• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Tỉnh lại

Mân Huyên chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà xa hoa, đèn thủy tinh tinh xảo, tất cả bài trí thật xa lạ. Nơi này là đâu?

Ngực có chút nặng nề khó thở, dường như có gì đè lên, nàng cúi đầu vừa thấy, có bàn tay to đang cầm bầu ngực đẫy đà. Nàng đỏ bừng tới tận mang tai.

Sao… sao lại thế này? Quay đầu, Doãn Lạc Hàn? Nhìn thân thể trần như nhộng của mình dưới chăn, trí nhớ tối hôm qua ào ạt ùa về, nàng uống rượu… Sau đó bọn họ…

Vì sao?… Tại sao lại có thể như vậy?… Nàng khó có thể tin được mà bịt chặt mồm, hai vai run rẩy. Thật không ngờ, người tư tưởng bảo thủ, luôn giữ mình trong sạch như nàng, lần đầu tiên quý giá lại đem cho một nam nhân chỉ mới gặp mặt một lần.

Xấu hổ đến mức không kịp tự hỏi chuyện hôm qua có chỗ quỷ dị, việc duy nhất cần phải làm mà nàng nghĩ ra là mau mau rời khỏi nơi này. Nàng run run vươn tay, nhẹ nhàng dời đôi tay bao trùm trước ngực, động tác dè dặt, chỉ sợ hắn đột nhiên tỉnh dậy, lúc đó sẽ không biết nên đối mặt như thế nào.

Xuống giường, mới đứng ở trên mặt đất, nàng đã bị cảm giác đau nhức giữa hai chân đánh úp lại. Quay đầu thoáng nhìn vết máu trên giường, đau đớn cắn môi, đè nén chua xót trong lòng. Chăm chăm nhặt quần áo rải rác trên đất, nàng dùng tốc độ nhanh nhất tắm xong, sau đó đi ra.

Bước đến chiếc giường hỗn độn, nhìn nam nhân đang say ngủ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào ngũ quan tuấn nghị của hắn, cơ thể cường tráng cũng lộ ra ngoài chăn.

Nàng thu hồi ánh mắt, cõi lòng như bị một bàn tay vô hình nào đó nhéo mạnh. Quên đi, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, hiện tại hối hận cũng không kịp, chẳng bàng vứt sang một bên. Dù sao, hắn là tổng tài tập đoàn Đường Thịnh cao cao tại thượng, nàng chỉ là một sinh viên năm bốn bình thường, về sau cũng sẽ không bao giờ gặp lại.

Nhưng rõ ràng là nàng chỉ muốn ra ngoài kiếm chút thu nhập thêm, sự việc sao lại phát triển thành như vậy? Nàng ảo não tự đập đập vào đầu mình, xoay người không chút do dự đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng trong nháy mắt, nam nhân trên giường đột nhiên mở choàng mắt, chậm rãi ngồi dậy, môi nở nụ cười tà ác lãnh ý.

“Lăng Mân Huyên, cô quả thực thật buồn cười. Nghĩ mọi chuyện cứ như vậy đơn giản mà xong sao? Tất cả chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà thôi, trò hay vẫn còn chờ phía trước.”

Ra khỏi khách sạn xa hoa, đẩy ra cửa kính, gi ó lạnh ban sớm thốc vào mặt, nàng kéo sát bộ quần áo đơn bạc vào người, hít sâu một hơi, từ giờ trở đi muốn đem chuyện này rửa sạch hỏi đầu, cứ coi như một giấc mộng đi.

Dù sao, hiện tại nàng có chuyện phiền não cần nàng giải quyết, nàng phải chăm chỉ làm việc, rời khỏi cái nơi làm người ta khó thở kia càng sớm càng tốt.

=======

Chương 6: Nhớ lại chuyện cũ

Thái độ lãnh đạm cùng xa cách này, ba năm qua nàng sớm đã nhìn nhiều thành quen, dù sao người hầu cũng phải nhìn ngó ánh mắt của chủ nhân mà làm việc, chủ nhân tòa nhà đối xử thế nào với nàng cũng gián tiếp cảm nhận từ những người này một hai phần.

Ở nơi này, đã hơn ba năm, nhưng hết thảy vẫn xa lạ như buổi ban đầu, lạnh lùng, nếu không phải ba ba ép nàng cùng người nhà thúc thúc(1) phải cùng một chỗ, nàng tình nguyện ở lại cô nhi viện, ít nhất, nơi đó, sự quan tâm của mọi người dành cho nàng là chân thành ấm áp, không có nửa điểm tạp chất.

Lúc lên cầu thang, theo thói quen nàng liếc mắt về phía gara, nơi đó quả nhiên đỗ một chiếc ô tô thể thao.

Bạn trai Lôi Thiếu Đằng của đường muội (2) Ngải Phù gần đây thường xuyên ghé qua, sáng nào cũng đến đón Ngải Phù cùng nhau đi học.

Nàng nhịn không được cười khổ một tiếng, biết rõ là không nên thế, nhưng tâm không tự chủ được có cảm giác không thể hô hấp.

Trước đây, nàng là tiểu công chúa xí nghiệp Lăng thị, hắn là hoàng thái tử tập đoàn tài chính Lôi thị, biệt thự hai nhà chỉ cách nhau một bức tường. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, ngây thơ vô tư, lúc đến trường hay tan trường, luôn cùng ngồi trên một chiếc xe mà về. Chơi đùa ở nhà, bọn họ luôn đóng làm cô dâu chú rể, Ngải Phù chỉ có thể bĩu môi làm phù dâu hoặc người hầu. Người lớn thấy hai đứa nhỏ thân thiết như vậy, liền lén ước định chờ bọn hắn lớn lên kết làm thông gia. Nhưng, Lăng gia đột nhiên xảy ra biến cố, bánh xe vận mệnh lệch hướng.

Lần đó mẹ nhận được cú điện thoại nặc danh, rốt cuộc không trở về, tới ngày hôm sau lại nhận thêm một cú điện thoại, phóng viên cũng kéo đến chật cửa, nàng thế mới biết, ba ba một lần lỡ tay, đã hủy diệt hoàn toàn gia đình hoàn mĩ hạnh phúc của nàng. Nàng thành trẻ mồ côi.

Ba năm trước, tâm lí nàng dần trưởng thành, nàng bắt đầu hoài nghi chuyện ngày đó rất có thể là một âm mưu, thông qua tra tìm nhiều nguồn, rốt cục đã thấy một ít điểm đáng ngờ cùng lỗ hổng, phong thư nặc danh kia có thể là một cái bẫy.

Nàng đi thăm tù, muốn từ miệng ba ba nghe ra chân tướng chuyện năm đó, nhưng ba ba cũng không đồng ý gặp nàng, lí do là nàng rất tùy hứng, không chấp nhận thúc thúc nuôi nấng. Nàng biết, nhất định thúc thúc đã nói gì đó cho ba ba, cũng không muốn giải thích nhiều lời, dù không tự nguyện, vẫn thu thập chỗ hành lí đơn giản của mình, tới nhà thúc thúc.

(1) Thúc thúc: Chú

(2) Đường muội: Em họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK