“Ai!” Nàng nằm trên lan can ảo não suy nghĩ, từ lần trước nó ăn xong pizza, cũng không tái xuất hiện.
Không phải là pizza có vấn đề đi? Khởi Diệu chống đầu cau mày suy nghĩ. Cũng sẽ không đi! Những người khác ăn lại không sao, chỉ có Lý Toàn tiêu chảy, bất quá là bởi vì hắn ăn quá nhiều.
Đến tột cùng là phát sinh chuyện gì chứ? Nàng khẽ thở dài, quên đi, không nghĩ nữa, hôm nay còn có việc phải làm! Đi vào bên trong gian phòng, nàng bắt đầu lục tung những sách bị nàng giấu đi.
Khởi Diệu là một học sinh hiếu học, bất quá lúc nàng đi học thói hư tật xấu cũng không ít, đặc biệt là thói quen ném sách lung tung. Trước kia bên trong gian phòng của nàng khắp nơi có thể nhìn thấy một đống sách, nhất là trong kì thi, trong mắt người khác gian phòng của nàng thoạt nhìn như ổ heo, nàng như thế cũng có thể biện luận cái này là “Loạn trung hữu tự” (trong loạn có thứ tự), hơn nữa còn có thể biểu hiện rất thành công vẻ mặt giả tạo. Thật ra thì nói thẳng thừng, đơn giản chỉ là một chữ “lười” mà thôi.
Hôm nay ở bên trong sơn trang, đọc sách đều phải ẩn ẩn nấp nấp, hơn nữa do thói xấu của mình, quyển sách không biết bị nàng nhét ở đâu, muốn tìm được có thể phải phí một chút thời gian.
“Tối nay phải đem sách trả lại.” Nàng vừa tìm vừa tự nhắc nhở mình. Nghe Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi nói, gần đây trang chủ muốn đi công sự một chuyến, vì vậy nàng thừa dịp trang chủ không có ở đây, phải nhanh đưa sách trả lại.
Tiểu Xuân vào phòng đúng lúc này thấy cảnh tượng – Khởi Diệu đứng trước tủ quần áo, không biết đang tìm kiếm thứ gì.
“Tiểu thư!” Tiểu Xuân mãnh liệt hít một hơi, khinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn rời nhà trốn đi sao?” “Rời nhà trốn đi” này là từ Khởi Diệu mấy ngày trước dạy nàng.
“Không có a, ta ở chỗ này ăn ngon, ở thật tốt, sao phải trốn đi, không có việc nên kiếm chuyện để làm sao?” Khởi Diệu đứng lên, vỗ cỗ bụi bặm trên người.
“Nhưng là.....Tiểu thư, vậy ngươi làm gì mà đem y phục lấy ra?”
“Oh, cái này a, ta đang tìm đồ!”
“Tìm đồ?”
Đến thư phòng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, thoải mái tiến vào, liền hướng giá sách đi tới, không có chú ý tới bóng dáng lúc nàng mở cửa thật nhanh chóng núp vào chỗ tối.
Chìm đắm trong thư hương, nàng căn bản không phát giác có người trong chỗ tối ngưng mắt nhìn nàng. Khởi Diệu dường như xem sách đến nghiện, dám đem ghế bành kéo tới giá sách, đứng lên ghế, tìm kiếm tầng sách cao hơn.
Nhìn nàng dùng sức kéo cái ghế nặng nề, hắn bây giờ rất bội phục Diệu Nhi, không nghĩ tới vóc dáng nhỏ nhắn của nàng, khí lực lại lớn vậy. Bất quá, nàng gây ra tiếng ồn, lớn đến nỗi có thể đem người chết đánh thức. Hắn lắc lắc đầu một cái, khẽ thở dài, xem ra Diệu Nhi bây giờ không nghĩ là mình đang lén lút làm kẻ trộm.
Hắn thở dài, vừa đúng lúc để cho Khởi Diệu thính tai nghe thấy.
“Người nào? Là ai ở nơi nào?” Nàng kinh hoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại cái gì cũng không thấy. “Ta đại khái là nghe lầm. Quên đi, hôm nay tới đây thôi! Dù sao ta đã tìm được sách.” Nàng tự lẩm bẩm, hai tay cầm cuốn sách muốn xem từ trên ghế nhảy xuống.
Hoàn toàn quên mình đứng ở phía trên xem đã gần nửa canh giờ, bởi vì cũng không nhúc nhích, hai chân đã sớm cứng, hơn nữa như vậy nhảy xuống, người liền muốn té ngã.
Mạt Vô Ngân nhìn thấy Khởi Diệu té ngã, vội vàng xông lên phía trước, vươn cánh tay ôm nàng vào lòng.
Khởi Diệu nhắm mắt lại, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được mình lọt vào lòng nam nhân, thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, không khỏi thất thanh kêu to: “Ngươi....Ngươi.... Ngươi là...." Khởi Diệu bị dọa cho sợ đến há to mồm, dùng tay chỉ thẳng nam nhân trước mắt. Nga! Là nam nhân trói nàng. “Ngươi.....Tại sao lại ở chỗ này?” Nàng vừa nói vừa tránh khỏi ngực Mạt Vô Ngân, chật vật đứng vững, không khỏi khởi binh vấn tội, “Mới vừa có phải hay không ngươi làm ta sợ?”
Thấy hắn không nói lời nào, chẳng qua là lạnh lùng gật đầu, Khởi Diệu không khỏi giận dữ. Đáng ghét! Dọa người còn ngạo mạn như vậy.
“Này! Uy! Tiên sinh, ngươi cần phải làm cho rõ ràng, ngươii dọa người sẽ hù chết người, ngươi nghĩ hù chết ta a!” Nàng vừa rống to vừa chỉ vào hắn. “Hừ! Quên đi, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.” Phát tiết hết tức giận xong, Khởi Diệu thu hồi ngón tay, xoay người bắt đầu nhặt lên sách rơi xuống đất.
Cô gái nhỏ này thật đúng là được voi đòi tiên, Mạt Vô Ngân không nhịn được trong lòng cười khổ, cứu người còn bị mắng, thật ngược đời.
“Đúng rồi, ngươi ở nơi này làm gì?” Khởi Diệu đột nhiên hỏi. Thấy hắn dáng vẻ chần chừ, lại tiếp tục nói: “Ngươi không cần phải nói ta cũng đoán được, ngươi nhất định là giống ta, thừa dịp trang chủ không có ở đây, chuồn êm đi vào mượn sách. Bất quá ngươi nếu vào trước, nên cùng ta chào hỏi, ta cũng sẽ không hướng trang chủ đâm thọc, làm gì trốn dọa người, hại ta từ trên ghế té xuống dưới....” Nàng lải nhải một đống, cuối cùng còn không quên trừng hắn một cái.
Mạt Vô Ngân chỉ có thể ở đáy lòng kêu oan, không có cách nào phản bác lại.
“Này, ngươi tên là gì a?” Nàng đem sách thu thập xong đặt ở trên ghế bành, quay đầu lại hỏi hắn.
Mạt Vô Ngân như cũ trầm mặc không nói.
“Này, ngươi chẳng lẽ ngay cả tên mình cũng không biết đi?”
“Mạt Vô Ngân” Hắn rốt cục mở miệng, nhưng giọng nói lãnh khốc đến dọa người.
“Mạt Vô Ngân. Ân, dễ nghe.” Hơn nữa còn rất quen tai, Khởi Diệu dường như cảm thấy đã ở nơi nào nghe qua, lại nhất thời không nghĩ ra. “Đúng rồi, ngươi có biết hay không ngươi trói lầm người, ta không phải ân nhân của trang chủ ngươi.” Nàng thẳng thắn cung khai, dù sao hiện tại cũng không sợ trang chủ đem nàng đá ra đi.
“Là ngươi” Mạt Vô Ngân cố chấp phản bác.
“Ta đã nói với ngươi không phải là không phải, ngươi là sợ trang chủ sau khi biết nhận lầm người sẽ trách phạt ngươi sao?” Nàng tự cho là đúng thay hắn kiếm cớ.
Mạc Vô Ngân chẳng qua là cố chấp mím môi không nói lời nào.
“Thật là đồ con lừa! Được rồi, vậy ngươi nói cho ta biết, ta lúc nào đã cứu trang chủ các ngươi?” Thấy hắn không trả lời, Khởi Diệu không khỏi cất cao giọng, “Ngươi chưa có trả lời ta a!” Nói xong, còn rất có dũng khí nhảy ra phía trước.
Khoảng cách của hai người gần lại, ánh sáng mờ nhạt chiếu dọi xuống, Mạt Vô Ngân vẻ mặt có vẻ hơi âm trầm, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh như băng.
Hắn dĩ nhiên biết mình lúc này bộ dáng rất dọa người, rất nhiều đại nam nhân thấy hắn cũng bị dọa sợ đến toàn thân run rẩy, huống chi là lúc này. Nhưng là vị tiểu nữ trước mắt này cảm giác một chút cũng không có, còn gây sự muốn hắn trả lời vấn đề.
“Mạt Vô Ngân, đang nói với ngươi a!” Nàng lại đi về phía trước, đưa tay lôi kéo ống tay áo của hắn.
Cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ bé đang kéo ống tay áo, Mạt Vô Ngân nghĩ thầm, vật nhỏ này đúng là không sợ chết! Cô nam quả nữ chung một phòng, đã đối với nàng hết sức bất lợi, lại vẫn như vậy không có chút nào cảnh giác đến gần nam nhân. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp của nàng, xem ra nàng không có được đáp án sẽ không bỏ qua. Mạt Vô Ngân ở trong lòng thở dài, bất đắc dĩ trả lời: “Bởi vì ngươi cứu sói của ta.”
“Cứu sói của ngươi?” Ông nói gà bà nói vịt sao! Sói của hắn có liên quan gì a? “Ta hỏi là ta lúc nào thì đã cứu người a!” Rất ngắn chợt hiểu, Khởi Diệu không khỏi kêu to. “Mạt Vô Ngân.....Nuôi sói.....Ngươi.....Trang chủ.....” Nàng lắp bắp, không có chút nào mạch lạc bật thốt nói lên phát hiện kinh người của mình.
Khởi Diệu rốt cuộc biết tại sao cái tên Mạt Vô Ngân nghe quen thuộc như vậy, bởi vì Tiểu Xuân từng nói qua.
Mạt Vô Ngân không chút biểu tình nhìn Khởi Diệu, trong lòng âm thầm cảm thán, nói với nàng lâu như vậy mới liên tưởng đến, thật là phục nàng.
“Đúng không? Ngươi là chủ nhân sơn trang?” Hiện tại nàng rốt cục hiểu rõ tại sao biến thành trang chủ ân nhân, nguyên lai là bởi vì nàng cứu con sói kia.
Mạt Vô Ngân nhàn nhạt gật đầu một cái.
Khởi Diệu cúi đầu một cái, lại hỏi: “Không đúng a! Nếu như ngươi là trang chủ, vậy sao ngươi lại ở chỗ này đây? Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi rõ ràng nói với ta ngươi đi xử lí công vụ.”
Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi trong miệng của Diệu Nhi hẳn là Hoắc Lỗi đi, nếu không còn có ai rõ hành tung của hắn như vậy?
Mạt Vô Ngân vẫn không nói lời nào, chẳng qua là một mực nhìn chằm chằm nàng.
“Này, ngươi làm gì cứ nhìn ta như thế, trên mặt ta bị bẩn sao?” Khởi Diệu bị nhìn rất không thoải mái, vừa nói vừa giơ tay lên lau mặt.
Di! Không có a, vậy hắn làm gì cứ nhìn chằm chằm vào nàng đây? Khởi Diệu kỳ quái suy nghĩ. A! Xong rồi! Nàng lúc này tự nhiên ở trong thư phòng trang chủ, còn chưa có cho phép đã tự tiện tiến vào.
Nguy rồi! Khó trách hắn cứ nhìn nàng, Khởi Diệu ở trong lòng kêu đại sự không ổn! Dứt khoát ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách, chạy trước hãy nói!
Khởi Diệu lập tức lấy lòng nói: “Ngươi không nói lời nào, đại khái là mệt đi, Mạt trang chủ.”
“Mạt Vô Ngân”
“Ách, cái gì?”
“Gọi ta Mạt Vô Ngân, ta không gọi Mạt trang chủ.” Hắn lạnh lùng trả lời.
“Được rồi, được rồi. Mạt Vô Ngân, ngươi nhất định là mệt mỏi, nhanh trở về phòng nghỉ ngơi đi!” Ở thời điểm như thế này, đừng nói gọi hắn Mạt Vô Ngân, coi như muốn nàng gọi hắn “Siêu cấp soái ca thế giới”, nàng liền gọi.
Nàng căn bản không nghĩ tới ở thời đại này có thể gọi tên trực tiếp đối phương, trừ phu thê, mà có thê tử thậm chí còn không thể gọi thẳng tục danh của trượng phu.
Thấy hắn y như đầu gỗ, một chút phản ứng cũng không có, Khởi Diệu vội vàng ngáp một cái thật to. “Mạt Vô Ngân, nếu như ngươi không mệt, ta nhưng là muốn mệt chết rồi, ta muốn về phòng nghỉ ngơi.” Vừa nói xong, nàng lập tức phóng hết tốc độ rời đi đất thị phi này.
Mạt Vô Ngân nhìn bóng lưng nàng từ từ khuất, không khỏi lắc đầu một cái, lộ ra mặt bất đắc dĩ. Hắn làm sao sẽ không biết chủ ý trong lòng cô gái nhỏ này? Đôi mắt kia phản ánh tất cả ý tưởng cùng tâm tình nàng, còn không phải đột nhiên nhớ tới mình là kẻ xâm nhập vào, vội vàng muốn trốn. Bất quá nàng chạy thật nhanh, ngay cả sách cũng không cần.
Lúc này đi tới một nửa nàng đột nhiên dừng lại, xoay người, hướng Mạt Vô Ngân ngượng ngùng cười cười, “Thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi biết, rất hân hạnh được biết ngươi. Mạt Vô Ngân, ngủ ngon.” Nói xong, người liền nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Hồi tưởng nụ cười vừa rồi của nàng, Mạt Vô Ngân vẻ mặt cứng rắn nhu hòa xuống, trong mắt lộ vẻ ôn nhu, bên tai vẫn vang trở lại thanh âm ôn nhu mềm mại của nàng – rất hân hạnh được biết ngươi.
“Ta cũng rất hân hạnh được biết ngươi, Diệu Nhi.” Mạt Vô Ngân nhẹ nhàng nói.
Bất quá, “Ngủ ngon” là có ý gì đây?