Đêm nay nửa đêm ta mộng xuân lập tức thanh tỉnh đi vào phòng tắm, lát sau lại cảm thấy không thể nào ngủ được.
Ta ra phòng khách mở điện lên, thấy cửa phòng của Bảo Bảo đóng chặt, vì thế cẩn thận về phòng lấy ra một cái hộp chứa hơn mười cuốn A Phiến.
Ta mở đĩa lên xem nhưng lại không mở tiếng, ngồi trước màn hình mà xem, càng xem cảm thấy càng nóng nên ta tìm lon bia ướp lạnh cùng thức ăn dư.
Sau nửa đêm là lúc ta không thể không chế được bản thân mình, theo những hình ảnh trên màn hình mà bắt đều tiến vào cao trào, bắt đầu thủ ***. Lúc đầu còn biết bận tâm hài tử đang ngủ kia mà điều chỉnh hơi thở của mình, nhưng lúc sau ngày càng không thể không chế được mình.
Nửa đêm Bảo Bảo đi WC, lúc đầu khi đi ngang qua phòng khách vốn không để ý, nhưng sau khi vào nhà WC thì đã thanh tỉnh nhiều, không cố ý mà nhìn vào màn hình.
Này không phải là phim AV sao. Lần đầu tiên nhìn gần như vậy.
Bảo Bảo đi tới cũng là lúc nhìn thấy Quan Chính đang tự phát tiết. Nhìn thấy bộ dạng mê ly cùng với bộ dáng hưởng thụ của hắn làm Bảo Bảo càng thêm tò mò.
Bảo Bảo vươn bàn tay bé nhỏ lên sờ lên nơi đang sung huyết đang phân thân đã lớn của nam nhân, hắn cảm giác nơi đó như có một tấm lụa chạm phải.
Y nhớ lại nữ nhân kia từng làm như vậy, trước kia mụ mụ y không có thói đóng cửa, nên y hay ở phía sau cánh cửa nhìn lén mụ mụ y cùng nam nhân này trên giường, làm như thế nào y cũng đại khái biết được, nhìn thấy hắn đáng thương như vậy, Bảo Bảo nghĩ mình muốn giúp hắn.
Bảo Bảo dùng bàn tay nhỏ bé của mình bao quanh phân thân của Quang Chính mà xoa bóp.
“A a!”
Quan Chính chậm rãi rên rỉ thành tiếng.
Quang Chính mơ mơ hồ hồ biết có người đang sờ hắn, hắn khó khăn mở mắt ra, vừa mở mắt liền thấy Bảo Bảo mà lắp bắp kinh hãi.
Một người trưởng thành như hắn không bao giờ nghĩ rằng một để một hài tử nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, vì thế hắn lập tức che kín hạ thân của mình.
“Bảo bảo trở về phòng đi.”
Quang Chính muốn tỏ ra thái độ uy nghiêm của mình.
Không nghĩ tới bảo bảo lại đối với hắn ngọt ngào cười, sau đó dùng đầu lưỡi liếm lên tay hắn, đương nhiên nơi xuân sắc bị bàn tay che lại cũng bị Bảo Bảo dùng lưỡi chiếu cố.
Không biết là cồn hay bị kích thích, bản chất thú tính quay về, vừa mới muốn duy trì tôn nghiêm của mình không muốn Bảo Bảo tiếp tục thấy bộ dáng của mình, nhưng bây giờ lại buông tay đang che hạ thể mà lấy nó đè đầu của bảo bảo xuống.
Cảm giác đầu lưỡi của Bảo Bảo nghịch ngợm trêu chọc nơi gắng gượng của mình, Quanh Chính khó có thể điều khiển bản thân của mình mà tự động nâng thắt lưng.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Bảo chậm rãi hàm trụ xung quanh nơi ấy và dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn. Cùng lúc sử dụng đầu lưỡi điểm nhẹ lên lỗ nhỏ.
Có lẽ cấm dục lâu ngày, nơi đó của Quang Chính cảm thấy thăng hoa, không đến một khắc nơi đó liền chảy ra dịch thể, bắn nhanh trong nháy mắt, cùng lúc đó Quang Chính đẩy đầu nhỏ của Bảo Bảo ra.
Vài giọt chất lỏng trắng rơi xuống sàn.
Quang Chính áy náy nhìn bảo bảo, không nghĩ tới câu đầu tiên Bảo Bảo nói hoàn toàn đánh mất áy náy của hắn.
“Ngươi thật sớm tiết! Thật là vô dụng, chả lẽ mụ mụ ta lúc nào cũng cùng nam nhân vô dụng như ngươi, bị liếm vài cái liền lên cao trào? Thật là vô dụng!”
Bảo Bảo không cười vẫn cúi đầu mà nói.
Lời nói của Bảo Bảo đã kích thích tinh thần của Quang Chính, một nam nhân bình thường tối để ý chính là người khác nghi ngờ hắn yếu tinh lực.
Quang Chính đứng lên ôm Bảo Bảo vào trong lòng thầm nghĩ muốn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang tổn thương tự trọng của hắn, hơn nữa hắn lại không để ý mà cắn cắn đôi môi nhỏ nhắn.
Quang Chính cởi quần áo của Bảo Bảo nhưng hắn cũng không biết chính mình muốn làm gì.
Thẳng đến lúc bảo bảo không thể thở nổi, dùng bàn tay nhỏ bé đánh vai của hắn, Quang Chính mới khôi phục lý trí.
Nhìn tiểu Bảo Bảo tròng lòng ngực mình chu cái miệng nhỏ nhắn trừng mắt nhìn hắn, lương tâm Quang Chính bắt đầu nổi dậy.
Thiên a! Hắn làm cái gì! Chỉ kém một chút liền cường bạo chính con mình.
Quang Chính đẩy Bảo Bảo đang ở trong lòng mình ra liền chạy về phòng mình.
“Rầm” Một tiếng sập cửa vang lên.
Bảo Bảo mạc danh kỳ diệu nhìn cái bóng biến mất trước mắt, sau đó liền cau có mặt mũi.
“Làm cái gì? hảo tâm giúp ngươi, có gì sai? Sao lại phát giận.”
Ai! Có một số việc có lẽ một tiểu hài tử chín tuổi không thể nào hiểu được.
Hoàn