Đứng trước phủ tể tướng rộng lớn và tráng lệ, An Bội Lê thật không kìm lòng mà hỏi lại. Không cần biết tể tướng là ai, chỉ nhìn cơ dinh rộng đến một con đường cùng cung cách lợp ngói đỏ tươi, là đã biết không phải thường dân nghèo khổ như nàng rồi. Ây da, thật không ngờ nha, bà bà nhìn vậy mà lại có người bạn giàu có nha. Bỗng nhiên, nàng nghĩ đến việc đã hơn một tuần nay chưa được ăn thịt, ngày ngày chỉ có gặm lương khô cùng nước lã cho qua cơn, mà thấy thương cho mình quá!
“ Hỏi nhiều làm gì, mau vào gõ cửa!”
“ Tiểu Lê, để tỷ.”
Quả nhiên, nuôi Khiết Nhi có lợi hơn cái mõm chỉ biết há mỏ là Tiểu Lê.
“ Cho hỏi các vị là ai?”
“ Vào nói với quản gia các ngươi có Tôn phu nhân đến thăm!” Bà bà thật lợi hại, dù ở đâu cũng đầy phong thái nữ vương!!!
Lính gác nhìn một chút. Người trước mặt tuy ăn mặt bụi bặm, cơ hàn, nhưng xét cùng khí khái và dung nhan nhường này, ắt hẳn không phải kẻ phàm phu. Liền khom mình lễ phép.
“ Xin các vị đợi chút, tiểu nhân sẽ vào thông báo.”
Đúng là chỉ một chút, cánh cổng lớn của Tể tướng phủ rộng mở, người trông có vẻ là quản gia chạy vội đến, dáng vẻ gấp rút, thái độ kính cẩn, đôi mắt rưng rưng, tựa như đang tiếp đón một vị tổ tông nào đó: “ Tôn phu nhân, bà đã trở về, Tôn phu nhân. Để tiểu nhân cho người đi thông báo với đại nhân người đã về. Phu nhân, người đã về, người đã về!”
“ Được rồi, Trần Giám, đừng làm ầm lên nữa. Ta mệt rồi, mau chuẩn bị phòng. Sẵn tiện ngươi cũng chuẩn bị cho hai nha đầu này luôn đi.”
“ Vâng, vâng. Tiểu nhân làm ngay.”
“ Người đâu, còn không mau chuẩn bị?”
Trong khi An Bội Lê còn đang thắc mắc liệu hai câu nói này có thật phát ra từ một người hay không, có chuyện gì nhầm lẫn ở đây không, thậm chí là nàng có vì đói quá mà hoa mắt hay không, thì bên cạnh đã vang lên tiếng nói rất đỗi dịu dàng của Khiết tỷ.
“ Tiểu Lê, mau đi thôi!”
Tây Trúc viện
Hàn Thiếu đứng đó. Đã hai ngày nay, không, là kể từ lúc gặp tiểu cô nương kia, chàng không ăn không uống rồi. Cứ mơ màng nghĩ về giai nhân, rồi lại nhìn xuống trâm ngọc đã dùng hai trăm lạng bạc chuộc về, không khỏi một tiếng thở dài, người ấy, giữa nhân thế rộng lớn, biết chừng nào gặp lại? Hoa lê nở trắng, đẹp nhường vậy cớ sao không giúp kẻ trần thịt tỉnh dậy giữa giấc tương tư?
Một cánh hoa mong manh buốt nhẹ nghe gió vương vào mắt thiếu gia phong nhã, ôn nhu như ngọc...
Khẽ mở mắt, người trong mộng đã đứng đó tự bao giờ.
Xiêm y hồng phấn, môi tô nhạt, mái tóc dài buộc thành búi nhỏ bằng một trâm bạc, trông như một tiểu thiên tiên, đáng yêu hết mực.
Cả nền lê trắng, tồn tại trăm năm, như chỉ đợi chờ nàng.
Mộng đẹp bỗng chân thực đến ngỡ ngàng, khiến chàng chẳng thể cất lời.
Chậm rãi tiến lại, cất lời: “ Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây? Ngang nhiên vào nhà người khác, không phải kẻ trộm thì cũng là phường trộm cướp!”
Vâng, tất nhiên, lời vừa nói chính là của An Bội Lê! Nàng vừa trốn ra từ buổi thuyết giáo của bà bà Tôn, thật không hiểu vì sao Khiết tỷ lại có thể ở đấy mà nghe đến hàng giờ được chứ nhỉ?
“ Này, sao lại không trả lời? Này, này!”
“Ể, đây không phải là trâm ngọc của ta sao, sao ngươi lại có được? Hóa ra là ngươi đã đến mua nó, thảo nào... Mau trả lại đây, nó là của ta!!!”
Ngang ngược, bá đạo, giựt lấy!!!
“ Nể tình ngươi chuộc lại trâm ngọc giúp ta, ta sẽ xem như không nhìn thấy! Ngươi muốn lấy gì thì cứ việc, nhưng phải nhanh lên, nếu kẻ khác bắt được thì ta cũng không giúp ngươi được đâu đấy!”
“ Ta đi đó nha! Chúc may mắn!”
“ Bội Lê ơi là Bội Lê, ngươi cũng tốt bụng quá rồi đó nha. Hi hi...”
Bên này:...
“Cô nương ấy, xấu tính đến quá phận như vậy, ngang nhiên gọi ta là kẻ đầu đuôi cướp trong chính phủ viện của ta, nhưng vì sao ta lại thấy nàng càng đáng yêu. Chẳng lẽ vì một câu: trong mắt người tình có Tây thi?”
“Tất cả đều không quan trọng, chỉ cần được nhìn thấy nàng, dù cho nàng có ngang ngược thế nào, lòng ta cũng cảm thấy như rót mật.”
Một chữ yêu, có chăng vì chút yêu chiều cùng mơ hồ đó mà thành?
Bên kia:...
“ Hắn ta dịu dàng cùng đẹp đẽ như vậy, xin lỗi, là do thôn lê không sử dụng nhiều tính từ miêu tả đến thế nên..., có khi nào ta đã hiểu nhầm hắn?”
“ Nhưng nếu không phải, vì sao lại không phản bác?”
“ Mặc kệ đi, sai thì coi như ta không biết kẻ không biết không có tội. Đúng thì chính là ta đã trả nợ cho hắn việc giúp ta chuộc lại trâm ngọc. Đằng nào thì ta cũng không có lỗi na...”
Một chữ nhầm, có chăng là dây dưa cả đời?