• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khó khăn lắm mới ra khỏi cổng trường, hai người lại bị kẹt trên đường về nhà.

Trương Trình mặt không cảm xúc nhìn đuôi xe sáng đèn đỏ chói đằng trước, ngón tay gõ gõ tay lái.

Lý Hoán nhìn hắn, nhịn không được cười ra tiếng.

Trương Trình bất mãn nhìn qua, đang định nói gì thì, Lý Hoán hất cằm.

“Nhích tới rồi kìa.”

Trương Trình lập tức nổ máy theo sau, còn mấy mét nữa là tông trúng đuôi xe người ta thì dừng lại.

Lý Hoán ngồi trên ghế phó lái duỗi người, chỉnh lưng ghế dựa nằm ngang, ngáp một cái, cong môi: “Em nghỉ một lát, anh cứ từ từ ha.”

Tám giờ, chiếc ô tô rốt cục cũng lội được ra khỏi vũng bùn một cách gian nan, đến tám giờ hai mươi mới về tới nhà.

Vừa mới vào, Trương Trình đã xoay người ấn Lý Hoán lên cửa gặm cho một cái, rồi lại tiếp tục gặm hai ba bốn cái.

Lý Hoán bị hắn gặm cắn hơi ngửa đầu lên, để lộ chiếc cổ thon dài.

Một tay Trương Trình đặt bên gáy y, ngón cái nhẹ vuốt hầu kết nhô ra.

Lý Hoán nắm ngón tay hắn: “Ăn cơm trước đã.”

Cơm nước xong, Trương Trình rốt cục cũng chờ được món tráng miệng ngọt của mình, đúng là một ngày vừa áp lực vừa thăng hoa.

Lý Hoán tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, đặc biệt hiền lành, ngoan ngoãn để cho hắn làm.

Hành lang tối qua đã được khuếch trương vẫn rất chặt rất ấm, lại thiếu đi chút cảm giác gì đó không rõ so với lúc thường. Trương Trình ấn người xuống để cây trường thương của mình ra ra vào vào, như một con sói đang tuần tra lãnh địa. Mỗi một tất đất hắn đều rõ như lòng bàn tay, húc vào làm cho Lý Hoán thoải mái hừ ra tiếng.

Bên dưới của Lý Hoán chĩa vào giữa hai người, theo sự lay động của thân thể, một ít chất lỏng trong suốt chảy ra từ trong lỗ nhỏ.

Một tay Lý Hoán xoa xoa đầu v* bị Trương Trình cắn cho sưng to lên, một tay lần mò dưới thân, bị nửa câu nói của Trương Trình cản lại.

Trương Trình dùng một tay của mình bao lấy tính khí đang vểnh cao kia, từ từ tuốt từ gốc đến quy đầu.

Dòng điện sảng khoái bùng nổ trong cơ thể Lý Hoán, y yếu ớt nắm cái tay kia của Trương Trình, thở gấp: “Có… có phải là nhớ nó không…”

Trương Trình đâm cho Lý Hoán kêu đau một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Đúng, ngày nào anh cũng nhớ nó thương nó, vậy nên, chờ xong lần này, nếu em còn sức, thì cứ lại đây làm anh đi!”

Trương Trình sao có thể để Lý Hoán còn sức phản công được. Thời gian lần này kéo dài lâu hơn hẳn bình thường, đến lúc hai người cùng tiết ra xong, hắn cũng gần như cạn kiệt sức lực, nằm úp sấp trên người Lý Hoán, kề bên tai y thủ thỉ: “Lý Hoán… Lý Hoán…”

Lý Hoán miễn cưỡng nâng mí mắt lên: “Ừ?”

“Anh yêu em.”

Lý Hoán nhẹ cười ra tiếng, vỗ vỗ vào thắt lưng hắn: “Biết mà.”

Trương Trình hỏi tiếp: “Còn em?”

Lý Hoán: “Cho em làm rồi mới yêu.”

Trương Trình cười: “Còn sức à, nhấc chân lên nổi không?”

Lý Hoán đưa chân đá vào bên người hắn: “Để dành lần sau đi.”

Hai người tắm rửa xong, tắt đèn đi ngủ.

Lý Hoán xoay người, mặt đối mặt với Trương Trình, giọng nói nhẹ nhàng, thanh thanh: “Em cũng yêu anh.”

Trương Trình vui vẻ, miệng cười toe toét: “Anh biết trước rồi.”

Bảo bối của anh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK