Oánh Nguyệt vui vẻ xoay người rời đi, nàng không phải không tim không phổi, thực tế nàng rất có linh cảm kiểu trực giác được rèn luyện thời gian dài__Bình Giang bá phủ và Từ gia bây giờ chênh lệch to lớn, từ hai năm trước, sau khi Bình Giang bá thừa kế tước vị, đôi chân quý giá của Hồng phu nhân chưa từng bước qua cổng lớn Từ gia, lần này bà chủ động đến, mục đích vô cùng rõ ràng: để tiểu bối hai nhà hoàn thành việc hôn nhân.
Mà hiện tại Vọng Nguyệt đã có ý khác, đối với hôn ước cũ này tránh còn không kịp, Từ đại phu nhân không còn vui nữa khi thấy Hồng phu nhân ghé thăm.
Oánh Nguyệt sợ mình mà không chuồn nhanh, để Từ đại phu nhân tâm trạng không tốt nhìn thấy thì lại phải đi đếm lá thu.
Giữa giờ tỵ, xe Hồng phu nhân đến.
Vị Bình Giang bá phu nhân hiện nay này trẻ hơn Từ đại phu nhân một ít, năm nay ba mươi tám tuổi, vóc dáng đẫy đà, mặt như trăng rằm, trông hơi phổ thông, nhưng trang điểm ăn mặc lại vô cùng nghiêm chỉnh, tinh thần sáng láng, thoạt nhìn cũng là một mỹ phu nhân trung niên.
Sau khi chia chủ khách ngồi xuống, Hồng phu nhân trước tiên cười giải thích thay Phương Hàn Tiêu đến nay vẫn không thấy bóng dáng:
– Đều tại Tiêu nhi chúng tôi tuổi trẻ hồ đồ, nó vừa về là ta đã giục nó tới quý phủ bái kiến nhận lỗi, ai ngờ lão bá gia vừa thấy tôn tử là vừa vui vừa giận, cơ thể lão nhân gia không chịu nổi dao động cảm xúc lớn thế, bệnh tình lúc nặng lúc nhẹ, Tiêu nhi là đứa hiếu thảo nên một khắc cũng không dám rời lão bá gia, bởi vậy mới trì hoãn mãi.
Kế đó lại nhắc Vọng Nguyệt:
– Đại tiểu thư đâu? Sao không ra gặp, hôm qua đi Long Xương hầu phủ mệt à?
Từ đại phu nhân vừa bảo nha hoàn dâng trà vừa lộ vẻ lo lắng:
– Không phải mệt, là bị phong hàn, mới uống thuốc rồi, người yếu đến mức không dậy nổi khỏi giường.
Từ đại phu nhân đêm qua lo hoàn thiện đối sách mình nghĩ ra, gần như cả đêm không ngủ, ở tuổi này của bà, thiếu son phấn là khó mà che được, lúc này sắc mặt u ám nặng nề, mí mắt sưng phù, trông đúng là dáng vẻ lo âu nữ nhi bệnh tật.
Hồng phu nhân nghe vậy, quan tâm hỏi:
– Bệnh nặng thế cơ á? Tại ta không phải, không nhọc tâm lấy thiếp mời của Long Xương hầu phủ đưa đến thì đại tiểu thư cũng sẽ không bị bệnh.
Điều này ngay cả nha hoàn phía Vân di nương cũng không hiểu__khác với trước đây là Từ đại phu nhân lấy lý do nữ nhi buồn phiền thành bệnh, muốn ra ngoài cho khuây khỏa để chủ động xin Bình Giang bá phủ thiếp mời, lần này là Hồng phu nhân đưa thiếp mời qua trước.
Cũng chỉ có như vậy, về tình về lý mới nói xuôi được, bằng không thì trước ngày hôm qua, Vọng Nguyệt gần như chắc chắn phải gả cho Phương Hàn Tiêu, thế mà khi Phương lão bá gia bệnh nặng lại xin thiếp mời ra ngoài chơi, Từ đại phu nhân không điên, sẽ không hại nữ nhi như thế.
Nhưng nếu do Hồng phu nhân đưa tới thì khác, đi, là theo lệnh của trưởng bối, dù vẫn có chút khó coi, vẫn dễ dàng lấp liếm.
Hiện tại Từ đại phu nhân chỉ cảm thấy nữ nhi ra ngoài chuyến đó đúng là tốt, là tuyệt vời, tấm thiếp mời mà Hồng phu nhân đưa ấy càng là tấm thiếp cứu mạng.
Xét thấy điều này, bà ôn hòa đáp:
– Chuyện này sao trách phu nhân được, phu nhân nghĩ cho Vọng Nguyệt là phúc của Vọng Nguyệt mới phải.
Nhưng Hồng phu nhân dường như vẫn băn khoăn, nói muốn đi thăm bệnh nhân.
Vì Vọng Nguyệt bị bệnh thật, cộng thêm kế hoạch phía sau của Từ đại phu nhân có liên quan tới bệnh của nàng, nên có thể để Hồng phu nhân tận mắt thấy là tốt nhất, Từ đại phu nhân vừa nói “con bé đúng là may phước quá” vừa phối hợp đứng dậy, dẫn Hồng phu nhân sang phòng nhỏ bên cạnh.
Oánh Nguyệt còn có tiểu viện riêng của mình, Vọng Nguyệt đương nhiên càng có, viện của nàng vừa to vừa đẹp, lại cách chính viện rất gần, chỉ là hôm qua nàng về bị cảm, dù ở gần, Từ đại phu nhân vẫn không yên tâm, bèn thu xếp cho nàng ở phòng bên.
Từ khi Hồng phu nhân đưa bái thiếp đến khi bà thực sự ghé có một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian đó, Vọng Nguyệt đã chuẩn bị xong những gì nên chuẩn bị, bây giờ lúc tấm rèm hoa màu hồng phấn được vén lên, nàng nằm khép hờ mắt, áo ngủ kéo đến cổ, mái tóc dài xõa trên gối, sắc mặt ửng đỏ, hàng mày cau chặt, thoạt trông đúng là bệnh không nhẹ.
Nghe nha hoàn thông báo, nàng mở mắt, ho một tiếng, từ từ ra vẻ như muốn ngồi dậy hành lễ.
– Con bé này, hà tất đa lễ.
Hồng phu nhân vội bước nhanh hai bước tới đưa tay ngăn lại, đại nha hoàn Tầm Điệp hầu hạ trong phòng khom gối hành lễ, thấy Hồng phu nhân đứng trước giường thì vội chuyển ghế qua mời bà ngồi.
Từ đại phu nhân ngồi ở mép giường, giúp nữ nhi dịch chăn, nói:
– Phương thẩm của con không phải người ngoài, biết con bị bệnh nên thương con, con cứ an tâm nằm đi.
Vọng Nguyệt yếu ớt đáp “dạ”, tiếp đó nói với Hồng phu nhân:
– Vọng Nguyệt thất lễ, chút bệnh cỏn con mà phiền phu nhân đến đây thăm hỏi.
Hồng phu nhân quan sát nàng tỉ mỉ, vẻ mặt hòa nhã:
– Đang yên đanh lành sao lại bị cảm, mặc xiêm y ít quá à? Mấy cô nương yếu ớt tụi con đấy, tuy đang là mùa xuân nhưng cũng không thể sơ ý, nên khoác thêm hai cái mới phải.
Vọng Nguyệt rủ mí mắt:
– Đúng lúc hoa trong rừng mai của Long Xương hầu phủ nở, lần đầu tiên con đi, không chú ý nên dạo bên trong hơi lâu. Phu nhân nói chí phải, nếu con mặc nhiều thêm chút là tốt rồi.
Hồng phu nhân nghe vậy cười:
– Rừng mai nhà đó là tuyệt nhất, nơi khác không còn nữa, người khác tới mời ta, chỉ là ta đã lớn tuổi, lại cũng không phải người phong nhã nên không có hứng thú, nghĩ mấy tiểu cô nương tụi con thích nên mới bảo con đi.
Vọng Nguyệt lập tức nói:
– Phu nhân hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, lớn tuổi chỗ nào chứ? Người khác nghe thấy đều ngạc nhiên đấy ạ.
Ánh sáng trong mắt Hồng phu nhân lóe lên, ý cười càng đậm hơn:
– Xem con kìa, mới uống thuốc đắng mà miệng ngọt như vậy, nhưng ta nghe không mấy vui vẻ đâu.
Vọng Nguyệt kinh ngạc__theo nàng thấy, Hồng phu nhân là người cực dễ lấy lòng, tướng mạo bà bình thường nên rất thích nghe người khác khen đẹp, trước đây Vọng Nguyệt quan sát nha hoàn bên cạnh bà, không bao lâu liền nắm được điều này, rồi chiếu theo đó mà làm, quả nhiên bách phát bách trúng, Hồng phu nhân ngoài mặt thường giả vờ phản đối nhưng nét vui vẻ vênh váo trong mắt thì không giấu được, tại sao lần này lại vô dụng?
Hồng phu nhân nhanh chóng cho nàng đáp án:
– Đại tiểu thư không biết sao tự dưng lại xa lạ với ta, không gọi thẩm thẩm nữa mà cứ mở miệng là “phu nhân phu nhân”, trong lòng ta sao thoải mái được?
Hai nhà Phương Từ chưa chính thức thành thông gia nhưng đã đính hôn hơn mười năm, hôn sự này người ngoài nhìn vào thực như ván đã đóng thuyền, trước đây Từ gia muốn cầu cạnh Hồng phu nhân, Hồng phu nhân liền trêu ghẹo, bảo cháu dâu tương lai xưng hô với mình cho thân thiết, tiếng “thẩm thẩm” này nếu không xét từ Phương Hàn Tiêu mà xét từ nhà bình thường quan hệ tốt cũng gọi được, thế nên Vọng Nguyệt đã xấu hổ đồng ý, nhưng nay lòng nàng có cành cao khác nên mở miệng là gọi “phu nhân” như trước, ý phũ sạch quan hệ theo tiềm thức này bản thân không nhận ra, không ngờ Hồng phu nhân khôn khéo lại chỉ ra.
Vừa chỉ ra là sắc mặt nàng liền thay đổi, không vì gì khác, đơn thuần vì chột dạ mà thôi.
Từ đại phu nhân cũng sững sờ, trước khi Hồng phu nhân chỉ ra, bà cũng không phát hiện. May mà bà khống chế tốt, định cười tìm từ xin bỏ qua, không ngờ Hồng phu nhân đã bật cười trước, sau đó chuyển đề tài:
– Ta biết rồi, là đại tiểu thư đoán được mục đích ta tới nên xấu hổ chứ gì?
Nụ cười mới trưng ra của Từ đại phu nhân suýt không giữ được___ Oánh Nguyệt chân như bôi dầu còn biết Hồng phu nhân vì sao tới thì bà sao lại không biết? Dù biết nhưng thật sự bị lôi đề tài ra phủ đầu, sự bài xích trong lòng vẫn không kìm được.
Nữ nhi bà nuôi lớn như minh châu, tuyệt đối không thể bị lãng phí trong tay một kẻ câm tàn phế!
Sắc mặt Vọng Nguyệt thay đổi càng dữ hơn, nàng vội cụp mi mắt để che giấu, xoay mặt vào trong ra vẻ thẹn thùng xấu hổ.
Không biết tại ánh sáng trong phòng không tốt hay thế nào mà Hồng phu nhân không nhìn ra sự bất thường của hai mẫu tử, bà cười khúc khích đứng dậy:
– Được rồi, là ta không đúng, xem xem đại tiểu thư xấu hổ kìa. Từ phu nhân, chúng ta ra ngoài nói nhé?
Đây là lẽ phải, vốn không thể nào bàn chuyện hôn nhân trước mặt một cô nương, Từ đại phu nhân đáp lời, cùng theo về phòng chính.
Hồng phu nhân uống hớp trà, nói vô cùng tốt đẹp:
– Nói ra thì mấy năm nay thực khổ cho đại tiểu thư, may mà Tiêu nhi chúng tôi lớn hơn mấy tuổi, cũng biết chút đạo lý, kịp thời nghĩ thông quay về, bằng không sẽ thật sự làm lỡ dở đại tiểu thư mất. Bây giờ mối hôn sự này vì lão bá gia chúng tôi nên cũng muốn làm gấp, nhưng mong phu nhân yên tâm, ta không có nữ nhi, đại tiểu thư gả qua cũng như nữ nhi ruột của ta thôi, không cần quy củ cứng nhắc gì hết, chỉ cần con bé sống với Tiêu nhi tốt là lão bá gia và cả thúc thúc thẩm thẩm bọn ta sẽ thích cả trăm lần.
Từ đại phu nhân nghe, không thích cả trăm lần, nhưng bà bình tĩnh lại, không biểu hiện gì ngoài mặt, chỉ mỉm cười phụ họa, nói:
– Đại nha đầu chúng tôi mấy năm nay cũng được phu nhân chiếu cố nhiều, con bé tuổi trẻ không hiểu chuyện, sau này cần phu nhân dạy dỗ nhiều.
– Đâu có, đại tiểu thư thông minh khéo miệng, ta thấy tốt hơn mấy cô nương bình thường nhiều.
Hồng phu nhân khen một câu, lại cười nói:
– Đại tiểu thư bây giờ cũng xem như qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai, những ngày tháng tốt còn ở sau kìa.
Nói tới đây cũng tầm tầm rồi, Hồng phu nhân lấy ra ngày cưới đã hỏi xin Tướng Quốc Tự trong kinh tính để hỏi ý kiến Từ đại phu nhân, Từ đại phu nhân đã quyết chí qua loa đến cùng, mắt cũng không chớp liền nói được.
Đã đạt thành nhất trí trong vấn đề quan trọng nhất này, còn lại thương lượng những việc nhỏ nhặt, mục đích chuyến đi này của Hồng phu nhân xem như viên mãn, hài lòng đứng dậy cáo từ.
Từ đại phu nhân vờ vịt khách sáo muốn giữ lại dùng bữa, Hồng phu nhân chỉ nói trong nhà đang chờ đáp lời nên từ chối rồi rời đi.
***
Gần nửa canh giờ sau, Hồng phu nhân về tới Bình Giang bá phủ.
Phương bá gia đang ở trong phủ, nghe tin liền tới hỏi thế nào.
Hồng phu nhân đứng trước chỗ trang điểm, để nha hoàn cởi áo khoác ngoài xuống, hàng mày được vẽ tỉ mỉ nhướng lên, đôi môi đỏ cong cong không mảy may che giấu sự đắc ý và khinh thường:
– Bá gia yên tâm, cá cắn câu rồi.
Phương bá gia đã đến tuổi trung niên, tướng mạo đường đường, là tướng quan tốt, nghe vậy nói:
– Thật? Dễ vậy à?
Hồng phu nhân giễu cợt:
– Gian phu gặp dâm phụ còn không hợp nhau à, có gì khó đâu.
Bà tự cúi đầu sửa sang lại y phục, nói tiếp:
– Hôm nay thiếp vừa nhắc tới đại điệt nhi thì cháu dâu tương lai tốt của chàng liền không thoải mái, nàng ta đã mười tám rồi, còn không muốn mau mau gả, chẳng lẽ muốn đợi tiếp à? Chưa từng nghe có ai muốn làm lão cô nương.
Phương bá gia hiện vẻ vui mừng, ừ một tiếng, lại hỏi:
– Vậy ý của Từ gia về ngày thành thân thế nào?
– Đồng ý rồi.
Hồng phu nhân bĩu môi:
– Đại phu nhân của Từ gia rất sảng khoái, thiếp nói gì cũng đồng ý hết, không tranh luận câu nào. Hừ, bà ta là người dễ tính thế à? Vì Tiêu nhi không về mà mấy năm nay bà ta mượn cớ chạy tới chỗ thiếp kiếm bao nhiêu là lợi ích, bây giờ đến thời điểm quan trọng nhất, dễ ra điều kiện nhất, thì ngược lại bà ta cái gì cũng không nói.
Xét theo lẽ thường, Từ Vọng Nguyệt tuy sốt ruột gả đi nhưng cuộc sống của Phương lão bá gia đang đếm ngược từng ngày, so sánh hai bên, đương nhiên là đại sự sinh tử quan trọng hơn, càng không chờ được.
Hồng phu nhân nói rồi đi tới bên cạnh Phương bá gia, hỏi:
– Bá gia, bước tiếp theo nên làm sao? Tìm cơ hội làm ầm chuyện này lên à?
Phương bá gia nghĩ nghĩ, lắc đầu:
– Tạm thời không cần, cứ đợi thêm, xem Từ gia kế tiếp định làm thế nào.
Hồng phu nhân đồng ý:
– Được, nghe bá gia. Từ gia chắc chắn muốn giở trò, mà họ còn tự cho mình là thông minh.
Chuyện nói xong rồi, Phương bá gia nhấc bước muốn đi ra ngoài, chợt nhớ ra gì đó bèn quay đầu lại dặn dò:
– Trông kỹ miệng hạ nhân, bất luận làm ầm lên thế nào cũng không được để lão thái gia biết.
Hồng phu nhân cười nói:
– Chuyện này còn cần bá gia nói ư, thiếp sớm đã ra lệnh canh giữ nghiêm ngặt Tĩnh Đức viện từ trong ra ngoài rồi, bảo đảm gió nào cũng không lọt.
– Đặc biệt là hai người chi trưởng lại càng phải trông kỹ.
Hồng phu nhân đáp:
– Biết rồi, Tuệ nhi còn nhỏ, miệng trẻ con không kín, dễ ăn nói lung tung, nếu thật gây ra chuyện thì đừng để nó gặp lão thái gia là được.
Phương bá gia bổ sung một câu:
– Cả Tiêu nhi nữa.
Nhắc tới Phương Hàn Tiêu, Hồng phu nhân hơi không tán thành:
– Một thằng câm____
Có điều bà sẽ không công khai trái ý Phương bá gia nên vẫn cười nói:
– Được, thiếp biết rồi, bệnh này của lão thái gia một nửa là do nó, lần này nó về, đương nhiên phải ngoan ngoãn hầu bệnh trong Tĩnh Đức viện một tấc không rời, thiếp đã giúp nó tung danh tiếng hiếu thảo ra ngoài, nó còn muốn chạy loạn là không được__trừ phi, đợi đến lúc chúng ta cần dùng nó.
Phương bá gia gật đầu hài lòng, lúc này mới rời đi.