- Ngày cũng không còn sớm nữa, Mẫu hậu nên ngủ đi.Nhi thần xin cáo lui.
Đỗ Mạn Thanh gật đầu, sau khi Mộ Dung Khuê ra khỏi điện, trong lòng nàng chất đầy tâm sự.
Nếu xuyên qua không thể trở về được nữa, đành phải cố gắng thích ứng. Lựa chọn làm Thái hậu cũng không sai đi.
Mộ Dung Khuê trở lại Dưỡng Tâm Điện,đang cố gắng ngủ nhưng trong lòng cứ nghĩ về đôi bàn tay nhỏ bé của Đỗ Mạn Thanh, không khỏi có chút khó ngủ. Mộ Dung Khuê nhìn vào nội tâm của chính mình, đúng vậy, bản thân tự tay tiếp được nữ thần, từ sâu tận đáy lòng, liền mong rằng nàng chỉ là Nữ thần của mình, chứ không phải là mẫu hậu.
Mộ Dung Khuê nghĩ sâu xa hơn, bỗng ý thức được đây là mình đang khinh nhờn nữ thần, muốn dời suy nghĩ của mình đi nơi khác. Mộ Dung Khuê lật người mãi không ngủ được, liền đứng lên đọc sách, gọi Lạc Công Công đến, thuận miệng hỏi:” Ở bên ngự trù, có thăm dò được Mẫu hận thích ăn cái gì không?”
Lạc Công Công vội vàng đáp:” Bẩm Hoàng thượng,món ăn nào Thái hậu cũng dùng, những món Thái hậu thích đều được ngự trù phòng ghi nhớ kĩ. Theo ngự trù tổng quản thì Thái hậu không hề kén ăn.”
Mộ Dung Khuê gật đầu, không hiểu sao trong trong đầu lại hiện lên cảnh Đỗ Mạn Thanh đang ăn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang thưởng thức đồ ăn vặt. Gương mặt anh tuấn bỗng chốc đỏ lên, Mộ Dung Khuê làm bộ uống trà, che giấu gương mặt xấu hổ của mình, chỉ phất tay bảo Lạc Công Công lui ra.
Đỗ Mạn Thanh trên giường cũng nửa tỉnh nửa mê, mộng mị cả đêm. Từ mộng tỉnh lại, nàng phiền muộn, thật không thể trở về sao?
Sáng mai, Đỗ Mạn Thanh tỉnh dậy, rửa mặt xong xuôi, dùng đồ ăn sáng rồi bảo Thu Tình đem giấy và bút long tới, bắt đầu luyện chữ.
Đỗ Mạn Thanh khi còn bé thường tới nhà thiếu nhi sinh hoạt, khi đó nàng từng ghi danh học Thư pháp, rèn luyện khổ cực, còn lấy được vài giải thưởng dành cho Thanh thiếu niên, nên bây giờ viết chữ phồn thể cũng không gặp nhiều trắc trở, còn có bút long tốt nên chữ viết cũng rất dễ nhìn.
Diệu Tâm cùng Thu tình hầu hạ mài mực bên cạnh, cả hai người đều biết chữ, nhìn thấy bài thơ Đỗ Mạn Thanh viết thì cũng rất chú ý:
Minh nguyệt kỉ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên:
"Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?"
Ngã dục thừa phong qui khứ,
Hựu củng huỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thăng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các,
Ðê ỷ hộ,
Chiếu vô miên,
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp,
Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Ðãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Tạm dịch:
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chính từng,
Ðêm nay là đêm nào?"
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cuối xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Diệu Tâm lúc trước hầu hạ Giải Quý phi, cũng có chút ít kiến thức, xem xong bài thơ, chỉ thấy trong lòng đầy xúc cảm, hận không thể lập tức cầm lên thưởng thức, mạo muội thăm dò Đỗ Mạn Thanh:” Thái hậu nương nương có thể ban bức chữ này cho nô tỳ không?”
Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ một chút nói:” Bức chữ này ta có thể cho ngươi nhưng bài thơ này không phải của ta, là một thi sĩ tên là Tô Thức** viết ra.”
Diệu Tâm sửng sốt, nói:” Vậy Tô Thức đại nhân hiện nay đang ở nơi nào?”
Mạn Thanh chỉ chỉ lên trên trời nói:” Là ở trên trời.”
Diệu Tâm bị dọa cho giật mình, không dám nhiều lời nữa, vội vàng thu lại tờ giấy được Thái hậu nương nương ban cho.
Đỗ Mạn Thanh đợi cung nữ dọn dẹp xong, thấy trời còn sớm, để Thu Tình cùng Diệu Tâm dẫn nàng ra ngự hoa viên dạo chơi.
Thu Tình cùng Diệu Tâm nhanh chóng chuẩn bị, thay xiêm y khác cho Đỗ Mạn Thanh, lúc này mới đỡ nàng đi.
Đỗ Mạn Thanh buông tay Thu Tình và Diệu Tâm ra, nàng không muốn được dìu đỡ, nói:” Tự ta đi là được, không cần đỡ đâu.”
Thu Tình và Diệu Tâm không dám trái ý nàng, đành buông tay ra, một trái một phải đi theo sau Đỗ Mạn Thanh, lại bảo nhau bước nhẹ nhàng chút, không muốn quấy rầy nàng.
Đỗ Mạn Thanh mới bước vào Ngự hoa viên đã nghe được những âm thanh chỉ trích rất lớn vọng ra:” Đã làm ướt mất cuốn ghi chép đăng kí sách, sao còn không mau làm tiếp đi.”
Một âm thanh khác đau khổ cầu khẩn:” Tiểu Bộ Tử, ta thật không cố ý, ngươi bỏ qua cho ta lần này, ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi.”
Đỗ Mạn Thanh nghe được tiếng nói chuyện, biết là hai tiểu thái giám đang cãi nhau, liền hướng Diệu Tâm nói:” Qua đó hỏi một chút, là chuyện gì xảy ra.”Khụ, ta là Thái hậu nha, trong cung có chuyện gì ta cũng nên biết chút, không phải do ta nhiều chuyện đâu- Đỗ Mạn Thanh nghĩ thầm trong lòng.
Diệu Tâm vâng mệnh, đi lên vài bước hỏi. Rất nhanh liền đưa hai tiểu thái giám tới đây.
Hai tiểu thái giám hôm qua mặc dù đã nghe chuyện Thái hậu giáng trần nhưng do chức vị quá thấp nên chưa từng gặp qua Đỗ Mạn Thanh, bây giờ lại nghe Diệu Tâm nói Thái hậu muốn gặp, hai người đều sợ hãi đến chân mềm nhũn ra. Mới vừa đến chỗ Đỗ Mạn Thanh, còn chưa dám liếc mắt nhìn, cả hai đã quỳ rạp xuống, run rẩy nói:” Nô tài đã quấy rầy Thái hậu nương nương, tội đáng muôn chết.”
Đỗ Mạn Thanh thấy mình đã hù ngã hai tiểu thái giám, âm thầm lắc đầu, chỉ nói:” Mau đứng lên đi.”
Hai tiểu thái giám thấy thái độ nàng dịu dàng, giọng nói mềm mại, không có ý tứ trách tội, thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám cãi lời nàng, mau chóng đứng lên nhưng luôn cúi mặt xuống.
Đỗ Mạn Thanh hỏi:” Các ngươi tên gọi là gì?”
Tiểu thái giám có vẻ lớn hơn một chút, cũng can đảm hơn một chút, đáp trước:” Nô tài là Thái giám phụ trách quản lý sổ sách, tên gọi Tiểu Bộ Tử.”
Tiểu nội thị nhỏ nghe được tiểu nội thị lớn trả lời, hắn cũng đánh bạo đáp:” Nô tài là Thái giám chăm sóc hoa ở Ngự hoa viên, gọi là…”
Đỗ Mạn Thanh ngắt lời:” Ngươi chẳng lẽ gọi là Tiểu Lý Tử?”
Tiểu Lý Tử kinh ngạc, ngẩng đầu lên nói:” Thái hậu biết tên nô tài ư?”
Đỗ Mạn Thanh ho một tiếng, đáp:” Là ta đoán thôi. Quản lý sổ sách đã gọi là Tiểu Bộ Tử, ngươi chăm sóc cây cảnh, dĩ nhiên gọi là Tiểu Lý Tử.”
Lời Đỗ Mạn Thanh vừa dứt, Thu Tình và Diệu Tâm không khỏi bật cười thành tiếng.Nhìn nụ cười của các nàng, hai tiểu thái giám tâm tình cũng được buông lỏng, cũng nhếch miệng bật cười.
Đỗ Mạn Thanh bây giờ mới hỏi:” Hai người các ngươi lúc nãy đang tranh luận cái gì?”
Tiểu Bộ Tử miệng lưỡi lưu loát, nói trước:” Nô Tài phụng mệnh của Tổng quản phủ Nội vụ chuyên xử lí sổ sách Quách Công Công, kiểm kê kho sách ở Trữ Tú Cung và lập ra bản đăng kí mới. Đến nay bận rộn năm ngày cũng đã xong. Nô tài đang đem sổ sách đến phủ Nội vụ trình lên Tổng quản, đi ngang qua Ngự hoa viên thì bị Tiểu Lý Tử đụng phải. Tiểu Lý Tử đang xách nước tưới cây, đụng vào nô tài làm sổ sách ướt hết.” Nói xong đem chồng sổ sách còn ướt cho Đỗ Mạn Thanh xem.
Diệu Thanh tiếp nhận, đưa cho Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh cầm vài cuốn lên xem, thấy sách chỉ ướt một phần, thực ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều, rõ ràng là do Tiểu Bộ Tử đã quá lo lắng mà thôi.Nàng lật vài tờ, thấy chữ đều viết theo hàng dọc, phía bên phải thì viết số lượng, rất khó xem, không khỏi lắc đầu. Nàng suy nghĩ một chút, nói:” Quyển này giao cho ta, ta chỉnh sửa cho đơn giản hơn, dễ dàng ghi chép. Buổi chiều ngươi qua Khôn Ninh cung lấy.”
Tiểu Bộ Tử có chút vui sướng xen lẫn kinh ngạc, Thái hậu nương nương giúp hắn sửa lại sổ sách nha. Hắn có chút bối rối, miệng cứ lẩm bẩm:” Như thế này sao được, làm sao đảm đương cho nổi.”
Đỗ Mạn Thanh không để ý, để Diệu Tâm cầm cuốn sổ, cười nói:”Đi, đi dạo vườn thôi.”
Sau khi đi dạo vườn trở lại, rồi hầu hạ nàng dùng ngọ thiện và nghỉ trưa, Diệu Tâm mới cầm bức tranh chữ đi gặp Mộ Dung Bội.
Mộ Dung Bội nhìn bức tranh chữ, nét chữ tú lệ xinh đẹp, thơ cũng rất xuất sắc, thở dài nói:” Đúng là chữ tốt.” Nàng đọc lại bài thơ, ngẫm nghĩ một hồi, vô cùng ngạc nhiên:” Đúng là Thần nữ hạ phàm, từng chữ đều toát lên tiên khí mờ ảo, không giống người thường.”
Diệu Tâm liền bẩm:” Thái hậu nói bài thơ này không phải do nàng sáng tác mà do một người tên là Tô Thức viết ra.”
Mộ Dung Bội sửng sốt rồi cảm thán:” Quả nhiên là thần tiên mới viết được bài thơ hay thế này,”
Sau một lúc, Mộ Dung Bội bỏ bức tranh chữ vào tay áo, điều tâm phúc đi mời Mộ Dung Khuê đến xem.
Nghiêm Thừa Ân cũng đến, xem xét bức tranh chữ hồi lâu, hít một hơi nói:” Thái hậu nương nương quả nhiên không phải người phàm. Nhìn câu này “Ngã dục thừa phong qui khứ,/Hựu củng huỳnh lâu ngọc vũ,/Cao xứ bất thăng hàn./Khởi vũ lộng thanh ảnh,/Hà tự tại nhân gian!”, cũng chỉ có thần tiên mới có những cảm xúc này.”
Đỗ Bá Ngọc vừa khóc vừa xem, sau lấy ống tay áo gạt nước mắt nói:” Tỷ tỷ khi còn bé được theo cha học chữ, lúc đó nàng rèn luyện viết chữ rất đẹp, cha cũng rất là khen ngợi nàng. Hôm nay nhìn thấy bút tích, tất nhiên là càng thêm tú lệ, lại có thêm một phần tiên khí.”
Mộ Dung Khuê sợ nước mắt Đỗ Bá Ngọc làm ướt giấy, nhanh tay đoạt lấy, gọi người tới đem đi:” Đây là bức tranh chữ của Thái hậu, lại được Thái hậu ban phúc. Trẫm muốn đem đến treo ở Ngự thư phòng để ngày ngày thưởng thức.”
Diệu Tâm trở lại Khôn Ninh cung, có chút lo lắng bất an khi đem bức tranh chữ của Đỗ Mạn Thanh tặng đem đi triển lãm, lại còn bị Hoàng thượng lấy mất. Thái hậu nương nương là Thần nữ hạ phàm nha, mình động tay động chân vào quà nàng ấy tặng, nàng ấy biết được sẽ xử phạt thế nào? >.