Như mọi lễ cưới thì sẽ đều có màn xem lại ảnh chụp.
Trên màn hình lớn giữa lễ đường, tôi nhìn Ân Đát từng bước trưởng thành tựa như nhìn chiếc nụ chúm chím bung xòe thành hoa tươi.
Cuối cùng cũng xem tới đoạn cô dâu học đại học, có mấy tấm hình liên tiếp đều là ba người, ngoài cô dâu thì là tôi và Đường Dịch Xuyên.
Một cô gái xinh đẹp đứng giữa hai tên con trai anh tuấn, trái một phải một, cảnh đằng sau là bộ bàn ghế rách nát của tòa nhà Nhân văn, ba người đều mặc trang phục trong ngành không hợp với tuổi, gương mặt non nớt lại hồn nhiên.
Cái mùi chua thối chỉ có thuở thanh xuân ập thẳng vào mặt, giống như bàn chân ướt đẫm mồ hôi của cô gái xinh đẹp nhất, mà hiếm có hơn nữa là trong tấm ảnh này, ngay đến Đường Dịch Xuyên cũng đang cười, với trưởng ban Đường đã tê liệt hết thần kinh trên mặt thì quý giá biết nhường nào.
Nhìn bức ảnh cũ kéo dài chưa đến vài giây này, dạ dày tôi lại quặn lên, tôi uống cạn rượu trong ly, lại liếc sang Đường Dịch Xuyên ngồi cùng bàn với mình.
Cậu ấy vẫn đang nghiêm túc nhìn màn chiếu, ánh sáng xanh hắt lên mắt kính, mặt vẫn chẳng mảy may biểu cảm.
Có một câu chuyện phía sau bức hình này.
Đại học chính trị và luật thích nhất là mấy vụ kiểu “phiên tòa mô phỏng” hay “tranh luận pháp lý” gì đó, trường tôi rất công bằng, thi đấu không phân biệt lớp nào, quan trọng nhất vẫn là trình độ.
Khi gặp Đường Dịch Xuyên thì lớp chúng tôi đã tiến vào vòng bán kết của cuộc thi biện luận vụ án hình sự, vừa mới nghe đối diện là lớp luật năm nhất, cả lớp đều cảm thấy không tin nổi: Sinh viên năm nhất chỉ vừa mới học một môn cơ bản là “Triết học luật pháp”, “Luật hình sự” còn chưa học mà.
Chu Dương ra ngoài thăm dò một chút rồi về báo lại, những đứa sinh viên khác trong lớp đó đều chỉ tham gia cho đủ số, chỉ có mình Đường Dịch Xuyên, đứng đó mà toát lên phong phạm của một công tố viên nhân dân chính trực.
Lớp trưởng lập tức quyết định để tôi thay cho người sẽ lên biện luận mở đầu cho lớp, cô nàng nói thua trận đấu thì được chứ thua nhan sắc là không thể.
Tôi chỉ có thể về nhà lật lật mấy trang những phiên tòa tranh tụng án hình sự kinh điển, còn ôm chân ông anh tôi học tập thêm rất nhiều, sau đó mới bất chấp lên sân khấu.
Rút thăm đưa ra kết quả, Đường Dịch Xuyên làm bên công tố, chúng tôi là bên bào chữa.
Giai đoạn biện luận tự do gần như trở thành cuộc trình diễn của mình tôi và Đường Dịch Xuyên, cậu ấy đặt câu hỏi, tôi lập tức trả lời, cũng vứt sang một câu hỏi cực kỳ lắt léo, mặc dù triết học luật pháp của tôi không vững nhưng thắng lại được ở điểm mồm mép tép nhảy, rất hay thốt ra đôi câu giá trị, nói ẩu nhưng lại có lý, chọc cho mấy cô bé đứng ngoài xem cười khúc khích.
Dù cho Đường Dịch Xuyên có lấp lánh hào quang nhưng suy cho cùng một cây chẳng chống vững nhà, cuối cùng chúng tôi vẫn giành được chiến thắng trong trận đấu này, nhưng Đường Dịch Xuyên lại giành được phiếu bầu xuất sắc nhất toàn trường dựa vào màn thể hiện không khiếm khuyết.
“Anh không gà như tôi tưởng tượng.” Trận đấu kết thúc, Đường Dịch Xuyên chủ động đi tới trước mặt tôi, giơ tay ra với tôi, “Hẹn gặp trên tòa.”
“Đừng có gặp, tuyệt đối đừng gặp.” Tôi vội đẩy bàn tay cậu ấy ra, không một ai, không một luật sư tranh tụng án hình sự nào muốn gặp một kiểm sát viên như vậy trên tòa, câu này của Đường Dịch Xuyên lại càng khiến cho quyết tâm né xa ngành tranh tụng hình sự vững chắc hơn.
Tôi nói, “Ngoài tòa thì cửa lớn nhà tôi sẽ luôn rộng mở chào đón cậu, lên tòa thì thôi dẹp đi.”
Lời này nghe rất hèn, chưa chờ Đường Dịch Xuyên phản ứng tôi đã lại bồi thêm một câu giấu đầu hở đuôi: “Không phải ông đây sợ cậu, ông đây muốn theo dân sự.”
“Xì, vẫn là sợ thôi.” Có lẽ bị tôi chọc cười, Đường Dịch Xuyên nở một nụ cười hiếm hoi.
Tôi bị nụ cười của cậu ấy lay động cả ánh nhìn, răng cậu ấy rất trắng, môi thì đẹp y như tôi.
Lúc này Ân Đát từ đâu xông tới, đột nhiên khoác tay hai chúng tôi, yêu cầu phóng viên báo trường chụp một bức hình.
Mười năm sau trong buổi lễ cưới, tấm hình ấy gợi lên vô vàn bi thương sầu khổ, làm cho người ta không khỏi xót xa.
“Uống ít thôi.” Chu Dương thấy tôi rót luôn rượu trắng vào ly rượu vang, rót hết ly này tới ly khác thì sốt ruột khuyên ngăn, “Nếu mày làm loạn ở đây thì sau này đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong cái giới này nữa.”
Cha của Ân Đát là một công tố viên lớn tuổi mới về hưu, chú rể cũng từng là công tố viên, vậy nên một số lượng lớn khách khứa ở đây đều là lãnh đạo trong ngành công an, kiểm sát và tòa án, cho tôi thêm mười lá gan tôi cũng không dám giương oai trước mặt bọn họ.
Nhưng mấy ly rượu nồng độ cao rót xuống ruột khiến não tôi ung lên, lại muốn mặc kệ mà làm loạn.
“Tôi có vài câu hỏi muốn xin ý kiến trưởng ban Đường,” Tôi dùng chiếc thìa nhỏ gõ lên ly rượu, đứng lên ngay trước mặt đám người này, nhìn thẳng vào mắt Đường Dịch Xuyên, “Tại sao lại không tiến hành hòa giải trước phiên tòa với luật sư bào chữa là tôi trong vụ án học sinh trung học phóng hỏa kia?”
Đường Dịch Xuyên như đã đoán trước được tôi sẽ đột nhiên gây khó dễ, cậu ấy nâng cằm, đáp lại ngắn gọn, ý tứ trực tiếp, thái độ ngạo mạn như thường, dù sao vụ án cũng sắp mở phiên tòa, tội danh đã quá rõ ràng, chứng cớ lại đầy đủ, không cần phải hòa giải trước phiên tòa làm gì.
Tôi không giống những luật sư khác đã quen với kiểu ra vẻ khúm núm trước mặt trưởng ban Đường này, tôi nói thẳng một câu cậu khốn nạn lắm!
Cả bàn toàn là bạn học, tất cả đều hít sâu một hồi, Chu Dương liều mạng kéo tay áo tôi để ép tôi ngồi xuống, nhỏ giọng nhắc nhở tôi đây là sân chơi của đám công tố viên, phải khống chế cảm xúc của mình.
“Mày dẹp sang!” Tôi đẩy Chu Dương qua rồi tiếp tục nhìn Đường Dịch Xuyên, “Nghi phạm chưa tròn mười sáu tuổi thành niên, tại sao không thông báo cho phụ huynh tới?”
“Nếu cha của nghi phạm là thủy thủ, không bao giờ ở nhà, mẹ là bệnh nhân tâm thần, không có khả năng làm chứng,” Đường Dịch Xuyên dừng một lát mới nói tiếp, “xem ra công việc điều tra và thu thập chứng cứ của luật sư Phó cần phải được thực hiện cẩn thận hơn một chút rồi.”
Sau đó chúng tôi trở thành cả bên công tố và bên bào chữa, tôi đã đặt câu hỏi về hiện tượng trái pháp luật của những bằng chứng và tài liệu liên quan đến vụ án, còn Đường Dịch Xuyên cũng bốn lạng địch ngàn cân, hóa giải từng câu một.
“Vậy thì khoản 2 điều 6 ‘Quy định về bảo vệ hợp pháp quyền hành nghề luật sư’* nói như thế nào?”
*Trường hợp cơ quan thụ lý vụ án ra các quyết định tố tụng quan trọng như chuyển hồ sơ truy tố, điều tra bổ sung, khởi tố công khai, hoãn phiên tòa, xét xử sơ thẩm không xét xử, công bố bản án và các quyết định tố tụng quan trọng khác, nơi viện kiểm sát nhân dân trực tiếp thụ lý vụ án để điều tra, trình viện kiểm sát nhân dân cấp trên xem xét, quyết định bắt thì luật sư bào chữa phải được thông báo kịp thời theo quy định của pháp luật.
Tuy rằng viện kiểm sát và tòa án tư pháp, Bộ Công an, Bộ An ninh Quốc gia và Bộ Tư pháp đều quy định cơ quan thụ lý vụ án phải thông báo cho luật sư bào chữa khi khởi tố công khai, nhưng đây hoàn toàn không phải là vấn đề lớn trong số rất nhiều vi phạm trình tự tố tụng*, trái lại thì còn có vẻ như tôi đang càn quấy.
Nhưng trưởng ban Đường chưa từng mắc lỗi lại im lặng hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Đang trong lễ cưới, không hợp để nói những chuyện này.”
*Vi phạm trình tự đề cập đến các yếu tố tố tụng vi phạm pháp luật, bao gồm phương pháp, bước, trình tự và thời hạn, v.v.
Có lẽ vì nhận ra không khí bên dưới không ổn, MC chương trình lại đẩy một tiết mục trong lễ cưới lên trước, gọi một mã số rồi lớn tiếng nói: “Chúc mừng vị khách số 205 đã trúng thưởng!”
Có tiết mục rút thăm trúng thưởng trong lễ cưới, Chu Dương là số 205, tôi là 206, vị khách được bốc thăm chỉ cần lên sân khấu biểu diễn một tiết mục thì sẽ lấy được một chiếc máy hút bụi hoặc một món đồ điện gia dụng nhỏ nào đó.
Tôi đoạt lấy vé của Chu Dương rồi lên sân khấu, nói với người dẫn chương trình rằng mình sẽ hát một bản tình ca bằng tiếng Anh.
Người thuộc công ty tổ chức đám cưới vội vàng tìm nhạc đệm giúp tôi, tôi nói không cần.
Phóng khoáng cầm micro lên, tôi gửi một nụ hôn gió về phía khán giả bên dưới: “Cho mọi người nghe thế nào là âm thanh của trời.”.
Danh Sách Chương: