– Anh về rồi à, tưởng sau đêm đó anh mất tích luôn rồi. À à, anh là ai, là Phong đại thiếu gia cơ mà, đâu vì hạng như tôi mà suy nghĩ. Cút đi! Tôi muốn ở một mình!
Lè nhè đúng chất say rượu, tôi phẩy phẩy tay đuổi kẻ đó đi rồi nhanh chóng mở cửa vào nhà. Vừa vào đến nơi, tôi ngã vật ra nền nhà. Chà, hôm nay sàn nhà cũng thật lạnh.
Đèn bật sáng. Tôi che mắt, làu bàu tiếp.
– Bảo anh cút cơ mà.
Qua khe hở ngón tay, tôi lờ mờ thấy được người đang đứng phía trước. Không phải Phong! Là ai? Mái tóc hơi rối, đôi mắt đen thẳm, cái mũi mà tôi từng trêu là mũi cà chua, đôi môi ấy…Quen quá, ai, ai được nhỉ…
Người đó cúi xuống, định kéo tôi dậy, nhưng tôi nhanh chóng giật lùi lại tránh né.
– Đừng, đừng động vào em!
Tôi co lại như con thú dính mưa, hoảng loạn lắc đầu. Đó là anh.
– Dưới đó lạnh, em đứng dậy đi rồi mình nói chuyện sau.
– Không còn gì nữa, không còn gì nữa từ lâu rồi mà, anh về đi….
Anh vẫn không từ bỏ, cố gắng chạm vào tôi, nhưng tôi càng co vào hơn, tôi không muốn anh chạm vào mình.
– Đừng, bẩn lắm…bẩn lắm….em bẩn lắm…đừng động vào em…
Đôi tay anh dừng giữa khoảng không, một lúc thật lâu sau anh ngồi xuống đối diện tôi.
– Lu à…
– Anh về đi, em xin anh đấy, về đi, xin anh….đừng ghét em…em xin anh mà…
Anh lặng im, không nói gì…
Thời gian cứ trôi, thật lâu, thật lâu sau tôi mới tìm lại được bình tĩnh, nhưng nước mắt lần nữa rơi. Sao thế, sao từ lúc gặp lại anh tôi lại khóc nhiều thế này…
– Em xin lỗi, xin lỗi anh mà, đừng ghét em…Vì em vẫn yêu anh, vẫn yêu anh nhiều lắm…
Chỉ còn tiếng kim đồng hồ khẽ nhích từng tiếng khô khốc và tiếng tôi run run nói anh nghe, về năm năm qua, về những gì tôi đã trải qua. Về Hà Nội, dù đã nói dừng lại, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được anh, vẫn còn quan tâm anh rất nhiều, mỗi tối vẫn nhắn tin chúc anh ngủ ngon, vẫn muốn chia sẻ với anh những buồn vui, vẫn buồn khi anh buồn, vẫn thấy hụt hẫng khi anh bất cần…Tôi nhớ anh, nhớ đến ngây dại, mệt mỏi vì chính nỗi nhớ đó nhưng lại không dám quên anh. Anh từng là động lực sống của tôi, quên anh rồi, tôi biết phải sống như thế nào. Vì những đau đớn đó, tôi không thể vượt qua được quá khứ, và vẫn mong một ngày được gặp lại anh. Nhưng tôi làm gì có nhiều tiền đến thế để lần nữa vào Sài Gòn. Tôi sợ, có thể sau này mãi mãi không còn gặp được anh, nỗi sợ hãi ám ảnh tôi cả trong những giấc mơ. Rồi bất chấp ngăn cản của anh Quân, tôi đổi lấy những đồng tiền bằng thể xác mình, chấp nhận làm trai bao cho người ta mặc tình sai khiến. Những đau đớn thể xác và nỗi nhục nhã tôi đều có thể cắn răng chịu đựng, vì nghĩ đến ngày sẽ được gặp anh. Nhưng ai ngờ đâu, ngày cầm trên tay tấm vé máy bay, cũng là lúc tôi nghe tin, anh đã có người yêu mới. Trong tôi, mọi thứ đều đổ sụp, khoảng trời bỗng chốc tối đen không chút ánh sáng. Tôi không đi Sài Gòn, mỗi tối không nhắn tin chúc anh ngủ ngon nữa, thôi không ngóng tìm từng chút tin tức của anh, cũng không chia sẻ với anh những vui buồn trong cuộc sống. Vì, đời tôi đã rẽ sang một hướng khác….
Năm năm, tôi qua tay không biết bao nhiêu người, đủ loại, già có, trẻ có, nghèo có, giàu có. Tôi ngỡ tưởng những nhơ nhớp đó có thể vùi sâu tình yêu dành cho anh, thế nhưng hóa ra không phải, mà hơn tất cả, tôi nhận ra, vì giữ gìn tình yêu đó mà tôi có thể sống được đến bây giờ. Tôi biết anh đã quên tôi, biết anh sẽ ghét tôi nếu nhận ra tôi vẫn còn yêu anh nên vẫn luôn cố tỏ ra lạnh lùng với anh. Tôi dẫn anh đi gặp anh Quân, đưa anh đi đến những nơi kỉ niệm, cũng là vì muốn anh phải biết tôi đã đau đớn đến thế nào khi anh lạnh lùng rời bỏ tôi. Nhưng hóa ra, cũng chỉ vì tôi muốn anh đừng quên tôi…
– Anh ơi, đừng ghét Lu..được không…em xin lỗi, vì vẫn ở đây….
Tôi đau đớn van xin anh, như một kẻ hành khất cần chút ít niềm tin cuối cùng để sống. Tôi đã chọn rất nhiều lối đi cho cuộc đời mình, nhưng loanh quanh tôi vẫn bị lạc về con đường tôi và anh đã từng đi. Từng nói anh luôn là nhất, từng nói dù sao cũng vẫn sẽ ở đây…
Anh im lặng, vẫn là im lặng nhìn tôi. Thật lâu sau, anh mới lấy từ trong túi ra một phong thư nhỏ, đưa tôi.
– Anh ra Hà Nội, để đưa em cái này.
Tôi không dám cầm lấy, chỉ sợ hãi nhìn phong thư. Có thể là gì, là thiệp cưới à? Hóa ra là vì thế. Anh ra Bắc vì muốn phát thiệp cưới cho những người thân của anh ở đây, chỉ là tiện thể qua gặp tôi. Tôi chua chát nuốt giọt lệ cuối cùng vào trong, rồi lặng lẽ cầm lấy phong thư.
Anh đi rồi, tôi vẫn ngồi im trên nền nhà lạnh lẽo. Bỗng tôi nhớ Phong, nhớ vòng tay cứng chắc mà ấm áp của anh.
***
Hôm đó là 26 tháng 12, vừa qua Noel. Tôi lặng lẽ đứng ở sân bay, chẳng biết phải nhìn theo chiếc máy bay nào sẽ cất cánh. Vẫn là cảm giác hoang mang như cách đây năm năm tôi đứng giữa sân bay Sài Gòn. Anh đi rồi, tôi không dám mở phong thư đó ra.
– Cậu ta đi rồi.
Anh Quân đứng cạnh tôi, cũng ngóng nhìn về phía bầu trời xám xịt.
– Em không muốn biết trong phong thư đó là gì à?
– Biết có thay đổi được gì không anh? Em bây giờ có còn là Lu của ngày xưa đâu.
Tôi không nhìn anh Quân, chỉ đưa phong thư cho anh, mặc anh quyết định vứt đi hay mở ra. Một lúc sau, tôi nghe tiếng xé giấy.
– Là hai vé máy bay, một đi Hàn Quốc, một đi Nhật Bản.
Tôi không tỏ ra bất ngờ, nhưng nước mắt như kẻ phản bội, nói lên tất cả. Ngày nào đó của năm năm trước anh từng nói.
“Anh thích Nhật, em thích Hàn, vậy sau này, một tháng chúng mình sống ở Nhật, rồi bay qua Hàn Quốc sống một tháng.”
“Thế không về Việt Nam à?”
“Có chứ, rồi tháng sau lại về Việt Nam, nhá”
Tôi quay lưng lại, bước về phía có một người vẫn đứng chờ tôi ở cửa sân bay. Phong đứng đó, bên chiếc ô tô xanh. Thấy tôi đến, anh mỉm cười.
– Nay ăn cá nhé, anh sẽ gỡ xương, đút cho từng miếng mà ăn. Yên tâm, mấy hôm trước anh đi tìm cách nấu cá mà không tanh rồi.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại anh, trước khi mở cửa ô tô, thầm nói một lần nữa
…Em xin lỗi, vì vẫn ở đây….
PS: Tình yêu lớn à, cuối cùng Tình yêu nhỏ cũng viết xong truyện của chúng mình rồi…Ngủ ngoan nha”
MKT – Theo TTVN