- Yêu rồi sao – An Kỳ từ đâu xuất hiện
- Này cậu từ đâu ra vậy hả - anh bực dọc “giận cá chém thớt”
- Hey , cậu quên rằng tôi là tinh linh của cậu sao , cậu ở đâu , tôi ở đó , chỉ là không xuất hiện thôi – An Kỳ khó chịu khi bị “chém thớt” vô cớ
- Cút ra ngoài – anh nói giọng khó chịu vì bị y phá bầu không gian riêng của mình
Y ra ngoài trả lại khoảng không gian riêng tư cho anh và nàng , một lúc sau nàng từ từ mở mắt , vẫn còn hoảng sợ về việc vừa xảy ra thì bỗng nhiên anh ôm chầm lấy nàng , nàng hoảng loạn cố thoát ra khỏi vòng tay rắn chắc của anh thì nghe giọng anh thều thào vẻ mệt mỏi bên tai
- Cho ta ôm một lát – anh cứ như thế chẳng làm chỉ chỉ ôm nàng , cả căn phòng yên tĩnh đến dường như có thể nghe thấy tim cả hai đang đập , một lúc sau anh nhìn nàng nói – đừng cãi lời ta nữa , muốn gì hãy nói với ta , ta sẽ cho em tất cả sao phải tự hại mình như thế
- Xin lỗi – tâm trí nàng hiện tại rất rối bời , nàng không biết nói gì hay nên nói gì chỉ có thể nói hai từ “xin lỗi”
Bỗng anh ngồi dậy đôi mắt tím vô hồn nhìn thẳng vào mắt nàng , đôi mắt anh đẹp đến mê người , nhưng lại thấp thoáng ý buồn vô hạn khó tả , anh nhếch miệng cười tự giễu
- Muốn rời khỏi ta như vậy sao ? - một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng nàng có thể hiểu được rằng anh đang hỏi ý nàng , nàng lúng túng không biết trả lời như thế nào , nàng biết rằng ở một nơi nào đó sâu trong lòng nàng , nàng không muốn rời khỏi nơi này
- Ta…..ta……- nàng không biết nên nói gì cho phải
Anh cũng không nói gì chỉ thở dài rồi mỉm cười với nàng , nụ cười tự giễu như có như không
- Ta sẽ chờ câu trả lời của em , ta có việc . Một lát nữa em cứ ăn rồi ngủ trước nhé , ta sẽ về trễ một chút – nói rồi anh đứng lên đi ngoài . Sao tự dưng nàng lại có cảm giác như một người vợ đang hụt hẫn vì chồng không chịu về sớm ăn cơm . Cố gắng gạt bỏ suy nghĩ vớ vẫn ra khỏi đầu , nàng lấy tay cốc đầu một cái rồi thở dài
Một lát sau những cung nữ đem thức ăn vào , vẫn là thứ nàng thích ăn nhất mà anh đã đặc biệt căn dặn , anh vẫn luôn như thế , dù có tức giận hay buồn phiền thì anh vẫn luôn nhẹ nhàng với nàng , vẫn luôn quan tâm chăm sóc nàng rất chu đáo .
Nàng chậm rãi tới bàn ăn ngồi ăn một mình , tự nhiên hôm nay thức ăn thật nhạt nhẽo , nhưng nàng vẫn ăn cố bình thường , ăn xong nàng lại như thường lệ ngồi làm hoa nở khắp phòng . Đủ loại hoa tỏa mùi hương thơm ngát , hoa nở mau nhưng cũng chóng tàn , ở nơi này pháp lực của nàng quá yếu , yêu khí nặng đến mức làm một phép thuật nhỏ như thế cũng không làm nổi , chán nản nàng lại ngủ . Màn đêm nhanh chóng buông xuống , ánh trăng tỏa ánh sáng dịu dàng như ru ngủ mọi thứ , sự im lặng cứ như thế chiếm lấy cả cung điện của anh .
Kẹt …. tiếng động vang lên vô tình làm nàng tỉnh giấc , chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra nàng đã bị một vòng tay ôm chặt vào lòng , nàng đưa phản kháng trong vô thức nhưng cảm nhận được vòng tay quen thuộc của anh nàng lại im lặng vùi đầu vào lòng ngực ấm áp của anh mà tiếp tục đi gặp chu công
- Trong lòng em ta có địa vị thế nào Thiên Tuyết ? – anh thở dài thều thào vào tai nàng , đáp lại anh chỉ là những tiếng ầm ờ ngáy ngủ .
Anh thì lại khác anh không ngủ mà lại nằm nhớ lại những gì chị em Bertha đã nói
__________________________________________________________________
Tua lại lúc anh đi nhá mina
- Ta sẽ chờ câu trả lời của em , ta có việc . Một lát nữa em cứ ăn rồi ngủ trước nhé , ta sẽ về trễ một chút – nói rồi anh đứng lên đi ngoài
Anh đi đến cung Bertha , đó là cung điện của hai chị em Bertha – hai người đã có công giúp anh tiên tri rất nhiều điều , cũng chính nhờ họ anh mới lật đổ được cha anh . Thế nhưng họ lại là những thiên thần bị vu oan nên bị trục xuất khỏi thiên đàng . Hai chị em Bertha là hai chị em song sinh , họ giống nhau như hai giọt nước
Không may họ đã bị ám sát , để tưởng nhớ họ anh đã cho xây một cung điện , tạc tượng hai người , dù đã chết linh hồn hai người vẫn luôn ở bên ở giúp anh cai trị vương quốc này
Trong cung , mọi thứ rất đơn giản chỉ có một cái bàn , trên bàn là những thức ăn , rượu , hoa mà hai người họ thích . Tượng của hai người là hai thiên thần một quỳ đứng một quỳ ngồi đang ôm một quả cầu thủy tình cực lớn , đôi cánh trắng muốt sau lưng , hai mắt khép hờ , nhìn khống thấu tâm tư
- Cổng……trời ….. – một người trong số họ lấp bấp
- Tại sao – Thiên Ân nhíu mày khó hiểu nhìn anh
- Không còn giá trị - anh thản nhiên nhả ra bốn chữ trả lời mọi thắc mắt của mọi người – muốn ở lại
Sau lời nói của anh là vụt , hàng ngàn hàng vạn bóng trắng xoẹt qua , những thiên thần vui mừng bay nhanh nhất có thể về nơi họ hằng đêm trông ngóng nhưng rồi mọi người đừng lại trước cổng , ở giữa là Thiên Ân đang nhìn về phía anh với anh mắt hoảng sợ , Thiên Tuyết của anh sao không đi , nàng không cử động cũng không gian cánh , chỉ đứng đó yên vị kế bên anh nhìn mọi người mỉm cười , nụ cười hạnh phúc khi thấy họ an toàn . Bên này anh đứng lặng thinh mọi thứ chìm vào khoảng không yên tĩnh đến lạ thường
- Không đi – anh quay sang nhìn nàng ánh mắt vô hồn , ánh tím mê người
- Chẳng phải ….. – nàng chưa nói hết thì đã bị anh chặn lại
Nụ hôn bất ngờ làm nàng không kịp phản ứng , môi anh phủ trên môi nàng , anh chậm rãi hút từng chút mật ngọt , từng chút từng chút một . Một lúc lâu sau anh mới thỏa mãn buông nàng ra . Ấm , trong lòng ngực nàng như có thứ gì đó , rất ấm . Như hiểu được cảm giác của nàng anh cất giọng ấm áp
- Tiên đan , bảo vệ em – rồi anh thả tay ra khỏi người nàng – đi đi , hạnh phúc
Câu nói ngắn ngọn nhưng hàm chứa rất nhiểu tình yêu của anh dành cho nàng , thân nàng bay lên , bay về phía cánh cổng . Anh ….anh tự nguyện để nàng đi , ánh mắt anh vẫn vậy , chứa một nỗi buồn vô hạn , nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười nhìn về hướng người con gái đang xa dần ấy, cánh cổng đóng lại cũng chính là lúc anh ngã gục xuống . Đau , cơn đau hành hạ anh khiền anh ngất đi thì có một người đã đưa anh về cung của anh , đưa anh đến bên giường . Đêm khuya anh mở mắt trước mặt là An Kỳ , y nhìn có vẻ rất chịu , vừa thấy anh tỉnh đã quát ầm lên
- Cậu bị điên hả , đưa tiên đan ra khỏi cơ thể thì khác nào tự đi tìm cái chết dù cậu có là vương thì nó cũng chiếm hai phần ba sức mạnh của cậu đó có biết không hả