Tiếng chuông điện thoại di động đã đánh thức cô.
Trong phòng có rèm cửa rủ xuống nên có chút tối tăm. Vừa mở mắt tỉnh dậy cô còn không biết rõ mình đang ở đâu, nhưng chiếc điện thoại trên tủ cứ kêu không ngừng, cô vội vàng tiếp điện thoại trước đã, việc khác tính sau.
“Alo?”
“Kỳ Gia, bây giờ cậu đang ở đâu thế?”
Cô ngập ngừng một chút mới nhận ra thanh âm của người bên kia. Là Tiểu Tuệ.
“Mình cũng không biết.” Cô trả lời, trong đầu vẫn còn là một mảnh hỗn độn.
“Không biết?” Tiểu Tuệ ngây người một chút. “Cậu không phải đang ngủ mê đấy chứ?”
“Không.” Cô không nghĩ nhiều liền thành thật trả lời.
“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Mấy giờ?”Cô không rõ lắm.
“Tám giờ rưỡi!”
Tám…
“Tám giờ rưỡi?” Lương Kỳ Gia đột ngột kêu ầm lên, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh lại, cũng vội vàng nhỏm dậy khỏi giường.
“Đúng, Tám rưỡi, cậu bình thường rất ít khi đi muộn nên mình mới gọi điện thoại hỏi thăm một chút xem sao, không nghĩ tới giờ này rồi mà cậu vẫn còn ngủ khì khì.” Thanh âm của Tiểu Tuệ có chút hoài nghi. “Cậu có muốn đến đây làm việc nữa không? Hay vẫn ở nhà nghỉ một ngày đi thì hơn, mình giúp cậu xin phép.”
A, nếu nghỉ thì cô lấy gì mà ăn bây giờ?
“Mình bây giờ lập tức đến, tầm khoảng hai…” Cô chợt im lặng, nghĩ đến mình căn bản không hề biết nhà của Trạm Diệc Kỳ ở nơi nào, gần đây có bến xe buýt hay trạm xe điện ngầm nào không, cần mất bao lâu để đi đến công ty nữa?
Đáng giận, hai giờ không thể đủ được, nguyên tìm bến xe, chờ xe đến rồi cả thời gian giao nhau giữa các trạm không chừng đã quá hai giờ rồi, cô có thể đến được công ty vào lúc giữa trưa đã là quá giỏi. Ngộ nhỡ bất hạnh đáp nhầm chuyến xe, không cẩn thận lạc đường hay gặp sự cố gì khác thì khỏi cần nói thêm…
“Ê, Kỳ Gia, nghe được mình nói gì không?”Tiểu Tuệ thấy đầu bên kia im lặng nên vội hỏi han.
“Sao?”
“Cậu vừa rồi nói cái gì mình không có nghe rõ, cậu bảo đại khái cái gì?”
“Tiểu Tuệ, mình nghĩ một chút thôi, hôm nay có lẽ đành nhờ cậu xin phép nghỉ một ngày vậy.” Lương Kỳ Gia thay đổi chú ý, quyết định lợi dụng thời gian rảnh này dò đường, làm rõ hoàn cảnh hiện tại bây giờ của mình trước đã.
Lấy tình tính kiên quyết không chịu thỏa hiệp của Trạm Diệc Kỳ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cô đoán chắc cơ hội có thể trở lại căn phòng bé nhỏ của mình là vô cùng bé nhỏ, thôi thì nhanh chút thích ứng với chỗ ở mới này thì hơn.
“Ok, mình đây giúp cậu xin phép, cậu hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt một hôm đi.”
“Cám ơn.”
“Không khách khí, bye.”
Chấm dứt cuộc trò chuyện, Lương Kỳ Gia nhìn thoáng qua thời gian trên di động. Hiện tại đã là tám giờ ba mươi lăm, cô cảm thấy có chút không tin được.
Cô rất ít khi ngủ trễ như vậy, đồng hồ sinh lý luôn có thói quen báo thức trước bảy giờ, cho dù là ngày nghỉ cũng không ngoại lệ.
Tiểu Tuệ nghe thấy việc này còn không thể tin được, bởi vì cô bạn này sáng nào cũng phải dùng đến ba, bốn cái đồng hồ báo thức mới có thể tự động tỉnh lại, đối với cô ấy mà nói, chuyện này so với năng lực đặc biệt chẳng khác nhau chút nào.
Thế thì sáng hôm nay cô rốt cuộc là làm sao mà lại có thể ngủ quên được chứ?!
Cô quay đầu nhìn về phía tấm rèm cửa sổ đang che lấp ánh sáng, lại nhìn lên chiếc điều hòa đang thổi ra khí mát, cúi đầu liền thấy tấm chăn mỏng mềm mại trên người, cô nghĩ cô đã tìm được đầu sỏ của chuyện này rồi - không đúng, đây chỉ là nguyên nhân mà thôi, thủ phạm chân chính phải là kẻ tên Trạm Diệc Kỳ kia mới đúng.
Hắn vẫn còn ngủ sao? Hay đã đi làm rồi? Nếu đã đi làm, sao không qua đây gọi cô dậy, không được, cô nhất định phải làm rõ với hắn mới được.
Xốc chăn lên, xuống giường, cô đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu xong, đi ra khỏi phòng liền lập tức thấy được kẻ kia đang ngồi nhàn nhã đọc báo ở phòng khách.
Nghe thấy tiếng bước chân cô, Trạm Diệc Kỳ ngẩng đầu mỉm cười.
“Chào buổi sáng.”
Tóc của hắn vẫn còn ẩm ướt, sắc mặt hồng hào, thần thanh khí sảng, bộ dáng giống như người đã quen dậy sớm vận động, tắm rửa vậy, điều này làm cho Lương Kỳ Gia chỉ muốn phát hỏa mắng chửi ầm lên mà thôi.
“Anh dậy lúc mấy giờ?”
“Tầm bảy giờ.”
Nháy mắt, cô chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt. “Vậy sao anh không gọi tôi rời giường? Chẳng lẽ anh không biết tôi cần phải đi làm sao? Anh cố ý đúng không?”
“Phụ nữ có thai nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Anh đi mà nghỉ ngơi nhiều!”
Cô thật sự nhịn không được, những lời này của hắn cùng với “ăn thịt người” có cái gì khác nhau chứ?!
“Anh cho là nghỉ ngơi có thể kiếm được tiền sao? Nghỉ ngơi thì chủ cho thuê nhà sẽ không kiếm tiền sao? Nghỉ ngơi sẽ không có áp lực về kinh tế sao?” Cô khí thế bức người chất vấn hắn. “Anh căn bản cái gì cũng không biết, đừng có nói mọi việc đơn giản như vậy?”
“Nếu nghỉ ngơi mà vẫn có thể kiếm được tiền thì em sẽ chịu nghỉ?” Hai mắt Trạm Diệc Kỳ sáng hẳn lên, lập tức dùng sức gật đầu. “Được, anh có thể cho em tiền, em chỉ cần ở nhà chịu khó nghỉ ngơi, không cần đi làm. Về phần tiền thuê nhà cùng những chi tiêu lặt vặt khác anh cũng có thể giúp em trả, như vậy em sẽ không phải chịu áp lực về kinh tế nữa.”
Lương Kỳ Gia giận không thể át trừng mắt nhìn hắn, mà người này lại giống như không hề phát hiện, vẫn tiếp tục nói.
“Kỳ thật chuyện này vốn rất đơn giản, em chỉ cần nói cho anh biết đứa nhỏ là của anh, sau đó cùng anh kết hôn là Trạm phu nhân là được, đều do em cứ cứng rắn muốn mọi chuyện trở nên phức tạp đó chứ.” Hắn đương nhiên nói.
Dùng sức trừng hắn, cô cảm thấy chính mình thật sự muốn điên rồi, người đàn ông này rốt cuộc có tật xấu gì chứ? Chẳng lẽ hắn cứ thế khẳng định đứa bé trong bụng cô là của hắn, không sợ sẽ biến thành kẻ coi tiền như rác sao?
***
“Anh rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không hả?”
“Có đói bụng không? Bữa sáng em muốn ăn kiểu Trung hay kiểu Tây nào?” Hắn lại dùng chiêu cũ để dời đi sự chú ý của cô.
“Trạm Diệc Kỳ tiên sinh!” Cô tức giận kêu lên.
“Phụ nữ có thai không nên tức giận như vậy, sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của đứa bé trong bụng nha.” Hắn buông tờ báo trên tay, không nóng không nhẹ nói: “Hơn nữa nếu em muốn tức giận thì trước đó cũng nên ăn no bụng đã, nếu không lấy đâu ra sức để mà phát hỏa, đúng không nào?”
Nói xong, hắn đứng dậy đi về một góc phòng khác mở cửa vào bếp, sau đó nhìn cô nở một nụ cười vô cùng tao nhã.
“Kiểu Trung hay là Tây nào?”
“Cái gì cũng không cần, tôi chỉ muốn anh trả lời một vấn đề - anh, rốt, cuộc, muốn, thế, nào, hả?”
Hắn đột nhiên thở dài, vẻ mặt dung túng nhìn về phía cô. “Anh chỉ muốn em ăn uống tốt một chút, nghỉ ngơi nhiều một chút, làm một sản phụ khỏe mạnh vui vẻ, sau đó sinh một cục cưng cũng mạnh khỏe vui tươi, chỉ thế thôi.”
Cục cưng khỏe mạnh vui tươi?!
“Mục đích của anh quả nhiên là vì đứa bé của tôi.” Cô nhịn không được bật thốt lên nói.
Trạm Diệc Kỳ nghe vậy nhíu mày. “Vì đứa bé của em? Thì ra đúng là vì lí do này, em nghĩ rằng mục đích của anh chính là muốn cướp đứa bé trong bụng em, cho nên mới không chịu thừa nhận nó là con anh, đúng không?”
Cô cả người cứng đờ, miệng mấp máy, kiên quyết phủ nhận nói: “Đứa nhỏ không phải của anh.”
“Em không biết cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi sao?” Hắn thở dài.
“Đứa nhỏ không phải của anh.” Sắc mặt Lương Kỳ Gia đã tái nhợt nhưng vẫn kiên trì nhắc lại.
“Tâm tư phòng bị của em quá nặng, em yêu, anh cho đến bây giờ đều chưa từng nói qua sẽ chỉ cần đứa nhỏ mà không cần em.” Hắn có chút bất đắc dĩ, không biết nên nói như thế nào để có thể phá vỡ rào cản trong lòng của cô. “Trên thực tế, nếu em muốn anh nói thật thì, anh muốn em còn nhiều hơn đứa nhỏ này.”
Vẻ mặt hắn rất thành khẩn, nhưng lời nói ra lại khiến cho người khác khó thể nào tin được.
Lương Kỳ Gia vô cùng kinh ngạc. Trước kia hắn cũng từng nói với cô điều tương tự, nói hắn thích cô, mà bây giờ hắn còn nói muốn cô nhiều hơn cả đứa nhỏ nữa?!
Đây là thật chăng? Có khả năng sao? Bằng diện mạo, điều kiện của mình, hắn xứng đáng với một cô gái tốt hơn nhiều, cũng có rất nhiều đối tượng để mà lựa chọn, hắn làm sao có thể yêu cô, lại còn chọn cô nữa chứ?
Trước khi bọn họ phát sinh tình một đêm, cả hai đã từng gặp mặt, hắn lại không hề có chút ấn tượng nào với cô. Sau khi tình một đêm xong, hai người đến nửa năm không hề gặp mặt, hắn cũng không có chút phản ứng nào cả, đến lúc biết chuyện cô mang thai mới đột nhiên có cái bộ dáng tích cực như thế. Vậy khác biệt chẳng phải ở chỗ cô có mang thai hay không còn gì?!
Nếu đã thế, hắn muốn cô như thế nào tin tưởng lời mình nói, tin tưởng rằng hắn muốn cô còn nhiều hơn muốn đứa nhỏ a?
“Tôi không tin.” Đây là câu trả lời của Lương Kỳ Gia.
“Em thật biết cách đả kích lòng tự tin của anh đấy, bảo bối. Lần đầu tiên bày tỏ tình cảm với con gái, lần đầu tiên cầu hôn với người ta, lần đầu tiên thành tâm thành ý thẳng thắn bày tỏ tâm tư chân thật của mình, kết quả lại bị em phủ quyết gạt bỏ. Ông trời, chẳng lẽ đây là cái mà người ta gọi là vật khắc vật hay sao?” Trạm Diệc Kỳ ra vẻ tan nát cõi lòng thở dài.
“Không buồn cười chút nào.” Cô lạnh giọng đáp lại.
“Anh cũng không phải đang nói điều gì đáng chê cười nha.” Hắn dùng vẻ mặt hết sức chân thật nhìn cô. “Nói xem, lí do vì sao em không tin lời anh nói?”
Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, Lương Kỳ Gia mím đôi môi cánh hoa, do dự không biết có nên hay không thành thật trả lời hắn.
Trạm Diệc Kỳ cũng không thúc giục cô, hắn mở tủ lạnh, lấy bốn quả trứng cùng một bao thịt hun khói, thuần thục chế biến thịt và trứng chần nước sôi, bên kia còn không chút hoang mang nướng bánh mì thành thạo, lấy thêm mứt quả và bơ theo nữa.
“Sữa tươi hay là nước khoáng tiệt trùng?” Hắn ngẩng đầu hỏi cô.
“Sữa tươi.” Cô bất tri bất giác trả lời.
Hắn gật đầu, đổ sữa tươi ra cốc, xoay người tắt bếp ga rồi đem thịt hun khói bỏ lên trên bàn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã đem bữa sáng chuẩn bị tốt rồi bưng lên bàn ăn.
“Đến, ăn bữa sáng trước, vừa ăn vừa nói hoặc đợi ăn xong hẵng nhắc đến cũng chưa muộn.” Hắn tiếp đón cô.
Hương thơm của thịt hun khói làm cho cái bụng của Lương Kỳ Gia không thể chống lại được, cô liền đi đến ngồi xuống tại cái ghế hắn đã kéo sẵn ình, cầm lấy dao nĩa bắt đầu thưởng thức.
Trứng chần nước sôi cực kì mềm, cực kì thơm ngon, thịt hun khói cùng bánh mì đã được hắn trét bơ sẵn cũng không thể chê vào đâu được.
Mứt hoa quả liền trở nên vô dụng bởi vì từ lúc cô cầm lấy dao nĩa lên hứng khởi nếm thử trứng chần nước sôi xong, Trạm Diệc Kỳ đã tinh ý nhìn ra cô thích ăn mặn, liền giúp cô phết bơ lên bánh mì ngay, cô có một loại cảm giác được cưng chiều vô hạn mà khó hiểu.
“Ăn ngon không?”
“Có.” Cô không tự chủ được gật gật đầu.
“Vậy thì nên ăn nhiều một chút.” Hắn nói xong, lại múc một quả trứng chần nước sôi bỏ vào bát của cô.
“Tôi không ăn được nhiều như thế đâu.” Cô nhịn không được nũng nịu kháng nghị, cô đã ăn hết hai quả trứng chần nước sôi, hai miếng thịt hun khói cùng hai lát bánh mì, còn có một ly sữa tươi đang chờ cô nữa rồi.
“Ngon miệng thì nên ăn thêm một chút, em rất gầy.”
“Tôi đã béo lên sáu cân rồi!” Tuần này khéo lại tăng thêm một cân nữa mất.
“Mang thai sáu, bảy tháng mới béo sáu cân thôi sao, quá ít.”
“Bác sĩ nói điều đó là bình thường.”
“Khám thai lần tới vào lúc nào?”
“Thứ bảy tuần sau.”
“Anh đi cùng em.”
“A?”
“Chỉ có nghe chính miệng bác sĩ nói thì anh mới yên tâm được.”
Giọng điệu của hắn kiên trì mà quan tâm, giống như là thực sự để ý đến cô vậy, điều này khiến cho Lương Kỳ Gia không nhịn được lại lần nữa tự hỏi xem lời hắn vừa nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật.
Cô có phải hay không không nên phủ nhận hắn nhanh như vậy, có phải hay không nên quan sát trước một thời gian rồi hẵng nói sau?
Nếu hắn là thật tâm, nếu hai người bọn họ thật sự có khả năng cùng chung một chỗ, cô cũng mong có thể cho con gái một gia đình đầy đủ, có ba có mẹ, cuộc sống dư dả, hoàn cảnh tốt đẹp như vậy.
“Nếu…” Cô do dự mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Nếu cái gì?” Hắn giương mắt xem cô, ôn hòa hỏi.
“Nếu anh đồng ý kí một bản hợp đồng, chứng minh rằng mặc kệ sau này có phát sinh chuyện gì đều nguyện ý buông tha vô điều kiện cho quyền giám hộ đứa trẻ và trao nó ẹ thì… tôi đồng ý tin tưởng lời của anh một lần, thử cùng anh kết giao xem sao.”
“Nói đi nói lại, em vẫn là lo lắng anh sẽ tranh giành quyền nuôi đứa trẻ cùng em đúng không?” Trạm Diệc Kỳ bất đắc dĩ thở dài.
Cô trầm mặc không nói, cũng không nghĩ sẽ nói cho hắn biết chuyện bản thân mình đã từng trải qua cuộc sống không có mẹ ở bên như thế nào, cô không muốn để con của mình cũng đáng thương như vậy.
***
“Được rồi, nếu làm như vậy có thể khiến cho em yên tâm thì anh đồng ý.” Hắn đăm chiêu nhìn cô trong chốc lát rồi chậm rãi gật đầu.
“Thật sao?” Cô có chút vui mừng, lại có chút không dám tin hỏi lại hắn.
“Vậy chúng ta đi tìm luật sư cùng kí hợp đồng, được không?”
Lương Kỳ Gia nhanh chóng gật đầu, kích động thiếu chút nữa nói không nên lời. Hắn nhất định không biết được việc mình vừa làm có bao nhiêu ý nghĩa đối với cô đâu.
“Cám ơn anh.” Cô thấp giọng nói.
“Anh hi vọng lần sau nghe được sẽ là ba từ khác cơ.”
Cô khó hiểu nhìn hắn.
“Em đồng ý, hoặc là em yêu anh chẳng hạn.” Hắn nói.
Buổi tối, Lương Kỳ Gia nằm ở trên giường nghĩ vẩn vơ, kỳ quái, vì sao người đề nghị kí hiệp ước là cô, hắn cũng đã đồng ý ký tên, nguyện ý vô điều kiện buông tha cho quyền giám hộ đứa nhỏ, nhưng mà cô lại có cảm giác như mình đang lập khế ước bán thân là sao a?!
Càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, cô nhỏm dậy lấy cái hiệp ước bị cô cất vào bên trong ngăn kéo đựng sách vở ra nhìn kỹ lại lần nữa.
Hai bên nam nữ lập hiệp ước không sai, nội dung cũng không như cô tưởng, đại ý là tương lai mặc kệ phát sinh chuyện gì, hai bên tách ra thì quyền nuôi dưỡng đứa bé sẽ thuộc về nhà gái, mà nhà trai thì phải trả tiền dưỡng dục cùng phí sinh hoạt cho con, thẳng đến khi nó qua hai mươi tuổi mới thôi.
Đoạn trả tiền dưỡng dục phía sau là hắn chủ động thêm vào, nói đó là điều đương nhiên.
Mọi thứ đều không có vấn đề, vấn đề là ở chỗ mục thứ hai.
Hai bên nam nữ đồng ý tin tưởng, hỗ trợ, chăm sóc lẫn nhau sau khi bản hiệp ước này được kí kết.
Điểm này mới xem qua nghe thật hợp lí, hắn đã vô điều kiện đồng ý đem quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ cho cô, còn cô đã chủ động nhận cả phí dưỡng dục tương lai sau này của đứa nhỏ rồi, cũng nên cho hắn một ít quyền lợi, liền đáp ứng ngay khoản này của hiệp ước.
Kết quả hợp lí cái đầu quỷ ấy?!
Đưa cô đến công ty bách hóa mua một đống quần áo kêu là chăm sóc cô, hợp lý!
Tự tiện đến nhà trọ của cô trả phòng, kêu cô cần phải tin tưởng hắn, hợp lý!
Bảo chủ cho thuê nhà đem phòng của cô xử lí đi, tuy rằng ở trong đó chỉ có một ít quần áo cũ cùng đồ dùng, hắn cũng đã mua mới hết để thay thế, nhưng là hắn dám lấy bản hợp đồng đến để hợp lí hóa chuyện này, bởi vì cô hiện tại đang ở nhà của hắn, hắn không thích cô chuyển một đống đồ đến phá hư bài trí trong nhà, thật là khiến cho người ta tức điên lên mà!
Càng khó tin hơn là, hắn thế nhưng đã làm thẻ tín dụng cùng chìa khóa cho cô, nói cái này là giúp đỡ đến cùng - có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cũng là hợp lý!
Hắn quả thực đúng là kẻ có tiền không chỗ tiêu, ngang ngược phách lối, đã vô lí còn già mồm, cố tình khiến cho cô không thể cãi lại, chỉ có thể ngây ngốc bị hắn nắm mũi dắt đi mà thôi.
Đáng giận, tức chết người ta, dựa vào cái tài hùng biện vô biên này của hắn, cô thật lo lắng ngày nào đó không xa hắn kêu cô không cần làm việc, an tâm dưỡng thai ở nhà, cô sẽ một lần nữa bị hắn lừa đảo mà thỏa hiệp.
Không được, về điểm này cô nhất định phải nói rõ ràng với hắn trước mới được, bằng không nói không chừng ngày mai đi làm, hắn lại lấy hiệp ước này đến, dùng miệng lưỡi lưu loát của mình khiến cô vô lực chống cự mất.
Cô nhất định phải thừa dịp lúc này vẫn còn nhớ rõ để hạ thủ trước, cùng hắn làm hiệp ước ba điều mới được.
Nghĩ thế, Lương Kỳ Gia lập tức xoay người xuống giường, chạy ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng hắn gõ vài cái.
Cộc - cộc - cộc.
Người bên trong không lên tiếng trả lời.
Cộc - cộc - cộc.
Cô lại gõ cửa một lần nữa, lúc này dùng lực có chút mạnh hơn, sợ hắn không nghe thấy rõ, nhưng vẫn như cũ không có ai trả lời.
Kỳ quái, hắn không có khả năng đi ngủ sớm như vậy nha, hơn nữa từ trong khe cửa rõ ràng nhìn thấy được ánh đèn sáng bên trong.
Sẽ không phải là người này sớm đã biết cô muốn tìm hắn đòi điều kiện nên giả bộ đã ngủ để tránh không gặp mặt đi?
Nghĩ vậy, cô xúc động đẩy cửa vào phòng, không thèm hỏi ý kiến đã bước đến.
Phòng của hắn lớn hơn so với phòng cô, trang thiết bị cũng tốt hơn, chẳng hạn như phòng của cô có tủ để tivi, còn của hắn thì quả thật không hề thua kém sân khấu kịch chút nào.
Phòng khách một cái, phòng ngủ một cái, người đàn ông này thật quá xa xỉ mà! Trước khi cô đến sống ở đây, hắn không phải ở một mình sao? Ai sẽ cùng hắn xem tivi chứ? Cô thật sự hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của những kẻ có tiền này…
Cùng là một căn phòng trong một nhà, vậy mà phòng của anh lại làm cho người ta có cảm giác không chỉ thoải mái xa hoa bên ngoài mà còn vô cùng sạch sẽ, không hề thấy quần áo bẩn vương vãi khắp nơi, ngay cả chăn gối cũng gấp lại chỉnh tề.
Cô khẳng định hắn chắc chắn là người mê sạch sẽ rồi, bất quá đối với kẻ cũng yêu sạch sẽ như cô thì quả thật đây là một chuyện tốt, bởi vì cô căn bản không thể tưởng tượng nổi cuộc sống về sau với một người đàn ông luôn đem tất thối vứt lung tung sẽ là như thế nào, thật đáng sợ!
Khoan đã, người đâu rồi?!
Phòng ngủ tuy rằng to như vậy, sáng như vậy, tivi cũng vẫn còn mở nhưng không hề thấy bóng dáng chủ nhân của nó.
Hắn đi đâu rồi? Chắc không phải là đang tắm nên không nghe thấy được tiếng gõ cửa của cô chứ?!
Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên hối hận chính mình sao lại xúc động xông vào phòng của hắn như thế, vội vàng xoay người tưởng thần không biết quỷ không hay rời khỏi chỗ này, không nghĩ tới Trạm Diệc Kỳ lại đột nhiên bước ra từ phòng tắm, dáng vẻ giống như vừa mới tắm táp xong.
Tóc hắn vẫn còn ướt, từng giọt rơi xuống trên gương mặt tỏa sáng lấp lánh, toàn thân cao thấp chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, trông gợi cảm lại hấp dẫn vô cùng khiến cho ánh mắt của cô không thể nào dời đi được.
Bức tranh này hết sức quen thuộc, cô không tự chủ lại nhớ tới tình một đêm từng phát sinh cùng hắn, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được vươn lưỡi liếm liếm môi một chút.
“Tôi… Cái này, vì gõ cửa mà không nghe thấy tiếng đáp lại… cho nên mới… A, thật xin lỗi, tôi chỉ muốn nói cùng anh chút chuyện, tôi đi ra ngoài trước chờ anh…”
“Em muốn nói cái gì với anh?” Mắt hắn sáng như đuốc nhanh chóng nhìn chằm chằm cô, cho rằng ở trong này nói chuyện cũng không có gì là quá đáng hết.
Lương Kỳ Gia nhíu mày, cảm thấy trong tình huống hắn đang nửa thân trên trần trụi này mà nói chuyện thì quả thực không phù hợp cho lắm.
“Trước hết anh hãy lau khô tóc, đem quần áo mặc vào rồi chúng ta sang phòng khách nói chuyện.” Cô nói xong định quay đầu đi ra, lại bị hắn đột nhiên bước dài đến chặn đường.
Cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn liền thấy được ánh mắt lửa nóng của hắn đang dừng tại… bộ ngực của cô… Ngực?
“Em không mặc nội y.” Hắn khàn khàn nói.
Cô khẽ cứng người một chút, không thể tin được mình thế nhưng đã quên mất chuyện này, lại càng không dám tin người này lại có thể gọn gàng dứt khoát nói ra như thế, mà càng khiến cho cô khó tin hơn nữa là, bộ ngực của cô lúc này đột nhiên dựng thẳng lên mới có thể thu hút ánh nhìn chằm chằm của hắn.
“Tôi lúc ngủ không có thói quen mặc nội y, vừa rồi tôi vốn định đi ngủ, sau lại nghĩ đến có chuyện muốn nói cùng anh cho nên mới chạy sang đây tìm, quên mất cần phải mặc đồ lót, tôi… nó đột nhiên dựng thẳng lên thế tôi cũng không có biện pháp, tôi… tôi… ôi, nó…” Trời ạ, cô rốt cuộc đang nói bậy bạ gì đây!
Xấu hổ đã không còn đủ để hình dung cảm xúc của Lương Kỳ Gia lúc này. Cô quả thực muốn chết luôn đi cho rồi!
“Chúng nó là vì anh mà cứng lên sao?” Trạm Diệc Kỳ đột nhiên khàn khàn nói, bàn tay vươn ra khẽ vuốt ve trước ngực cô khiến cả người Lương Kỳ Gia run rẩy, hít sâu một hơi.
“Trạm Diệc Kỳ…”
Cô không biết chính mình muốn nói cái gì, chỉ biết là rõ ràng trong đầu kêu mau chạy đi nhưng hai chân lại cứ giống như đã mọc rễ trên mặt đất, không hề động đậy chút nào.
“Bộ ngực của em so với trong trí nhớ của anh hình như đầy đặn hơn nhiều, là vì em đang mang thai sao?” Giọng nói của hắn trầm thấp, ánh mắt nóng cháy, dục vọng mãnh liệt đang dần dần thức tỉnh trong cơ thể.
Không hề báo trước, hắn vươn tay bao lấy nơi tròn trịa trước ngực cô, nhân lúc cô không nhịn được há miệng thở dốc, nghiêng người hôn lên cánh môi non mềm, ôn nhu mà trằn trọc mút vào khiến thân thể cả hai không ngừng nóng lên như bị lửa thiêu đốt.
Nụ hôn nồng cháy cùng sự đụng chạm thân mật đem Lương Kỳ Gia chôn sâu vào trong bể tình, cô khẽ than nhẹ một tiếng, cảm giác khí nóng đang không ngừng bốc lên trong cơ thể, bức bách cô tìm nơi phát tiết để ra.
Bàn tay cô vươn lên vuốt ve da thịt mang lại cảm xúc tuyệt vời của hắn, nóng bỏng mà hưởng ứng nụ hôn này, để bộ ngực nở nang của chính mình gần hắn hơn một chút, hy vọng hắn có thể dùng sức mà vuốt ve, âu yếm cô hơn nữa.
Cô vẫn còn nhiệt tình giống y như trong trí nhớ của hắn, Trạm Diệc Kỳ thật cẩn thận đặt cô lên giường, không quên đi chuyện cô đang có mang, sau đó nhanh chóng rút bỏ quần áo hai người, thật sâu chìm đắm vào trong cơ thể mĩ miều trước mắt.
Hắn tiến vào làm cho cô hô hấp run run, khẽ kêu thành tiếng, nhu thuận ôm lấy cổ hắn.
Lo lắng cho sự tồn tại của đứa nhỏ, động tác của hắn tràn ngập khắc chế và ôn nhu, nhưng cô vẫn không ngừng thở dốc đem mình hướng về phía hắn, đem hắn chôn sâu vào cơ thể mình, dùng hai chân gắt gao bao quanh thắt lưng, nhiệt tình đưa hắn hút đến nơi sâu nhất bên trong, làm cho hắn rốt cuộc không thể kiềm chế được nhu cầu mãnh liệt cùng dục vọng mà cuồng nhiệt giữ lấy cô, thẳng đến khi từng cơn sóng triều như điên cuốn đến đem cả hai người thổi quét đi mới thôi.