi chiều khi nhìn thấy vết thương, cô hoảng hồn kinh ngạc.
Trong thoáng chốc kế bên đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, đồng hồ treo tường hiển thị 1 giờ 10 phút đêm, nhưng Nam Nhứ lại không hề buồn ngủ. Từ khi đến nơi này, cô đã cùng anh ngủ trên một chiếc giường nên giờ không còn bài xích nữa, chỉ cần có thể sống sót.
Cô ngủ khá tỉnh, đặc biệt là trong hoàn cảnh như hiện tại, thần kinh mỗi ngày đều căng chặt. Nửa đêm, cũng không biết giờ giấc nào, cảm thấy phía sau lưng rất rất nóng nên cô tỉnh lại, nhẹ nhàng xoay đầu nhìn qua, ánh trăng ở ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ trên tầng hai, rọi xuống cảnh yên tĩnh trong phòng.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt của người bên cạnh, chân mày của anh nhíu chặt thành một chữ Xuyên, môi mỏng mím chặt thành một đường, hơi thở phà ra, cho dù giữa hai người cách nhau một đoạn khoảng cách rất dài, cô cũng có thể cảm nhận được độ nóng.
Cô chống cánh tay nhẹ nhàng ngồi dậy, nghiêng người duỗi một cánh tay ra, thăm dò qua đó.
Hơi thở phà ra giữa mũi anh có nhiệt độ rất cao, cô lại nhẹ nhàng thăm dò đến vầng trán của anh, trên khớp ngón tay nóng bừng một mảnh. Bất chợt, cánh tay bị lòng bàn tay nóng như đổ lửa gắt gao tóm lấy, cho dù sốt cao thì đôi mắt chim ưng của Tề Kiêu dưới màn đêm cũng giống như một mũi tên nhọn lạnh lẽo.
Nam Nhứ biết độ cảnh giác của anh vô cùng nhạy cảm, cho dù dưới tình huống đau ốm như thế này. Nội tâm cô thầm than thở, thật tài giỏi.
“Anh phát sốt rồi, tôi đi lấy thuốc cho anh.” Giọng nói của cô rất khẽ, tựa như đang dỗ dành, cô cũng không biết bản thân mình sao lại thế này, có lẽ là động lòng trắc ẩn thôi nhỉ. Dù gì thì cô vẫn phải dựa vào anh mới có thể giữ được cái mạng này.
Tề Kiêu buông ngón tay đang tóm chặt lấy cổ tay của cô ra, nặng nề nằm ngã xuống giường, Nam Nhứ nhìn ra được tình trạng của anh vô cùng không ổn, cô trở mình xuống giường, lấy thuốc qua, lại rót thêm một ly nước ấm mang đến.
“Uống thuốc hạ sốt đi, lúc đầu đêm có phải anh chưa uống thuốc kháng sinh hay không, nếu như vết thương của anh bị nhiễm trùng thì làm sao đây, thời điểm này không được bỏ thuốc kháng sinh nào.”
Một tay cô cầm thuốc, m tay còn lại cầm ly nước đứng ở bên giường.
Chân mày Tề Kiêu vẫn nhíu chặt thành một nhúm, cô cũng không hối anh, cứ như thế nhìn anh, qua một chốc thì nhìn thấy người ở trên giường lồm cồm ngồi dậy, lấy viên thuốc khỏi tay cô rồi nhét thẳng vào trong miệng, nửa ly nước ấm dốc vào bụng, sau đó anh xoay người ngã lên giường.
Nam Nhứ bỏ cái ly xuống, quay lại lần nữa thì cô nhìn thấy anh vẫn nhắm chặt mắt, tiếng hít thở không còn đều đều như trước, hơi thở do bị sốt nên trở nên ồm ồm gấp gáp hơn, cô không nằm xuống mà lại đi đến cái ghế ở bên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu qua ngắm nhìn ánh trăng sáng rực bên ngoài song.
Màn đêm được điểm xuyết vài ánh sao xoay quanh vầng trăng tròn, lá cây bị gió thổi bay phát ra tiếng động xào xạc khe khẽ, cảnh đêm này đẹp biết bao nhiêu. Nếu như không phải tình cảnh lúc này của cô éo le như thế thì cô thật sự rất muốn hưởng thụ, và rất yêu thích màn đêm như thế này.
Những tòa nhà cao chót vót, sương mù vây quanh, ngôi sao trong bầu trời đêm trong thành phố… cô cũng không biết đã bao lâu rồi chưa được nhìn thấy.
Cô nhớ đến Giang Ly, cô từ buổi hôn lễ của Giang Ly rời đi để thực hiện nhiệm vụ lần này, cô là phụ dâu của anh ấy và An An, nhưng không ngờ đến, lần này đi quay đầu lại đã thấy anh đến cứu viện cô.
Có lẽ vẻ đẹp của ánh trăng đã khiến cô dần dần có chút buồn ngủ.
……
Nam Nhứ tỉnh lại, tiếng gõ cửa của Ngọc n vang lên, sau đó cô ấy đẩy cửa ra, lộ ra một cái đầu nhỏ, cô cúi đầu, phát hiện trên người mình đắp một chiếc áo khoác màu đen, cô nhận ra đây là áo của Tề Kiêu.
Ngọc n thấy cô mở mắt ra thì đi đến ngay: “Chị tỉnh rồi, ăn cơm không?”
“Ăn.” Không cần biết có đói hay không, nhất định phải ăn chút gì đó, cho dù ăn không nổi cũng phải cưỡng ép mình, không thể khiến bản thân mất đi thể lực.
Ngọc n đóng cửa lại, chạy bước nhỏ xuống lầu, Nam Nhứ mắc áo khoác lên giá treo đồ bên cạnh cửa rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc đang rửa mặt, cô nghe thấy bên ngoài Ngọc n đi vào, động tác của Ngọc n rất khẽ, nhẹ tay nhẹ chân, tiếng gõ cửa cũng rất nhẹ, có thể là hầu hạ Tề Kiêu nên đã nuôi thành thói quen rồi.
Cô bị nhốt trong căn phòng này, chưa từng được xuống lầu, đến cả căn phòng này cũng chưa từng bước ra, chỉ có thể thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phân biệt ngày đêm sớm tối.
Cô ăn cơm, Ngọc n đứng ở bên cạnh nhìn cô, “Em nhìn chị làm gì?”
Ngọc n vội vã lắc đầu, lát sau lại lộ ra một nụ cười xán lạn: “Chị xinh đẹp thật đấy.”
Khóe miệng Nam Nhứ giật giật, “Thế thì có ích gì chứ.”
“Cho nên cậu Kiêu mới thích chị đó.” Ngọc n cảm thấy cậu Kiêu chắc chắn là thích Nam Nhứ, tuy rằng cậu Kiêu luôn không để người bên cạnh anh tiếp xúc với ma túy, nhưng ngày hôm đó sau khi nhìn thấy Nam Nhứ bị tiêm ma túy vào người, anh rõ ràng rất phẫn nộ và lo lắng, từ bao giờ anh lại đích thân chăm sóc cho một người tù binh bị bắt đến đây chứ.
Nam Nhứ trông rất xinh đẹp, nhưng lại không phải đơn thuần chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp, đường nét gương mặt của cô rất tinh tế, mắt to mi cong bờ môi đầy đặn, sống mũi cao ngất, trong đôi mắt xinh đẹp ấy lộ ra một cỗ khí khái anh hùng, hơn nữa cô luôn mặc quân trang nên trông càng đặc biệt hiên ngang anh dũng, điểm này cũng tô điểm thêm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô một loại mị lực độc đáo, khó trách cậu Kiêu lại thích.
Đến Ngọc n còn thích người phụ nữ như Nam Nhứ nữa là, từng nhìn thấy cô đánh nhau, một người phụ nữ đối kháng với mấy người đàn ông cũng không yếu thế, cô ấy hận không thể bản thân mình cũng biết võ như thế, có thể liều mạng cùng kẻ địch.
Thực ra cô ấy hy vọng Nam Nhứ có thể thoát ra ngoài, nhưng cũng rõ hoàn toàn không có đường trốn thoát, chi bằng ở lại nơi này, ít nhất có thể bảo toàn tính mạng.
“Em thật là có trái tim thiếu nữ, chị là tù binh, không có quyền con người đâu.”
“Bảo chị ở lại nơi này là vì sự an toàn của chị, chị muốn ra ngoài sao?” Ngọc n thuận theo cửa sổ chỉ ra bên ngoài, “Toàn là người của Địch Tạp, chị không cần mạng nữa à.”
Ngọc n là có lòng tốt, đứa trẻ này khá đơn thuần, trong những ngày qua, trừ thỉnh thoảng cùng Tề Kiêu nói vài câu, nhưng hai người cũng đều lời ít ý nhiều thì người nói chuyện với cô nhiều vẫn là Ngọc n.
“Chị biết, chị không muốn ra ngoài.”
“Chị biết thế là tốt, đặc biệt đừng để Địch Tạp nhìn thấy, gã ta và cậu Kiêu vẫn luôn không đội trời chung.”
Cô hiểu rõ điểm này, cho nên cô rất ngoan ngoãn ở lại nơi này, không có cơ hội thích hợp thì cô sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Cô ăn cơm của mình, bàn tay cầm đôi đũa hơi cứng nhắc, “Cơ mà, Tề Kiêu sao rồi?”
“Thoạt nhìn không quá ổn.” Ngọc n vừa nghe tới Tề Kiêu, mặt nhỏ liền sụp đổ, “Nhưng mà cậu ấy cũng không nghe bọn em khuyên bảo, chị biết đó, em chỉ quan tâm cậu ấy, nhưng cậu ấy nào có nghe lời em.” Cô ấy khẽ cười gượng gạo.
“Cái mạng này cứng rắn thật đấy.” Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Đột nhiên cánh cửa đang khép hờ bị đẩy ra, Tề Kiêu từ bên ngoài bước vào, Ngọc n vội vã nở nụ cười, “Cậu Kiêu.”
Tề Kiêu ừm một tiếng, “Cô đi xuống đi.”
Sau khi Ngọc n đi, Tề Kiêu ngã lên giường, Nam Nhứ đang ăn cơm, đuôi mắt liếc sang vị trí bên cạnh, ánh mắt cô nặng nề, sau cùng thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục ăn cơm.
Tề Kiêu ngủ một giấc, tỉnh lại nhìn thấy thuốc được đặt trên bàn, còn đặt thêm một ly nước.
Anh đi qua nhìn nhìn Nam Nhứ, người kia nói với anh, là Ngọc n để đó đấy.
Cô vẫn còn nhớ những gì anh trêu đùa cô vào tối hôm qua, cô quan tâm anh á, đầu óc của cô vẫn còn tỉnh táo đấy nhé!
Sau khi Tề Kiêu đi, Nam Nhứ vẫn ngồi đó như cũ, thời gian mỗi ngày của cô luôn là ngồi bên cửa sổ, ánh mắt trông ngóng đồi núi trập trùng ở phía xa xa, rừng cây rậm rạp, ánh nắng loang lổ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lẹp xẹp, cô biết người đến là Ngọc n.
Rất nhanh cửa được đẩy ra, Ngọc n hưng phấn mở lời: “Chị Nam Nhứ, cậu Kiêu bảo cô xuống lầu.”
Nam Nhứ hơi ngẩn người, cũng không hỏi nhiều mà đứng dậy đi theo phía sau Ngọc n ra ngoài.
Trong đại sảnh dưới lầu có vài tên lính vũ trang cầm súng canh giữ, đều là người của Tề Kiêu, Ngọc n thoạt nhìn vô cùng vui mừng, hết sức phấn khởi kéo lấy cánh tay của cô đi ra ngoài, từ cửa chính đại sảnh bước ra, rẽ phải, lại đi về phía sau, là một sân sau được bao quanh bởi bức tường cao, có một cây cổ thụ ngàn năm cao chừng mấy chục mét, cành lá rậm rạp dày đặc, đè nén nhánh cây rũ xuống. Tề Kiêu ngồi trên ghế dài dưới gốc cây, bên cạnh còn có một chú chim màu trắng.
Nam Nhứ đi qua đó rồi đứng ở một nơi không xa, không nói chuyện cũng không đến gần.
Ngọc n cười cười chạy đi, để lại hai người.
Nam Nhứ oán thầm, cô nhóc Ngọc n này quá hồn nhiên, cũng không nhìn ra hai người có quan hệ gì, cứ âm thầm bày chuyện.
Tề Kiêu thấy cô đứng yên thì ngoắc ngoắc tay với cô.
Cô tiến lên trước vài bước, dừng tại vị trí cách anh tầm một mét.
Chú chim anh vũ thỉnh thoảng thốt ra một câu tiếng Anh, thoạt nhìn tâm trạng của Tề Kiêu không tồi, không bị ảnh hưởng bởi vết thương nặng, anh cầm nhánh cây nhỏ trêu đùa chú chim anh vũ toàn thân màu trắng tuyết ở trong lồng, thỉnh thoảng nói một câu tiếng Trung để nó học theo.
“Kim Cương màu trắng thuần chủng, cô dạy nó học tiếng Trung đi, tôi không thích nghe nó kêu loạn.”
Nam Nhứ không phản bác, chỉ là có chút bất lực, cái miệng màu đen của chim anh vũ vô cùng sắc bén, nó quay đầu quắp lấy nhánh cây trong tay Tề Kiêu, lắc đầu một cái trực tiếp bẻ gãy nhánh cây mảnh nhỏ, sau đó quang quác nói một đống từ ngữ.
“Nó đang nói gì, cô có hiểu không?” Tề Kiêu nhíu mày, hiển nhiên đã nảy sinh bất mãn đối với ngôn ngữ của chú chim anh vũ.
Nam Nhứ ngẩn người, nhất thời không mở miệng, Tề Kiêu trái lại không bất mãn với chuyện cô im lặng như thế, “Cô là chuyên gia phá giải mật mã, tiếng Anh đối với cô mà nói tựa như tiếng mẹ đẻ.”
“Nó nói…” Chuyện này, có lẽ là lời mà chủ người thường hay nói, vốn không thích hợp phiên dịch ra.
Tề Kiêu xoay đầu nhìn cô, khóe môi Nam Nhứ khẽ giật giật, không mở miệng.
Anh cũng không làm khó cô, “Cô hãy phụ trách dạy dỗ nó, ban ngày cô có thể mang nó đến đây.”
Tề Kiêu không nói gì nữa, đứng lên rời đi ngay, Nam Nhứ vẫn đứng đó nghĩ mãi không hiểu, sao anh lại đột nhiên cho phép cô ra khỏi phòng vậy. Không đợi cô nghĩ nhiều, tiếng bước chân ở sau lưng đã quay lại, cô xoay người, anh đứng ở sau lưng cô, “Bảo nó học theo, gọi ‘ba’.”
Nam Nhứ bình thường trên mặt không chút cảm xúc, đột nhiên có chút đỡ không kịp.
Tề Kiêu nhìn cô nhướng nhướng mày, sau khi khóe miệng treo lên một nụ cười xấu xa thì xoay người rời đi.