Trước mắt một bàn nào gà, nào vịt, nào bò.
Tóc không buộc lên, mông thì đau nhức, ngồi gác một chân lên ghế. Tư thái phóng khoáng, biểu tình dữ tợn đáng khinh, lang thôn hổ yết*
*lang thôn hổ yết: ăn ngấu nghiến như sói như hổ.
..............
Nói thật, hiện tại tâm tình y đau đớn kịch liệt.
Hận không thể đem dao mổ heo đâm Hoàng đế, làm cho hắn biết tư vị đường đường một Đại lão gia bị người ta đâm là thế nào.
Tưởng tượng đến hình ảnh tiểu tử dùng cái côn th*t vô liêm sỉ của hắn hướng phía dưới của mình...
Thừa tướng bi phẫn phun toàn bộ những thứ trong miệng: "Nôn..."
Ăn cũng không xong.
"Ái khanh ~"
Tiếng gọi tràn ngập tình ý, cửa lớn "phanh" một tiếng bị mở ra.
Thân ảnh cao ngất của Hoàng đế xuất hiện trong ánh nắng phản chiếu.
Sau đó... Hai mắt chậm rãi trợn to.
Ngươi nhìn ta.
Ta nhìn ngươi.
Hoàng đế lắc đầu, lấy tay lau mặt một phen, lại nhìn.
Thừa tướng đã bình tĩnh lại bỏ chân xuống, chân gà trong tay cũng trở về trong chén.
Hoàng đế thật cẩn thận đi lên trước, ngồi xổm bên người Thừa tướng, chần chờ mở miệng: "Ái khanh à, ngươi đang giận trẫm sao?"
Thừa tướng tao nhã cầm lấy khăn lau tay, vẻ mặt lãnh đạm: "Bệ hạ nghĩ nhiều, thần không dám."
Hoàng đế tỏ ra ủy khuất: "Ngươi đều như vậy... Trẫm biết sai rồi, ngày ấy không nên dùng sức mạnh..."
Thừa tướng vừa nghe lời này liền cảm thấy không đúng, không dùng sức mạnh cũng có thể dùng biện pháp khác thượng y? Trên mặt lạnh hơn: "Bệ hạ mời quay về cho."
Hoàng đế thở dài, không cho giải thích, ôm lấy Thừa tướng: "Ái khanh đừng bắt bẻ trẫm mà."
Thừa tướng kinh hãi: "Ngươi —-" con mẹ nó lại muốn làm cái gì!
Hoàng đế bất đắc dĩ lại ôn nhu: "Trên mặt đất lạnh lắm, ngươi không có mang giày, để trẫm ôm ngươi lên giường đi."
Thừa tướng bắt đầu trốn tránh Hoàng đế.
Không thể trêu vào thì y lẫn mất cũng vậy thôi.
Đề cao hiệu quả công việc, lại chậm rãi kéo dài thời gian.
Chặt chẽ đơn giản hóa ý nghĩa lời nói, giảm bớt ngôn ngữ trao đổi.
Luyện tập nhìn xung quanh, tránh tiếp xúc bằng ánh mắt.
Thái độ lạnh lùng qua quýt, trốn trong đám đông quần thần.
Mầm non mối tình đầu của Hoàng đế vốn nóng bỏng, trắng mịn non nớt, mềm mại cứ như vậy từng chút... từng chút... từng chút... nghiêm túc lên.
Đầu hạ.
Hoàng đế cuộn mình trong chăn, choáng váng mơ hồ.
Thừa tướng: "Bệ hạ..."
Hoàng đế: "........"
Thừa tướng: "Bệ hạ..."
Hoàng đế: "......"
Thừa tướng do dự kéo áo ngủ bằng gấm: "Bệ hạ, thần biết ngài đã tỉnh."
Hoàng đế lộ ra cái đầu nóng hầm hập, hai mắt đen bóng ướt át đáng thương hề hề: "Ái khanh, trẫm bệnh rồi."
Thừa tướng nhận chén thuốc từ tay Thái giám: "Phát sốt mà thôi, uống thuốc rồi sẽ khỏe."
Hoàng đế đáng thương hề hề: "Trẫm có tâm bệnh, uống thuốc làm sao có thể khỏe..."
Thừa tướng còn không biết tâm tư của tiểu tử này sao? Bình tĩnh lại tâm tư chít chít méo mó vừa chán ngán nói, lúc này sắc mặt trầm xuống: "Bệ hạ muốn uống thì uống, không uống đem cho chó uống."
Dứt lời, bưng chén thuốc muốn đi.
Hoàng đế nóng nảy, vội vàng đứng dậy kéo tay áo Thừa tướng: "uông..." (oẳng, ẳng, gâu gâu – từ tượng thanh)
Thừa tướng bỗng nhiên không tiếp thu được: "..."