Từ sau khi Bội San rời khỏi chỗ ngồi, tầm mắt Phong Thượng Vũ vẫn nhìn chằm chằm hướng phòng vệ sinh, anh đang suy nghĩ hành động của cô trước khi rời khỏi bàn ăn, có thể sẽ làm thái độ Yến My chuyển biến không?
Không biết qua bao lâu, Hà Bội San ra khỏi phòng vệ sinh nữ trước, tặng anh một nụ hôn gió mới rời khỏi nhà hàng, nhưng anh vẫn không thấy bóng dáng Yến My.
Rốt cuộc bọn họ nói cái gì ở bên trong?
Chẳng lẽ Bội San ở trong đó nói quá khứ của anh với Yến My ư?
Càng ngày sắc mặt anh càng khó nhìn, anh cũng không quan tâm bất kỳ cô gái nào biết kỉ lục của anh, nhưng Yến My thì khác, anh phải rất thận trọng mới xây dựng duy trì mối quan hệ mỏng manh này.
Cuộc sống quá khứ anh chỉ là vui đùa dạo chơi, nhưng sau khi gặp Yến My, anh bắt đầu thay đổi, nếu không anh cũng đã không quyết định gánh vác sự nghiệp khổng lồ của gia đình, thử nhìn năng lực ít ỏi của anh mà xem.
Nhớ lại ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt, anh đã rất kinh ngạc với hình dáng của cô, sau mỗi lần cô từ chối, càng kích thích trí tò mò của anh hơn, khiến cho anh nghiêm túc để ý đến nhất cử nhất động của cô.
Hơn nữa sau khi bọn họ tách ra không gặp nhau nữa, tất cả những thứ liên quan đến cô đều khắc sâu trong trí nhớ anh, kể cả lúc đang làm việc, hay là lúc xử sự với đồng nghiệp, cô đều lạnh nhạt từ chối, mỗi một lần anh muốn lật đổ ảo tưởng trong mộng của mình, nhưng cảm giác đối với cô không thể nào nguội, ngược lại càng ngày càng ăn sâu, loại tình cảm này ở quá khứ chưa từng có.
Lúc này anh mới hiểu rõ, cô chính là nửa kia anh muốn tìm, có thể nằm sâu trong trái tim anh chỉ có thể là cô, anh ước ao được ở chung một chỗ với cô, cho đến lúc già......
"Xin lỗi, để cho anh phải đợi lâu".
Giọng nói Yến My kéo suy nghĩ Phong Thượng Vũ trở lại, chỉ thấy cô nhanh nhẹn ngồi xuống đối diện anh.
"Tiểu My, thật sự xin lỗi, khiến cho em không vui". Phong Thượng Vũ vửa mở miệng liền xin lỗi trước.
"Không sao". Cô phớt lờ phẩy tay một cái, nói tiếp:" Nghe nói anh yêu chưa từng vượt quá ba tháng, việc này là thật sao?"
"Đó là chuyện trước kia, nhưng bây giờ anh không giống trước kia nữa rồi". Anh hít sâu một cái, nghiêm mặt nói.
Quả nhiên, bị anh đoán trúng.
"À!". Cô đáp một tiếng, ánh mắt không dừng trên mặt anh.
Trước đây trong lúc nổi nóng không phát hiện, tâm trạng bây giờ thay đổi, anh mang lại cho cô một cảm giác đúng là không giống trước kia, nói chuyện cũng không hề cà lơ cà phất như trước nữa, thái độ cũng không lỗ mãng như trước kia, đúng là chín chắn, trầm ổn rất nhiều.
"Bội San, cô ấy nói những gì với em thế?". Anh thẳng thắn hỏi một câu, khỏi phải có bất kỳ vướng mắc gì giữa bọn họ, mặc dù anh phát hiện trên mặt cô không có một tia không vui.
"Những cuộc tình trước kia của anh không vượt quá ba tháng, như vậy ai là người chia tay trước hả?". Nét mặt của cô mang theo tò mò.
"Nếu như anh nói đều là họ nói trước, em tin không?". Ánh mắt của anh chắc chắn, không có một chút mập mờ,
"À? Vì sao? Chẳng lẽ vì họ tóm được anh bắt cá hai tay?". Yến My nhướn mày nói.
Anh không nói, cô còn tưởng rằng là anh nói chia tay trước!
"Tiểu My, việc này anh không thể làm được, anh có thể bất cần đời, nhưng về phương diện tình cảm, anh chưa từng bắt cá hai tay". Anh nghiêm chỉnh bác bỏ.
"Nếu như thế, vì sao họ lại chia tay với anh?". Cô muốn biết chi tiết.
"Cũng có thể nói như thế này! Những người nói chia tay với anh, chắc là có một nửa cảm thấy công việc của anh quá nguy hiểm, một nửa khác nói không hợp!". Anh nhún vai. Điều duy nhất không thay đổi là hợp thì tụ, chán thì chia tay, cũng vẫn có thể làm bạn bè.
"Anh không hỏi nguyên nhân không hợp sao?".
"Không hợp là không hợp, hỏi được lợi ích gì? Vả lại, hỏi những câu như vậy, kết quả có thể vì anh hỏi mà thay đổi được sao?".
Điều thứ ba trong quy tắc của Phong Thượng Vũ, ngựa khôn không quay đầu gặm lại cỏ.
"Nói cũng đúng". Nghe anh nói những lời này, đột nhiên Yến My có chút thông cảm, vì sao mỗi đoạn tình cảm của anh đều không thể kéo dài, căn bản anh không quá coi trọng đối phương!
Cứ nhìn như vừa nãy, vị Bội San tiểu thư kia, chắc cũng là bởi vì thái độ của anh, mới có thể đến quấy rối anh chứ? Nếu như vậy, về sau không phải cô sẽ hay gặp phải tình huống như thế này sao? Nếu như thật sự cô và anh ở cùng nhau.....
"Em thì sao? Em nói một chút chuyện của mình đi!". "Nói nhiều như vậy, nên đổi người đi chứ?". Anh cũng muốn nhân cơ hội này để cô kể một chút về chuyện của mình, phát triển tình cảm hiểu rõ lẫn nhau.
"Tôi? Cuộc sống của tôi không phong phú như anh". Con ngươi của cô mang theo chế giễu.
"Thế thì em nói qua chuyện tình yêu đi!". Anh cố ý phớt lờ nét mặt của cô.
"Bây giờ là lúc nói thật lòng à?". Cô cười cười nói, không hề bài xích giống trước đây nữa.
"Công bằng một chút có được không?".
"Anh muốn biết cái gì?". Cô biết rõ rồi còn hỏi.
"Đương nhiên chính là người em từng yêu". Anh nghiêng người, tay nhẹ nhàng vuốt lên một lọn tóc dài của cô.
"Chuyện đã qua nên để cho nó qua, chẳng lẽ anh là người chỉ quan tâm đến quá khứ của tôi sao?". Đề tài vừa bắt đầu, Yến My đột nhiên phát hiện mình dửng dưng quá nhiều, dường như không có việc gì để kể.
"Đối với anh mà nói, ghi nhớ người yêu cũ là kinh nghiệm không có gì quan trọng bằng". Khóe miệng anh nâng lên, anh cũng không muốn cô bị dao động rồi sẽ bị đánh nốc ao.
"Tôi nghĩ, ở mặt này anh không bị ảnh hưởng". Nghe được hàm ý trong lời anh nói, cô cười nói.
Trước kia cô gặp phải vấn đề, căn bản vấn đề này không thành vấn đề với anh.
"Thật sao?". Anh nâng mái tóc dài của cô đến gần mũi.
Ý của lòng cô là, trong lòng của cô, anh cũng có trọng lượng nhất định sao?
"Anh quên tôi đang làm công việc gì rồi sao?". Cô đưa tay kéo mái tóc của mình, thản nhiên cười.
"Em nói không sai, anh sẽ không vì chuyện này mà để tâm". Anh cười nói.
"Có thể tính tiền rồi chứ?". Bọn họ ở trong nhà hàng cũng được một lúc lâu rồi.
"Có thể". Anh rất dứt khoát gọi người đi đến.
Sau khi tính tiền, hai người cùng nhau bước ra ngoài nhà hàng.
"Tiểu My, chúng ta đi dạo quanh đây được không?". Anh quay đầu nhìn cô đề nghị.
"Được!". Cô không có ý kiến.
"Tiểu My, trừ công việc, thật sự không còn nguyên nhân nào khác sao?". Anh rất tự nhiên ôm bả vai cô, hai người cùng nhau bước trên con đường màu đá đỏ.
Cô lắc đầu. "Tôi không có vấn đề giống như anh".
"Hắc! Nếu như mà anh không có vấn đề, thì làm sao anh có khả năng hấp dẫn được em?". Có câu nói là đàn ông không hư, phụ nữ không thương.
"Ai nói tôi bị anh hấp dẫn?". Bước chân cô ngừng lại một chút, ngửa đầu nhìn anh.
Người này thật là, cho anh ba phần màu sắc, anh liền muốn mở cả xưởng nhuộm ý!
"Không có sao?". Ban mắt hai người nhìn nhau, ngay sau đó, anh mở miệng nói: "Được rồi! Là anh bị em hấp dẫn sâu đậm".
"Vậy sao?". Cô nhàn nhạt cười, khi anh đưa mắt nhìn nhịp tim từ từ tăng nhanh.
"Không nhìn được sao? Chỗ này, cảm thấy thế nào?". Anh kéo tay của cô đặt vào trong ngực anh.
"Phong tiên sinh........."
"Hả! Chúng ta bàn bạc, đừng có gọi anh là Phong tiên sinh nữa, làm như thế khiến cho anh nghĩ đến anh em của anh". Anh đưa ngón trỏ đong đưa.
"Vậy gọi Phong tổng giám đốc thì thế nào?".
"Gọi vậy lại làm cho anh nghĩ đến ba anh. Tiểu My, giữa chúng ta không cần xa cách như thế, nếu như em có thể gọi anh là anh yêu, anh sẽ rất sung sướng mãn nguyện". Anh thấy đáy mắt cô có ý cười, biết là cô cố ý.
"A----Thượng Vũ, bàn bạc đến đây, thì có thể buông tay tôi ra trước được không?". Sau khi cô "A" hồi lâu, quyết định gọi tên của anh.
Nói đùa, muốn cô gọi anh là anh yêu, không cảm thấy quá nhanh sao?
"Kêu thêm một lần nữa". Không hề buông tay, ngược lại anh nắm thật chặt quả thật muốn cười haha, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh!
"Thượng Vũ........" Ánh mắt của anh chợt trở nên nóng bỏng, khiến cô vô ý thức kêu lên.
"Tiểu My....."
Ánh mắt hai người giao nhau, không khí chợt trở nên mập mờ.
Phong Thượng Vũ chậm rãi buông tay cô ra, đổi thành chuyển xuống phía hông cô, anh cúi đầu sắp sửa chạm vào đôi môi thơm tho của cô thì có tiếng còi ầm ĩ đi qua, phá vỡ khung cảnh mờ ám giữa hai người.
"A....A....aaaaaaa!". Yến My sợ hết hồn, lùi lại một bước dài.
Trời........Bọn họ thiếu chút nữa.........Thiếu chút nữa hôn nhau ngoài đường!
Chết tiệt! Phong Thượng Vũ thiếu chút nữa chửi thành tiếng, cơ hội tốt như thế lại trở thành số không.
"Oa---- Thật là đẹp". Vì ngăn ngừa lúng túng, cô lập tức dời đi sự chú ý, bước nhân đi nhanh đến phía trước tủ kính, nhìn chằm chằm bộ váy màu trân châu bên trong.
"Thích không? Có muốn đi vào xem qua một chút không?". Thu lại tâm tình, anh vội vàng đi theo.
"Điên à! Đừng quên là tôi đang làm công việc gì, quần áo như thế căn bản tôi không có cơ hội để mặc". Cô cười nói.
"Vậy à?". Anh nhìn lễ phục, trong lòng ngược không có chung ý nghĩ.
"Chúng ta đi thôi". Cô không có nán lại.
Đi qua khu phố náo nhiệt, dọc đường đi bọn họ cười cười nói nói, đi qua rạp phim, đúng lúc gặp phải đám người đi về, Phong Thượng Vũ liền kéo cô vào trước cột nhà che ở trước ngực cô, để tránh đám đông.
Hai người dựa vào nhau thân mật, Yến My ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, mùi không nồng không nhạt, khiến cô có chút hoa mắt.
"Không biết là phim gì, mà nhiều người đi xem như thế?". Phong Thượng Vũ đột nhiên mở miệng.
"Ừ, đúng thế!". Cô trả lời chậm nửa nhịp.
"Để hôm nào chúng ta cùng đi xem phim, có được không?". Anh đưa ra lời mời đúng lúc.
"Được!". Cô thư thả quay đầu nhìn lại đám người, phân tán mùi trong mũi.
"Tôi không có sở thích đặc biệt gì". Cô nhún nhún vai, "Bình thường bận rộn công việc, đã lâu tôi không bước vào rạp phim rồi".
"Anh cũng vậy! Trước kia bận rộn phá án, bây giờ bận rộn công việc". Tính toán thời gian, ít nhất cũng gần một năm anh không đi xem phim rồi.
"Đúng như thế không?". Cô nhíu mày.
Nếu không có thời gian hẹn hò, vì sao anh có một chuỗi tình sử dày dặn?
"Không tin à?". Anh cúi đầu nhìn cô, cảm thấy cô hình như không tin tưởng lắm.
"Không có gì". Cô lắc đầu. "Chúng ta đi thôi! Đám đông cũng tản hết rồi".
Thôi! Hỏi đến cùng chỉ tổ làm mình mất hứng, cần gì phải hỏi chứ? Ở trong lòng cô tự nói với mình.
"Ừ". Phong Thượng Vũ cũng rất thức thời không hỏi nữa, sau khi đi được một đoạn đường, anh mở miệng nói:" Tiểu My, chủ nhật này chúng ta đi xem phim được không hả?".
"Đến lúc đấy rồi hãy nói! Anh cũng biết công việc của tôi không thể nói chính xác được". Cô cũng không cự tuyệt.
"Nói cũng phải". Anh cười. "Thời gian còn dài, để anh đưa em về nhà nhé!".
"Ừ!". Cô gật đầu.
Đêm đó, trước khi đi ngủ, Yến My đột nhiên nghĩ đến, nếu mỗi cuộc tình của anh ta không lâu dài, nếu cô và anh cùng nhau, có thể duy trì được bao lâu đây?
---------------------------
"Mẹ, con đã về". Trong lúc cấp bách, Phong Thượng Vũ dành chút thời gian về nhà một chuyến.
"Thượng Vũ, ăn cơm chưa? Có cần mẹ bảo người giúp việc nấu cho con ít đồ ăn không?". Khuôn mặt mẹ Phong tươi cười chào đón.
"Mẹ, không cần đâu, con mới ăn cơm với khách hàng xong!". Anh đỡ bả vai của mẹ, cùng đi đến phòng khách.
"Vậy có muốn uống chút gì không?". Mẹ Phong vẫn là vẻ mặt tươi cười, tâm trạng rất tốt.
Mấy năm trước, con trai, con gái không hợp với chồng mình, tất cả đều ở bên ngoài, thật vất vả chồng bà mới ốm nặng một trận, quan hệ của bọn họ mới có cơ hội gần gũi hơn, bây giờ mấy đứa con trai con gái hết việc sẽ về nhà, điều này làm cho bà không khỏi không vui vẻ?
"Không cần ạ! Mẹ, chúng ta ngồi nói chuyện phiếm là được rồi". Thượng Vũ cười nói. "Ba đâu ạ? Vì sao không nhìn thấy ông ấy?".
"Tôi ở chỗ này". Nghe tiếng nói, ba Phong mặt không biến đổi xuất hiện ở cầu thang tầng hai.
"Ba". Nhìn thấy người, Thượng Vũ thu hồi lại nụ cười.
Mặc dù quan hệ với ba không còn trong tình trạng lạnh nhạt nữa, nhưng trải qua một thời gian dài xa cách, anh không thể có cách nào tự nhiên chung đụng với ông.
"Công ty gần đây kinh doanh buôn bán như thế nào?". Giọng nói của ba Phong không khác gì cấp trên nói với cấp dưới.
"Công ty làm ăn vẫn bình thường." Lúc này anh cũng rất lạnh nhạt đáp lại.
"Hai ngày nữa là tiệc sinh nhật của Trần Đổng, con biết chưa?".
"Con biết rồi, thư kí đã nói qua với con".
"Đến bữa tiệc lần này, con thay ba đảm nhiệm chức vụ, gặp Trần Đổng thì nói cơ thể ba không khỏe".
"Vâng".
"Thế thì được rồi". Ông gật đầu một cái lại biến mất khỏi đầu cầu thang.
"Aizz! Thật không chịu nổi hai ba con các người!". Nghe bọn họ nói chuyện không mang theo bất kỳ tia tình cảm nào, mẹ Phong ở một bên không nhịn được than thở.
Mỗi lần con trai trở về, thái độ của chồng bà vốn là như vậy, làm cho không khí bế tắc tới cực điểm, chỉ có con gái không sợ dán cái mông lạnh, còn có thể bám vào làm nũng.
"Thôi, mẹ ơi, con xem ba như thế chắc là không thay đổi đâu". Phong Thượng Vũ bỏ lại một câu, làm bộ như không thèm quan tâm.
"Aizz, ba con ông ấy không chung sống với các con, vì thế mới nói chuyện như vậy, con cũng nên thông cảm bỏ qua cho ba con một chút nha". Mẹ Phong nói lời thấm thía.
"Mẹ, con thấy chỉ có mẹ là chịu được cách nói chuyện của ba thôi!". Anh cãi lại.
Anh cũng không phải là không muốn kéo khoảng cách với ba lại gần hơn, nhưng thái độ của ba thật sự khiến cho không thể có người nào gần gũi được, điểm này anh cũng thật sự bất đắc dĩ?
"Ở trước mặt mẹ, ba con không dùng cái loại giọng đó nói chuyện với mẹ". Mẹ Phong trách cứ, nhất là sau khi bị bệnh, chồng bà còn có thể nói nói chuyện phiếm pha trò với bà.
"Vậy thì thật sự chúc mừng mẹ, không phải đối mặt với những câu lạnh nhạt này". Phong Thượng Vũ cố ý cười đến lộ ra cả một hàm răng đều tăm tắp trắng như tuyết.
"Con nha! Nghe lời của mẹ, trước tiên thái độ của con phải mềm xuống, ba con tự nhiên sẽ mềm theo thôi". Mẹ Phong vươn tay chụp lấy bờ vai anh.
"Dạ-----" Anh đáp ứng để mẹ yên lòng, nhưng mà trong lòng lại nghĩ: nhìn đến ba anh trăm năm không đổi mặt, muốn mềm hóa, có khả năng sao?
"Con đồng ý thì phải làm thật sự chứ đứng nói qua loa đấy!". Mẹ Phong cau mày.
"Mẹ, không còn sớm nữa, con phải đi về". Để tránh mẹ lại nhắc đến ba, Phong Thượng Vũ quyết định nên sớm đi về một chút.
"Hả? Con mới về đây chưa được bao lâu!". Mẹ Phong ngẩng đầu. Hai mẹ con bọn họ còn chưa nói chuyện được cái gì!
"Mấy ngày nữa con sẽ lại quay về thăm mẹ". Anh vội vàng hứa hẹn.
"Được rồi! Nhóc con nhớ lái xe cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện ẹ". Mẹ Phong không miễn cưỡng anh nữa.
"Con biết rồi".
------------------
"Tổng giám đốc, Tiểu thư Bạch Xuyên của tập đoàn Bạch Xuyên đến". Giọng nói thư ký Nhã Lỵ truyền đến.
"Tiểu thư Bạch Xuyên?". Phong Thượng Vũ suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ ra cô ta là ai.
Bạch Xuyên Ưu, ngày hôm trước tham dự thọ yến, lúc đi qua Trần Đổng giới thiệu làm quen, là một cô gái Nhật Bản vô cùng xinh đẹp, lúc ấy tiểu thư Bạch Xuyên đang đứng cùng với ba, anh chỉ khách sáo nói hi vọng có cơ hội hợp tác thôi, không ngờ hành động của bọn họ nhanh như vậy.
"Nhã Lỵ, mời tiểu thư Bạch Xuyên vào".
Lời anh vừa dứt chưa được bao lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến, đi ra, Nhã Lỹ mở cửa rồi rút xuống đứng bên cạnh cửa, người vừa đến đi vào bên trong.
"Phong tổng giám đốc, xin chào anh". Bạch Xuyên Ưu nhanh nhẹn đi đến, dùng tiếng Trung chào hỏi lưu loát.
"Bất kể lúc nào, cô đều tao nhã như vậy, tiểu thư Bạch Xuyên". Phong Thượng Vũ đứng dậy chào đón.
"Phong tổng giám đốc, anh quá khen". Trên mặt cô hiện lên một ít đỏ ửng, bộ quần áo công sở cắt may vừa người thật sự mặc trên người cô rất có khí chất, đây chính là cô cố ý thiết kế như vậy.
"Không đâu, đây là lời khen thật lòng của tôi". Anh cười nói.
"Tiểu thư Bạch Xuyên mời ngồi bên này, muốn uống cái gì? Cà phê hay trà?". Anh dẫn cô đến bên cạnh ghế sôpha.
Kể từ khi nhìn thấy anh trong bữa tiệc, cô đối với anh vừa gặp đã yêu, biết anh chưa kết hôn thì tâm trạng càng thêm vui mừng, hi vọng có cơ hội cùng anh tiến thêm một bước.
"Nhã Lỵ, phiền cô mang vào giúp tôi hai tách cà phê". Anh quay đầu lại dặn dò.
"Vâng". Cô nhận lệnh đi ra ngoài.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, vì sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé thăm chỗ này?". Phong Thượng Vũ ngồi xuống vị trí đối diện cô.
"Ba tôi hi vọng tôi đến nói chuyện cùng anh một chút, có liên quan đến hợp đồng hợp tác lần trước anh nhắc đến". Cô mỉm cười nói.
Thật ra đây là cô cố ý nói với ba, mà ba lại nhìn thấu tâm tư cô, cũng cảm thấy con mắt cô không tệ, liền đồng ý đáp ứng hợp đồng này.
"Cảm ơn tổng giám đốc Bạch Xuyên đã có nhã ý như vậy, theo tôi biết, dưới tay tập đoàn Bạch Xuyên có một công ty tài chính, đang chờ xây dựng doanh nghiệp, không biết tổng giám đốc Bạch Xuyên định hợp tác cùng với chúng tôi như thế nào?". Phong Thượng Vũ trước tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
"Việc này........." Bị anh hỏi như vậy, Bạch Xuyên Ưu ngược lại sửng sốt, bởi vì cô chỉ muốn đến gặp anh, lại quên chưa chuẩn bị sẵn sàng.
"Xem ra tổng giám đốc Bạch Xuyên quên giao phó những việc này cho tiểu thư Bạch Xuyên rồi". Phong Thượng Vũ quan sát cô luống cuống, cười giúp cô giải tỏa lúng túng. Anh cũng không phải kẻ ngốc, đã sớm để ý người lấy thân phận quản lý đến gặp, nhưng mà trong tay lại không có cặp tài liệu, mà chỉ là túi xách da bình thường dành cho phụ nữ.
E rằng cô ta tìm đến anh, là có mục đích khác.
Về phần mục đích này là gì, nhìn ánh mắt mãnh liệt của cô, anh đại khái cũng có thể đoán được, nhưng cũng không nghĩ muốn vạch trần, tất nhiên không đáng làm mọi chuyện thêm phức tạp.
"Xin lỗi.........Đúng vậy! Thật sự là để Phong tổng giám đốc phải chê cười". Cô ngượng ngùng cười nói.
"Việc này không sao, cô đừng để ý". Cùng lúc khi Thượng Vũ nói những lời này, Nhã Lỵ đẩy cửa bước vào.
"Tổng giám đốc". Cô gật nhẹ đầu, sau đó bưng cà phê, sữa tươi và một hộp đường đặt lên trên bàn.
"Nhã Lỵ, một lúc nữa sau khi cô đi ra ngoài, cầm một tập tài liệu các công ty con thanh lý buôn bán vào đây".
Phong Thượng Vũ ngẩng đầu giao phó.
"Vâng". Cô nhận được chỉ thị, nhanh chóng lui ra ngoài.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, cô muốn cho thêm mấy thìa sữa vào cà phê, mấy thìa đường?". Phong Thượng Vũ quay đầu lại nói với cô.
"Làm phiền, phải là tôi nên hỏi anh mới đúng". Bạch Xuyên cầm hộp đường nói.
Có lẽ trước đó cô chuẩn bị chưa đủ tốt, nhưng mà cô sẽ dùng những mặt khác để bù đắp, cô tốt nghiệp trường nữ công gia chánh ở Nhật Bản, mặc dù về công việc cô hơi kém một chút, nhưng về chuyện nhà cửa thì là sở trường hàng đầu của cô.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, cô là khách, sao lại có thể để cho cô động tay".
"Phong tổng giám đốc, chúng ta tương lai là đồng minh hợp tác, anh không cần lễ độ khách sáo với tôi như vậy". Cô cố gắng đè nén thiết tha kỳ vọng đang dâng lên trong trái tim cô.
"Dĩ nhiên, tiểu thư Bạch Xuyên nói rất đúng". Anh khách khí cười nói, nhưng không thể bỏ sự hâm mộ của cô vào trong mắt.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu mà ngài cần". Hai tay Nhã Lỵ cầm lên túi tài liệu.
"Tiểu thư Bạch Xuyên, tài liệu này đưa cho cô tham khảo, nếu phù hợp với yêu cầu của tập đoàn Bạch Xuyên, hoan nghênh cô trở lại đàm phán hợp tác công việc". Phong Thượng Vũ nhận lấy tài liệu đặt lên trên bàn, dời đến gần cô.
"Tổng giám đốc, người phụ trách bên Uy Thịnh gọi điện thoại đến đây nhắc nhở, hội đấu giá đã đến lượt công ty chúng ta". Nhã Lỵ mở miệng nhắc nhở.
Nghe lời nói của cô ấy...........Bạch Xuyên Ưu theo bản năng nhìn về phía đồng hồ đeo tay, rất nhanh đã đến 3 giờ rồi,
"Ừ, tôi hiểu rõ rồi, cô đi làm việc của cô đi". Anh gật đầu.
"Phong tổng giám đốc, xin lỗi, quấy rầy anh lâu như vậy, đến lúc tôi phải trở về rồi". Mặc dù rất muốn thân mật với anh, nhưng vì muốn để lại cho anh ấn tượng tốt đẹp, Bạch Xuyên Ưu rất chủ động đứng lên tạm biệt.
"Nói gì vậy, không thể ở lại thêm một lúc nữa sao?". Phong Thượng Vũ vẫn một mực khách khí.
"Không được, anh còn có việc gấp phải làm, tôi làm chậm trễ việc quan trọng của anh sẽ không tốt". Cô lắc đầu.
"Vậy thì để Nhã Lỵ thay tôi tiễn cô xuống tầng!". Anh cố ý bảo thư kí.
"Bạch Xuyên tiểu thư, mời đi bên này". Nhã Lỵ rất nhanh mở miệng nói.
"Phong tổng giám đốc, hy vọng sẽ gặp lại anh thật sớm". Anh không tiễn cô, khiến Bạch Xuyên Ưu có chút mất mát, nhưng vẫn giữ vững nụ cười cúi đầu rời đi.
Tiễn người xong, Phong Thượng Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Theo ý kiến của anh, quả thật tiểu thư Bạch Xuyên rất đẹp, cử chỉ cũng không phải thanh nhã bình thường, có một loại khí chất dịu dàng, nếu là lúc trước anh rất có hứng thú, nhưng bây giờ tim của anh đã có chủ, nên ngăn ngừa, hay là phải tránh mới được.