”Sợ gì chứ? Lần này tớ thua Thanh Thanh khao cậu ăn.”
Tôi biết mà, đám chị em tốt này nhân lúc tôi không có ở đây cá cược cái gì đó. Mà trò cá cược vốn xảy ra như cơm bữa trong cái lớp A1 này liên quan đến tôi. Tôi chậm rải bước vào lớp, đứng trước bàn Hứa Nhi tức giận hỏi:
”Hôm nay cậu có phải lại chơi trò cá cược? Nói cho cậu biết nhé, hôm nay cậu mà thua Hạ Thường thì đừng bảo tớ khao cậu ta ăn trưa!!!”
Vừa đúng lúc nhắc tới Hạ Thường, cậu ta ngu ngơ như nai tơ ngước mắt lên từ quyển sách. Nhìn tôi dõng dạc nói:
”Hơ, chuyện này thì liên quan gì đến tớ?”
Tôi quay sang Tâm Tâm vẫn giữ dáng vẻ của một cô gái tuổi còn ngây thơ hỏi:
”Tâm, nói tớ biết, bọn họ đang cá cược cái gì?”
Trong lúc tôi đang “dịu dàng” truy hỏi Tâm Tâm thì hai cái đứa kia ở hai bên đang làm đủ trò, ý bảo Tâm Tâm không được nói. Nhưng mà trò đó của Hạ Thường và Hứa Nhi thì làm sao qua được con mắt sắc xảo của tôi, thế là tôi chậm rãi nói:
”Hai người các cậu tốt nhất là đừng làm trò. Để tớ biết được, có ông trời mới cứu được hai cậu.”
Tâm Tâm vốn nãy giờ im phăng phắc, từ tốn cất giọng:
”Bọn họ đang cược xem cậu có thích... Lý Hiển không?”
Ha, tôi biết mà, hai đứa này lại đang nói xấu tôi, lại còn lôi tôi ra cá với cược nữa chứ! Cả lần này Hứa Nhi thua thì tôi phải khao Hạ Thường ăn trưa. Ở đâu ra cái kiểu này vậy? Trong lúc tôi thầm mắng mỏ trong lòng thì Hứa Nhi và Hạ Thường đã nhanh chóng chuồn mất tiêu. Tôi còn thầm cảm thán: Hai cậu cũng thông minh đấy chứ, nếu không chạy tớ cũng không biết các cậu sẽ xảy ra chuyện gì?
Giờ học Toán cuối cùng cũng đến. Bạn biết gì không? Tôi chính là yêu thích cái môn này nhất đấy. Nhưng chỉ là chuyện của mấy năm gần đây thôi, căn bản là lúc tôi còn nhỏ không ưa cái môn học này cho lắm, bởi vì tôi không thể theo kịp cái kiểu logic vừa khó vừa kì lạ của môn học này. Nhưng từ khi học lớp chín, tôi đã tập dần với thói quen mỗi ngày giải một bài tập toán. Giải đến nỗi không thở ra hơi, nhưng dần dần tôi phát hiện bản thân đã thật sự thích môn học khô khan mở mắt chỉ toàn số, nhắm mắt chỉ toàn hình vẽ rối rắm thôi. Quá trình chạy đua trên con đường này là cả một năm rất rất mệt nhọc của tôi, để có thể nhìn thấy môn Toán là như được lên thiên đường tôi phải thức khuya để giải bài tập. Ôi, cái tháng năm ấy thật đáng nhớ làm sao. Tôi ước gì có thể quay lại năm ấy! Nhưng mà... nãy giờ chỉ là tôi nói đùa thôi. Tôi còn sợ năm tháng chạy theo môn Toán học ấy quay trở lại tìm tôi đấy chứ.
Và giờ học toán của tôi thú vị như thế này đây...
Trong lúc thầy giáo đang giảng bài và đám học sinh cũng rất chăm chú lắng nghe thì Hứa Kinh đột nhiên đứng dậy, hỏi một câu rất là vô duyên:
”Thầy ơi, sao cái hình thầy vừa vẽ kia. Em có cảm giác nó giống cài gì ấy chứ không phải là hình học ạ?”
Tôi ở bên cạnh lắc lắc tay Hứa Kinh, mà cậu ấy nào chịu nghe. Cứ hỏi mãi, hỏi mãi, đến nỗi tôi cũng phải khâm phục cậu ấy. Tôi còn nghi ngờ Hứa Kinh có thật là đã từng đi thi học sinh giỏi môn Toán không vậy? Cái hình vẽ tuy là không mấy đẹp đẽ nhưng dù sao vẫn có thể nhìn được, Hứa Kinh hôm nay chắc là ăn gan trời mới dám hỏi thầy ấy như vậy.
”Hứa Kinh, cậu có phải là đã từng đi thi học sinh giỏi môn Toán không vậy?”
”Đơn nhiên!”
Lại còn đơn nhiên với không nhiên nữa chứ?
Cái tiết Toán vô duyên đạt kỉ lục trong năm của lớp A1 cuối cùng cũng kết thúc dưới cái câu hỏi làm tôi phải đập đầu vào tường của Hứa Kinh:
”Thầy ơi, lần sau thầy có thể vẽ hình to một tý không ạ? To như này ạ!”
To như này ạ! Đừng hiểu nhầm Hứa Kinh có ý tốt nhắc thầy vẽ hình to rõ một tý mà là cậu ấy đang nói móc thầy ấy đấy. Và “to như này” của cậu ấy là ăn mất hai phần bảng giảng bài, như thế thì làm sao có ai lên để làm bài được nữa chứ?
Sau khi thầy dạy Toán ra khỏi lớp, Hứa Kinh cười ha hả nói: “Tớ đảm bảo lần sau thầy ấy sẽ không dám dạy lớp chúng ta nữa đâu!”
Ngay cả Hạ Thường là lớp trưởng gương mẫu cũng phải bật ngón tay khen ngợi Hứa Kinh. Tôi thầm nghĩ, không biết trong giờ Toán lúc nãy Hạ Thường làm gì nhỉ? Có lẽ cậu ấy phải rất cố gắng đấu tranh với cơn buồn ngủ đây!
Bởi vì sắp đến ngày Tết hàng năm, nên lớp mười chúng tôi chẳng có nhiều việc để làm, việc duy nhất chính là Anh Hai và Chị Đại phải lấy quyền thế của mình, vận động học sinh của trường tham gia hoạt động sắp diễn ra của trường. Mà công việc vận động vĩ đại đó chính là mỗi ngày phải đến từng lớp lảm nhảm những gì được ghi trong tờ giấy mà thầy trưởng khoa hoạt động lễ hội đưa cho.
Đại khái là hôm nay đây...
”Lý Hiển, anh đi lầu ba tôi đi lầu một. Nhớ chừa lớp tôi ra đấy!”
Lý Hiển đi được mấy bước, đột nhiên quay đầu, gào to:
”Cô cũng nhớ chừa lớp tôi ra đấy!”
Chắc là không ai nghe được gì đó chứ? Thầy trưởng khoa sẽ không biết được, Anh Hai và Chị Đại vốn được thầy tin tưởng lại âm mưu với nhau trốn tránh và điều đáng giận là Anh Hai, Chị Đại còn mang theo cả tập thể lớp mình trốn việc. Tôi không thể tưởng tượng ra được cái mặt méo mó chẳng rõ hình dạng của thầy trưởng khoa khi biết được chuyện tôi và Lý Hiển không nghe theo lời thầy.