Hoắc Cảnh Dung trừng mắt liếc cậu, “Không thèm.”
Thẩm Trừng nghe vậy, cũng không giận, chỉ yên lặng dọn đống vỏ táo, tiếp tục gọt trái thứ ba.
Đêm xảy ra động đất, Hoắc Cảnh Thần bị đèn rơi trúng dẫn đến bị thương, may là vết thương không nghiêm trọng, chỉ là não bị chấn động nhẹ, nghe nói chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là có thể xuất viện.
Thẩm Trừng bắt đầu từ lúc đó, như rơi vào trạng thái khủng hoảng. Nếu không phải Hoắc Cảnh Thần kịp thời đẩy cậu ra, chắc người nằm trong bệnh viện lúc này là cậu chứ không phải anh, cơn động đất tạo thành thiên tai đối với vùng núi hẻo lánh, khu đô thị vì ở khá xa nên chịu ảnh hưởng tương đối nhẹ, không có xảy ra tổn thất gì đáng nói.
Cùng ngày trong khách sạn, ngoại trừ Hoắc Cảnh Thần, còn có mấy người khác cũng bị thương, chỉ là không nặng, đêm đó sau khi động đất ngừng lại, nguồn điện hồi phục, đúng lúc Hoắc Cảnh Dung quay về, hai người vội vàng gọi xe cấp cứu đưa Hoắc Cảnh Thần đến bệnh viện, tuy rằng bác sĩ bảo đảm Hoắc Cảnh Thần chỉ bị hôn mê tạm thời, sẽ mau chóng tỉnh lại, nhưng Hoắc Cảnh Dung vẫn không yên tâm, lúc thì gọi điện cho anh hai thương lượng, lúc thì lo lắng đi qua đi lại trong phòng bệnh.
Hoắc Cảnh Thần nằm trên giường bệnh, trên trán quấn đầy băng gạc, giống như đang ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say, mặc kệ Hoắc Cảnh Dung gây ra tiếng động gì, anh cũng không động đậy. Thẩm Trừng không có việc gì để làm, nên mới ngồi yên một bên, gọt táo giết thời gian.
Sau một hồi lâu, Hoắc Cảnh Dung quay đầu lại, giọng điệu cực kỳ khó chịu nói với cậu: “Này, tay cậu chảy máu kìa!”
Thẩm Trừng đờ ra, nhìn về phía tay mình, không biết bắt đầu từ lúc nào, đầu ngón tay bị rạch một đường, đang chảy máu. Cậu bỏ dao gọt trái cây xuống, cảm giác tay mình dường như đang run rẩy, kỹ thuật bếp núc của cậu rất giỏi, mấy năm gần đây chưa từng bị sự cố trong bếp, lại không ngờ rằng chỉ gọt trái cây cũng bị dao cắt trúng tay, nói ra nhất định sẽ trở thành chuyện cười.
“Cậu đừng vậy.” Hoắc Cảnh Dung nhăn mày, “Bác sĩ nói rồi, anh ấy sẽ tỉnh lại ngay mà.”
“Tôi biết.” Thẩm Trừng thấp giọng nói, “Nhưng tôi . . . .”
Cậu chợt nhớ đến trước lúc xảy ra động đất, hình như Hoắc Cảnh Thần định nói gì với cậu, thậm chí còn mở miệng gọi tên cậu. Thẩm Trừng không biết rốt cuộc lúc đó Hoắc Cảnh Thần muốn nói gì, chỉ là lờ mờ nghĩ, sau khi bị cơn động đất này cắt ngang, chủ đề kia có thể sẽ vĩnh viễn không được nhắc đến nữa. Chẳng qua giờ này ngồi ngẫm lại, lúc đó Hoắc Cảnh Thần muốn nói gì cũng không quan trọng, Thẩm Trừng sau khi trải qua chuyện này, đã quyết định đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Cảnh Thần quả nhiên tỉnh lại.
Đêm hôm trước Thẩm Trừng không có gì để làm, đã ngồi gọt hết cả bịch táo, trong tủ lạnh chất đầy bảo quản đựng táo, cuối cùng do quá mệt mỏi, tùy tiện ngồi úp sấp lên giường ngủ, trợ lý nghe được tin chạy đến thì bị cậu đuổi về khách sạn báo cáo chuyện này cho đại diện của cậu là chị Chương. Không biết qua bao lâu, mãi đến lúc có một bàn tay chạm vào tóc cậu, cậu mới mơ màng có cảm giác hơi tỉnh táo, mờ mịt mở mắt ra.
“. . . . Anh tỉnh rồi.” cậu ngơ ngác nói.
Hoắc Cảnh Thần dựa vào đầu giường, gương mặt bình tĩnh, “Sao cậu lại ở đây.”
“Anh không sao chứ? Đầu còn đau không?” Thẩm Trừng vội vàng đứng dậy, vừa hoang mang vừa khẩn trương, “Tôi đi gọi bác sĩ tới!”
“Cảnh Dung đâu?”
“Anh đừng động đậy, vết thương còn chưa lành.”
Hai người đối thoại hoàn toàn không khớp nhau, Thẩm Trừng cũng không ngại, gọi bác sĩ tới kiểm tra sơ lược, sau khi biết Hoắc Cảnh Thần thật sự không sao, trong lòng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Lúc Hoắc Cảnh Dung đẩy cửa đi vào, thì thấy Hoắc Cảnh Thần đã mở mắt, sắc mặt nhìn sơ qua cũng không khó chịu lắm.
“Em đi quanh đây kiếm quán ăn mua bữa sáng.” cậu vừa nói vừa giơ cái túi trong tay lên nói.
Thẩm Trừng luống cuống bày cái bàn nhỏ trên giường bệnh ra, Hoắc Cảnh Dung mở túi plastic, lấy từ bên trong ra nào là bánh bao bánh trứng bánh nướng sandwich hamburg bánh muffin đủ thứ, đồ uống thì có ba loại sữa bắp, hồng trà lạnh và cà phê nóng, Thẩm Trừng thấy mà trợn tròn mắt, vô thức hói: “Cậu mua phần bữa sáng cho mấy người vậy?”
Nhìn chủng lượng và số lượng món, đại loại là đủ sáu người ăn.
Hoắc Cảnh Dung lầu bầu: “Cũng không phải tôi muốn ăn.” cậu cầm lên một ly hồng trà và sandwich cho Thẩm Trừng, “Đây là của cậu.” lại kéo một phần bánh bao và cà phê nóng về phía mình, “Đây là của tôi.” toàn bộ đồ ăn còn lại được đẩy tới trước mặt Hoắc Cảnh Thần, bực bội nói: “Toàn của anh ấy.”
Thẩm Trừng sững người.
Sau một lúc lâu, cậu mới hiểu tại sao Hoắc Cảnh Dung phải mua nhiều món như vậy. Hiển nhiên là do Hoắc Cảnh Thần cực kỳ kén ăn, sandwich chỉ cắn một miếng rồi thôi, bánh bao ăn hai cái, bánh trứng miễn cưỡng ăn được một nữa, cà phê thì uống hết không chừa một giọt. Hoắc Cảnh Dung không hề có phản ứng gì đặc biệt, ăn hết xửng bánh bao của mình, lại cầm lấy xửng bánh bao còn dư hơn phân nửa của Hoắc Cảnh Thần tiếp tục ăn.
“Sao cậu không ăn.” Hoắc Cảnh Thần hơi khó hiểu, “Không đói bụng?”
“Không, tôi ăn ngay.” Thẩm Trừng thẫn thờ cắn nuốt sandwich, chẳng hiểu vì sao, tâm tình khá phức tạp.
Đợi ba người dùng xong bữa sáng, Hoắc Cảnh Dung thu dọn đống hộp giấy bao bì bữa sáng bỏ vào túi plastic, mở miệng nói: “Tôi đi quăng rác.”
Hoắc Cảnh Thần hiển nhiên đối với thái độ hiểu lý lẽ của em trai nhà mình cảm thấy rất đáng khen, gật đầu. Hoắc Cảnh Dung vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoắc Cảnh Thần và Thẩm Trừng. Cậu thấy hơi vô thố, nghĩ nghĩ, đứng dậy mở tủ lạnh, lấy ra hộp bảo quản đựng táo hình thỏ, chần chờ nói: “Ăn ít trái cây chứ?”
Trong phòng bệnh yên tĩnh, hai người cầm cây tăm, lặng lẽ ăn táo.
Tướng Hoắc Cảnh Thần ăn táo khá nhã nhặn, tốc độ cắn nuốt không nhanh không chậm, đồng thời luôn giữa tai thỏ đến cuối cùng mới ăn, không biết vì sao, đến cả hành động vô nghĩa này cũng làm Thẩm Trừng cảm thấy rất dễ thương. Cậu nỗ lực không để bản thân nhìn chằm chằm anh, nhưng đời như mong muốn, thỉnh thoảng Hoắc Cảnh Thần hơi động đậy cơ thể, ánh mắt cậu lại bay qua.
“Thẩm Trừng . . . .”
Cậu lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: “Chuyện gì? Chẳng lẽ có chỗ nào khó chịu? Tôi lập tức đi gọi bác sĩ!” Cậu quả quyết đứng bật dậy.
Hoắc Cảnh Thần bất đắc dĩ cắt ngang cậu, “Không phải, cậu ngồi xuống đi.” anh dừng lại một lúc, giọng nói ôn hòa: “Cậu không cần căng thẳng như vậy, vết thương này cũng phải do cậu, không cần cảm thấy áy náy.”
“Tôi không phải áy náy.” Thẩm Trừng giải thích, “Chỉ là tôi . . . .”
Chỉ là cảm thấy đau lòng. Nhưng những lời này sao cậu có thể nói ra? Bất luận thế nào cũng không thể nói ra. Trong lòng cậu cảm thấy buồn bả và mất mát vô cớ.
Hoắc Cảnh Thần im lặng nhìn cậu, Thẩm Trừng đang rơi vào vòng xoáy cảm xúc diệu kỳ, năng lực suy nghĩ hoàn toàn biến mất, đợi lúc cậu bình tĩnh trở lại, mới phát hiện mình đang hôn Hoắc Cảnh Thần, động tác gấp gáp nhanh nhẹn, thậm chí không có xu hướng dừng lại, bởi vậy Hoắc Cảnh Thần bị bất ngờ không kịp đề phòng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Cậu . . . .” Hoắc Cảnh Thần hơi giật mình, dường như lại có chút buồn cười, nhưng không hề có ý nổi giận.
“Xin lỗi.” Thẩm Trừng vội vã cắt lời anh, cố gắng kiềm nén xấu hổ, lấy hết dũng khí mở lời: “Tôi muốn hỏi anh một việc, lời đề nghị mấy tháng trước . . . . bây giờ còn hiệu lực không?”
Hoắc Cảnh Thần không lên tiếng trả lời mà chỉ nhìn cậu, qua một lúc lâu, mới mang theo bất ngờ nói: “Tôi tưởng cậu không muốn.”
“Cũng không phải là không muốn.” Thẩm Trừng nhỏ giọng nói, cảm giác mặt mình sắp nóng đến bốc hơi: “Chỉ là . . . . nghĩ thông suốt một chuyện, nếu như anh đã tìm được đối tượng mới, vậy xem như tôi chưa nói gì hết, thật ra tôi . . . . tôi . . . .” cậu không biết phải nói thế nào, bèn quẫn bách cúi mặt xuống.
Lát sau, một bàn tay sờ đầu cậu, giọng nói trầm thấp của đối phương vang lên: “Thật sự không hối hận.”
Thẩm Trừng không trả lời, chỉ ra sức gật đầu.
Tuy rằng trước đó đã nghĩ đến mọi trường hợp, đến cả phải nói gì cũng đã chuẩn bị sẵn, nhưng chuyện tới trước mắt, cậu không biết phải làm sao để giữ cho bản thân tỉnh táo. Về chuyện này, trước đây cậu từng nghĩ tới rất nhiều lần, chỉ là đợt động đất ngoài ý muốn lần này đã thay đổi chủ ý của cậu.
Tuy rằng không muốn đối phương nhìn thấy bộ dáng thảm hại của bản thân, nhưng nếu như chỉ có duy nhất một cách để tiếp cận anh, Thẩm Trừng cũng không còn lựa chọn nào khác. Tự tôn của cậu vốn không cho phép cậu chấp nhận chuyện này, nhưng cậu thật sự hết cách, vậy nên chỉ có thể tuân theo ham muốn của bản thân mà lựa chọn.
Tình cảm trong lòng cậu nồng cháy như ngọn lửa nhưng lại không thể bắt được, kết quả lại vì một khởi đầu thế kia mà bùng cháy lan tỏa cả cánh đồng, có lẽ đến cuối cùng sẽ bị dập tắt đến cả tro tàn cũng không còn sót lại, nhưng kỳ thật tất cả đã không còn quan trọng nữa. Vấn đề còn lại, chẳng qua lựa chọn níu kéo hay từ bỏ mà thôi, bản thân trả giá, nhận được đền đáp, thật ra rất công bằng. Cậu nghĩ vậy.
“Hai người đang làm gì vậy?” giọng nói của Hoắc Cảnh Dung hơi ngập ngừng.
Thẩm Trừng lấy lại tinh thần, mới phát giác Hoắc Cảnh Thần còn đang sờ đầu cậu, nhất thời thấy xấu hổ, muốn ngồi thẳng dậy, nhưng tay của Hoắc Cảnh Thần vẫn đè lên đầu cậu, giống như đang buồn chán nên vọc tóc trên đầu cậu vậy, nói với Hoắc Cảnh Dung: “Em gọi điện cho Cảnh Nghi, chuyện trong công ty tạm thời giao cho em ấy, anh muốn nghỉ ngơi mấy ngày.”
Không biết tại sao, lúc anh nói ra câu cuối cùng, con mắt nhìn chằm chằm Thẩm Trừng. Thẩm Trừng mím môi, nhìn thẳng đối phương, không biết có phải do ảo giác hay không, trong đôi mắt sậm màu của đối phương toát lên ý cười như có như không, khiến cậu vô duyên vô cớ nhìn đến mất hồn.
Hoắc Cảnh Dung nhìn họ, nhăn mặt, “Hai người là . . . .” cậu dừng lại một lúc, mới tức giận nói tiếp: “Bỏ đi, dù sao cũng không phải chuyện của tôi, mặc kệ hai người.” cậu nói xong, cầm điện thoại di động đi ra ngoài gọi điện.
Vì động đất, bối cảnh quay phim xảy ra ít vấn đề, thành ra quá trình quay phim phải tạm dừng một thời gian, Thẩm Trừng liền theo chỉ thị của chị Chương, quay về thành phố để nghỉ ngơi. Ngay ngày hôm sau, có người đến tìm, Thẩm Trừng mở cửa cho người ta vào, trong lòng có một loại cảm giác “đúng là vậy mà”.
Người thanh niên kia nói: “Chào cậu Thẩm, tôi là thư ký của Hoắc tiên sinh, tôi họ Giang.” sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, đối phương lấy ra một phong thư, lại rút thêm một tờ danh thiếp cùng đưa qua, lễ phép nói: “Đây là cách để liên lạc với tôi, từ nay về sau nếu cậu Thẩm có cần gì, hay có chuyện gì cần làm, đều có thể trực tiếp nói với tôi.”
Thẩm Trừng mở phong thư, phát hiện bên trong ngoại trừ thẻ tín dụng theo thường lệ, còn có một cái chìa khóa mới tinh.
“Đây là . . . .” cậu mang vẻ mặt hoang mang.
“Đây là ý của Hoắc tiên sinh.” trợ lý Giang ngữ điệu uyển chuyển, thái độ ôn hòa. “Chỗ ấy cậu cũng từng ghé qua, là nơi ở hiện tại của Hoắc tiên sinh. Nếu như cậu Thẩm thấy tiện, có thể đến bất cứ lúc nào, muốn lập tức dọn qua cũng không thành vấn đề.”
Thẩm Trừng im lặng trong chốc lát, mới hỏi: “Anh ấy đối với ai cũng vậy sao?”
Trợ lý Giang không hề thấy bất ngờ với câu hỏi của cậu, cười trả lời: “Cũng không phải. Nhận được chìa khóa này, cậu Thẩm là người đầu tiên.”
Nói vậy, bản thân cũng xem như đặc biệt? Chẳng qua chuyện này có gì đáng để vui, dù đãi ngộ có thế nào, thì suy cho cùng vẫn chỉ là quan hệ bao dưỡng mà thôi. Thẩm Trừng mỉm cười, lễ phép tiễn trợ lý Giang ra về, ngắm nghía chiếc chìa khóa kia, khóa kim loại bị cậu nắm chặt trong tay một lát thì dần dần trở nên ấm áp hơn, không còn lạnh băng như trước nữa, cậu cầm chìa khóa mà thở dài nói: “Nếu như người cũng có thể như vậy thì tốt rồi . . . .”
Buổi chiều cùng này, cậu liền lái xe đến nhà họ Hoắc, mặc dù có chìa khóa, nhưng cậu không trực tiếp mở cửa, ngược lại đi bấm chuông. Ra mở cửa là người cô người hầu, Thẩm Trừng được cô dẫn vào phòng khách, thì thấy Hoắc Cảnh Thần đang ngồi trên sô pha xem báo, anh bình tĩnh nhìn về phía cậu, Thẩm Trừng nhỏ giọng nói: “Tôi tới thăm anh . . . .”
Hoắc Cảnh Thần mỉm cười, “Lại đây.”
Thẩm Trừng cực kỳ nghe lời, lập tức đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cảnh Thần.
Hoắc Cảnh Thần không nói gì với cậu, chỉ là một bên vai dựa sát vào cậu, chuyên tâm đọc báo, cơ bản không hề để ý đến Thẩm Trừng. Thẩm Trừng cũng không để ý, kiềm nén căng thẳng trong lòng, cố gắng thả lỏng cơ thể đang căng cứng của mình. Nếu đã đồng ý, thì phải làm tốt bổn phận của bản thân.
Sau khi Hoắc Cảnh Thần chịu buông tờ báo xuống, Thẩm Trừng mở miệng hỏi: “Anh thích ăn gì?”
Hoắc Cảnh Thần nhìn cậu, trong mắt dường như xuất hiện cảm xúc mờ ám khó hiểu, “Cậu muốn xuống bếp?”
Thẩm Trừng ngó vết thương bên trán đối phương, giải thích: “Anh bị thương, ít nhiều gì cũng cần bồi bổ, tôi không rành hầm canh lắm, nhưng mấy món đơn giản thì không thành vấn đề.”
“Vậy làm phiền cậu, thanh đạm chút là được rồi.” hình như Hoắc Cảnh Thần có chút vui mừng, nhưng vì tính cách trầm lặng, chỉ ở bên khóe môi hiện lên ý cười mờ nhạt, lại bổ sung thêm một câu: “Chuẩn bị nhiều một chút, buổi tối Cảnh Dung sẽ về nhà ăn cơm, nhưng không cần để ý đến sở thích của nó, nó dễ ăn.”
Đoạn đối thoại này nghe thật giống như của hai vợ chồng già, Thẩm Trừng nhất thời thấy ngượng ngùng, nhưng nhìn lại Hoắc Cảnh Thần vẫn bộ dáng ung dung bình thản, cậu lại nghĩ đến nó cơ bản không có gì ghê gớm, dù sao Hoắc Cảnh Thần cũng đã nói đến thế, xem chừng không có ý định giấu người trong nhà . . . . Khoan đã, người trong nhà?
“Hoắc Cảnh Dung cũng ở đây?” cậu ngập ngừng dò hỏi.
“Ừ.” Hoắc Cảnh Thần đáp ngắn gọn, như có chút bất ngờ hỏi lại, “Sao vậy?”
Thẩm Trừng lắc đầu ngoay ngoảy, trong lòng lúc này không biết là mất mát ngạc nhiên hay là khó tin, đủ thứ tâm tình trộn lẫn vào nhau, ngũ vị tạp trần. Người bình thường sẽ dẫn đối tượng bao dưỡng về nhà? Dù mang về nhà, cũng sẽ để em trai mình sống chung dưới một mái nhà sao? Rốt cuộc Hoắc Cảnh Thần đang nghĩ gì . . . . Hay cơ bản chẳng nghĩ gì cả?
“Tuy rằng hiện tại giữa chúng ta là loại quan hệ này, nhưng nó không liên quan hệ tình bạn giữa cậu và Cảnh Dung.” Hoắc Cảnh Thần ngữ điệu xoa dịu, như đang cố gắng trấn an cậu, “Cậu không cần phải khách sáo với nó, cứ đối đãi như trước đây là được rồi, yên tâm đi, nó sẽ không nhiều lời đâu.”
Thẩm Trừng có chút hoài nghi tính xác thực của câu nói này, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện tin tưởng gật đầu.
Như lời Hoắc Cảnh Thần nói, vào lúc hoàng hôn, quả nhiên Hoắc Cảnh Dung về.
Đúng lúc Thẩm Trừng đeo tạp dề từ nhà bếp đi ra, Hoắc Cảnh Dung vừa nhìn thấy cậu thì ngỡ ngàng, “Sao cậu ở đây?”
“Anh mời cậu ấy đến.” Hoắc Cảnh Thần trả lời thay Thẩm Trừng.
Thẩm Trừng vốn còn cảm thấy khó xử, nhưng lại nhớ đến lời trước đây Hoắc Cảnh Dung từng nói, thế nên cảm xúc căng thẳng trong lòng cũng vơi bớt, mỉm cười nói: “Bữa tối nay do tôi chuẩn bị, nếu cậu bằng lòng, cũng có thể ăn chung.”
Hoắc Cảnh Dung nhìn Thẩm Trừng, lại quay qua ngó Hoắc Cảnh Thần, cuối cùng lạnh lùng nói với họ: “Cảnh cáo hai người, bớt liếc mắt đưa tình ở nhà đi.” nói xong, thì quay lưng bỏ lên lầu.
Thẩm Trừng hơi do dự, nhìn về phía Hoắc Cảnh Thần, “Cậu ấy . . . . có phải đang giận không?”
“Không có.” Hoắc Cảnh Thần vẻ mặt chắc chắn, “Mà nếu giận thật, cũng không cần để ý tới nó, cứ bỏ mặc nó, chút nữa là hết.”
Nghe Hoắc Cảnh Thần nói vậy, Thẩm Trừng cảm thấy buồn cười, “Thật sự cứ mặc cậu ấy là được?”
“Ừ.” Hoắc Cảnh Thần bỏ tờ tạp chí trong tay xuống, thong dong nói: “Không để ý tới nó, nó sẽ tự vượt qua, nếu như cậu cẩn thận lấy lòng nó, trái lại nó sẽ được đằng chân lên đằng đầu.”
Thẩm Trừng không có anh chị em, vậy nên nhìn cách họ chung sống với nhau, luôn luôn cảm thấy thú vị. Cậu chợt nghĩ đến một việc, “Hoắc Cảnh Nghi . . . . không ở đây sao?”
“Không.” Hoắc Cảnh Thần trả lời nhanh gọn, “Sao hỏi vậy?”
“Không có gì, chỉ là tò mò thôi.” không phải là Thẩm Trừng nghĩ gì, chỉ đơn thuần cảm thấy kỳ quái, Hoắc Cảnh Dung nhìn thế nào cũng không giống mẫu đàn ông sống dựa dẫm vào anh trai, nhưng không biết tại sao, hai người đều đã trưởng thành vẫn ở chung, trong lòng Thẩm Trừng không khỏi sinh nghi, nhưng không nói ra miệng.
Vào lúc cậu đang miên man suy nghĩ, Hoắc Cảnh Thần đã đi tới bên cạnh cậu, hữu ý vô tình đụng chạm cổ cậu, Thẩm Trừng ý thức được có lẽ đối phương muốn hôn cậu, lấy tay cản lại trước, mới lúng túng nói: “Chờ một chút.”
“Vì sao?” Hoắc Cảnh Thần hơi ngạc nhiên.
“Tôi . . . .” Thẩm Trừng thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn quyết định nói thật, “Trên người tôi toàn mùi dầu mỡ . . . . Anh . . . .”
“Tôi không ngại.” Hoắc Cảnh Thần đứng yên bất động, thậm chí còn cúi đầu, hôn lên mặt Thẩm Trừng, “Còn lý do nào khác không?” anh khẽ cong môi, lộ ra nét mặt như đang cười, chỉ có ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn Thẩm Trừng, Thẩm Trừng không chịu được, chủ động hôn đối phương.
Vì kinh nghiệm không nhiều, lúc bắt đầu cậu còn cạ vào răng Hoắc Cảnh Thần, làm đối phương thấp giọng cười, cậu xấu hổ đến nỗi hai tai nóng bừng, chẳng qua về sau thì tình hình cải thiện hơn, cậu học theo động tác của Hoắc Cảnh Thần, dùng đầu lưỡi khe khẽ liếm răng và môi đối phương, không biết qua bao lâu, lúc được thả ra, Thẩm Trừng mới chú ý đến tay của Hoắc Cảnh Thần đã luồn vào trong áo cậu từ thuở nào, vuốt eo cậu như đang dụ dỗ.
Thẩm Trừng thiếu chút nữa như con thỏ bị hoảng sợ mà nhảy dựng lên, mặt nóng lên, tuy rằng muốn cố gắng làm bộ như không có chuyện gì, nhưng một mảnh ửng hồng dị thường trên gò má cậu đã bán đứng chính cậu.
“Cậu thật sự rất dễ đỏ mặt.” Hoắc Cảnh Thần ghé sát bên tai cậu thấp giọng thì thầm, “Ngoại trừ lỗ tai và mặt, những chỗ khác cũng vậy chứ?”
Anh đặt câu hỏi một cách đứng đắn, trong ngữ điệu cũng không mang theo ý chọc ghẹo, nhưng Thẩm Trừng nghe thế, mặt lại càng nóng, cứ như có thể bốc cháy bất kỳ lúc nào, một chữ cũng không thể nói thành tiếng, chỉ cảm thấy người như nhũn ra, không thể động đậy. Một lát sau, mới thì thào nói: “Tôi . . . . Tôi không biết . . . .”
Thẩm Trừng giữ im lặng, đôi mắt sậm màu tĩnh lặng như hồ nước của Hoắc Cảnh Thần đang gần trong gang tấc, cậu bất giác cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ngay vào lúc Hoắc Cảnh Thần chậm rãi vươn tay về phía cậu, bầu không khí giữa hai người trở nên hết sức căng thẳng, cách đó không xa truyền đến một tiếng nói lạnh lùng: “Ê.”
Một tiếng gọi to này nhanh chóng phá tan bầu không khí vốn đang mập mờ mê ly.
Thẩm Trừng phục hồi tinh thần, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, cũng không quan tâm đến việc trông sắc mặt lúc này của Hoắc Cảnh Thần và Hoắc Cảnh Dung, theo bản năng tìm đại một lý do, “Tôi đi nhà bếp xem sao.” rồi cứ vậy cúi thấp đầu bước vội đi, cái điệu bộ gấp gáp này, cơ hồ là chạy trối chết.
Bữa tối đã chuẩn bị gần xong hết, nhưng Thẩm Trừng không muốn lập tức quay lại đối mặt với hai người kia, thế nên cố ý vô tình kéo dài thời gian trong chốc lát, mới cởi tạp dề quay về phòng ăn. Người hầu bưng hết các món do cậu chuẩn bị lên, Thẩm Trừng lễ phép nói cám ơn, ngồi xuống vị trí bên cạnh Hoắc Cảnh Thần, cảm giác được ánh mắt của hai người đều đồng thời hướng về phía cậu, có chút lúng túng cúi thấp đầu.
“Gan lớn ghê đó.” Hoắc Cảnh Dung cầm nĩa ăn, vẻ mặt không hài lòng chọc chọc salad Caesar, dằm nát bét mấy miếng bánh mì cắt hạt lựu bên trong, “Sau này có thể đừng diễn mấy cái trò đó ở nơi công cộng không?” cậu không dám nói thẳng với Hoắc Cảnh Thần, chỉ có thể nói những lời này với Thẩm Trừng.
Thẩm Trừng cực kỳ xấu hổ, may mà Hoắc Cảnh Thần kịp thời giải vây cho cậu, “Cảnh Dung, đừng nhiều chuyện.” thái độ thản nhiên tự đắc lại không chút xấu hổ, cứ như người vừa bị em trai bắt quả tang đang hôn nhau với người khác không phải anh, nếu nói là mặt dày, chi bằng nói anh vốn không hề để tâm.
Hoắc Cảnh Dung bực tứ hừ một tiếng, rồi im.
Thẩm Trừng do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra nghi vấn trong lòng mình, “Nếu không muốn thấy, sao lại ở đây?”
Hoắc Cảnh Dung nghe vậy, mắt sáng ngời, nhìn về phía Hoắc Cảnh Thần, hiếm thấy cậu nhỏ nhẹ gọi một tiếng: “Anh ――”
Hoắc Cảnh Thần ngay cả nhìn cậu cũng lười, chỉ thản nhiên nói: “Không được.”
Sau đấy Hoắc Cảnh Dung lập tức thất vọng dời tầm mắt, hung hăng trừng Thẩm Trừng. Thẩm Trừng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn có phần hiếu kỳ, liền mở miệng hỏi: “Vì sao không được?”
“Nó còn nhỏ.” Hoắc Cảnh Thần trả lời ngắn gọn.
Hoắc Cảnh Dung nhất thời không nhịn được, phản bác: “Em đã trưởng thành rồi! Em cùng tuổi với Thẩm Trừng!”
“Cậu ấy cũng còn nhỏ.” Hoắc Cảnh Thần đặt dao nĩa xuống, nhìn về phía Hoắc Cảnh Dung, nét mặt thể hiện rõ không được phép cãi lại, “Chủ đề này dừng lại tại đây, em không cần nhắc lại chuyện dọn ra ngoài, giờ để anh yên tĩnh dùng cơm.”
Hoắc Cảnh Dung giờ phút này nhìn mềm èo như bánh gato nướng thiếu lửa, hoàn toàn mất hết nhuệ khí, chỉ thiếu ủ rủ nằm ườn ra bàn ăn. Thẩm Trừng cảm thấy buồn cười, quyết đoán đổi chủ đề, trò chuyện với Hoắc Cảnh Dung: “Có muốn uống canh không? Đã hầm một lúc rồi, mùi vị chắc cũng được.”
Hoắc Cảnh Dung được cậu đối xử tử tế, cũng không tiếp tục tỏ ra tự cao tự đại, uống mấy muỗng canh. Tuy trong không có vẻ gì là thỏa mãn, nhưng cũng uống sạch chén canh, với các món còn lại cũng ăn hết, đúng như Hoắc Cảnh Thần nói, cậu quả thật rất dễ nuôi. Hoắc Cảnh Thần thì ngược lại, tuy Thẩm Trừng có sự tự tin nhất định đối với trình độ nấu nướng của bản thân, nhưng lúc đối mặt với thực khách kén ăn, không khỏi vẫn bị đả kích.
Salad với canh chỉ ăn một nửa, sò điệp sốt bơ không hề đụng tới, soup nấm truffle ăn mấy miếng, gà nướng thảo mộc được hai cục, khoai tây nghiền đút lò lại ăn hết, súp lơ và cà rốt dùng để trang trí không hề động đến, caramel crème brulee chỉ ăn mỗi lớp caramel ở trên, sau đó thì thôi.
Quả là một người kén ăn. Thẩm Trừng nghĩ bụng. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không rất bất ngờ, chỉ âm thầm ghi nhớ những thứ Hoắc Cảnh Thần hoàn toàn không ăn, đồng thời nhẩm tính trong lòng.