• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Đỗ Duy An về đến nhà thì thấy mẹ anh là Đỗ Phương Lương đang ở trong phòng khách cầm khăn lau lò sưởi. Tất nhiên Đỗ Phương Lương đã nghe thấy tiếng xe ô tô của con trai chạy vào sân nhà vọng lại, mỉm cười ngẩng đầu: “Về rồi à?” Bà thấy cả người Đỗ Duy An ướt đẫm, không khỏi ngạc nhiên: “Đang yên đang lành sao lại ướt thành thế này?”

Đỗ Duy An cười cười chỉ nói: “Mưa lớn quá, con chạy vào trong xe cũng không kịp. Đỗ Phương Lương đau lòng đẩy anh lên lầu: “Nhanh đi tắm nước ấm đi, mẹ đi pha cho con ly trà gừng nóng.”

Đỗ Duy An “Cảm ơn mẹ.” Đỗ Phương Lương mỉm cười căn dặn: “Cảm ơn gì chứ, đi nhanh đi.”

Khi Đỗ Duy An từ phòng tắm đi ra, mẹ đã ngồi trong phòng anh đặt tách trà trên bàn, tay vẫn cầm khăn lau này kia.

Đỗ Duy An lau tóc: “Mẹ việc này để cho dì Chu làm là được, mẹ rảnh thì xem tivi, nếu không nữa thì đi dạo phố, công viên đi.”

Đỗ Phương Lương: “Mẹ nhàn rỗi không quen cho nên mới bận tay chút thôi. Những việc này không nên phiền người khác quá. Mau uống trà gừng đi.” Bà khẽ thở dài: “Nói thẳng ra là mẹ con số khổ quen rồi, trước đây khổ quá, giờ không việc để làm, rảnh rỗi quá cũng phát bệnh.”

Trà gừng nóng ấm, khiến cho cả người ấm lên. Không biết Ninh Hạ trở về có nấu trà gừng để uống không? Đỗ Duy An thất thần một lúc liền mỉm cười bất đắc dĩ: “Mẹ làm gì có chuyện thế chứ. Trước kia là mẹ quá khổ, bây giờ con và Duy Toàn đều đã lớn, có công việc ổn định kiếm được tiền. Mẹ phải học thanh nhàn đi, cố gắng mà hưởng phúc.”

Đỗ Phương Lương vui mừng cười: “Mẹ biết các con hiếu thuận.” Nói xong bà liền thở dài. Từ nhỏ Đỗ Duy An đã hiểu mẹ mình, biết là bà có tâm sự cho nên buông trà xuống khẽ hỏi: “Mẹ sao thế? Không phải mẹ luôn dạy chúng con, bình thường không nên thở dài sao? Thở dài sẽ mang lại cảm giác buồn phiền.”

Đỗ Phương Lương lại thở dài, muốn nói lại thôi: “Duy An, mẹ có chuyện muốn nói với con, con đừng nói lại với dì con.” Đỗ Duy An khẽ vâng, trong đầu đại thể cũng biết mẹ mình muốn nói gì. 

Đỗ Phương Lương từ từ dừng động tác chà lau trong tay, “Đêm qua mẹ với ba con nghe thấy chuyện con gặp Ninh Hạ xong hai người cả đêm đều không thể chợp mắt …” Đỗ Duy An gỡ bỏ hoàn toàn nụ cười cuối cùng trên môi….

Đỗ Phương Lương khẽ hỏi: “Dì con nói mấy năm nay con bé đều đi bán hàng rong, có phải vậy không?” lâu sau thấy Đỗ Duy An gật đầu, Đỗ Phương Lương không ngừng áy náy: “Mấy năm nay tuy rằng chúng ta không ai nhắc tới, nhưng trong lòng chúng tai ai cũng hiểu là nhà họ Đỗ chúng ta có lỗi với con bé, là dì con có lỗi với nó.”

Đỗ Duy An mím chặt môi không nói gì. 

“Năm xưa nếu không phải nhà họ Phương có lòng từ bi …. Chúng ta …. Chúng ta..” Đỗ Phương Lương không thể nói tiếp nữa.

Đỗ Duy An ôm vai bà, “Mẹ, đừng suy nghĩ nhiều. Thời gian không thể quay lại, chúng ta đều không thể quay về quá khứ. Những chuyện đã xảy ra mẹ có nghĩ nhiều cũng không thể thay đổi gì.”

Đỗ Phương Lương thở dài một tiếng: “Duy An, mẹ không phải không biết điều này. Thế nhưng …. Ninh Hạ, con bé … thật sự quá đáng thương…” 

Đỗ Duy An tiễn mẹ về phòng: “Mẹ, đừng suy nghĩ nhiều. Cố gắng ngủ một giấc đi.”.

Đỗ Phương Lương chỉ thở dài: “Vừa nghĩ tới Ninh Hạ, mẹ sao có thể ngủ được. Mẹ không an lòng được.”

Hai người lặng lẽ nhìn nhau chốc lái. Đỗ Phương Lương đột nhiên nhớ đến: “À, Duy An, ngày đó cô con giới thiệu cho con cô bé nhà họ Tăng, con đã hẹn con bé chưa? Mẹ thấy con bé cũng xinh xắn dễ thương. Con cũng không còn ít tuổi nữa, cũng nên bàn đến chuyện hẹn hò kết hôn rồi.”

Có lẽ Đỗ Duy An không ngờ tới mẹ mình sẽ nhắc tới chuyện này, anh giật mình nói: “Mẹ, con biết rồi. Con có chủ kiến ạ.” Cô tiểu thư họ Tăng kia cõ lẽ là có ý với anh, thỉnh thoảng cũng điện thoại và nhắn tin đến, nhưng anh không muốn phát triển thêm. Đỗ Duy An lái sang chuyện khác: “Mẹ và bố đã lâu không về với ông bà. Hay là ngày mai con nhờ người đưa bố mẹ về một chuyến ở với ông bà vài ngày.”

Mắt Đỗ Phương Lương nhất thời sáng lên, “Cũng được. Bây giờ trên núi đang mùa mưa, mẹ và bố con sẽ lên núi hái nấm. phơi khô mang về. Con thích ăn nấm nhất. Mỗi lần nấu canh nấm có thể ăn thêm một tô cơm.”

Đỗ Duy An: “Mùa mưa đường núi trơn trượt, mẹ và bố đừng lên núi, mua của mấy nhà hàng xóm là được rồi.” Đỗ Phương Lương nghĩ đến chuyện về nhà liền vui mừng, tính toám mang những thứ gì về lại nói: “Cũng đi thăm mộ bà ngoại con nữa …. Bây giờ chúng ta đều chuyển tới tây, cả năm cũng khó mà về được một lần.”

Trời bên ngoài đã tạnh, không khí buổi sáng ngưng lại sương sớm tươi mát, Đỗ Duy An đứng trước cửa sổ, nhìn về hướng nhà mình ngày xưa, nhưng nhìn mãi ngoài ánh đèn cũng chỉ có màn đêm.

Anh vẫn nhớ lần đầu tiên anh gặp Thẩm Ninh Hạ, là một ngày trời xanh mây trắng lững lờ trôi.

Bởi vì có khách quý tới thăm nhà, cho nên cả nhà đã dậy từ sớm thu dọn gọn gàng, bà ngoại cũng vậy. Mẹ và bố anh mới sáng sớm đã dậy rồi, nấu nước giết gà, cắt thịt heo rừng khô để nướng. Dì anh Đỗ Phương Hoa đi mười mấy cây số sang thị trấn nhỏ bên cạnh mua thịt bò. Bà ngoại dẫn Duy Toàn lên núi hái nấm mới, rau dại.

Còn anh phụ trách quét tước sân nhà. Kỳ thực hai ngày trước đã tổng vệ sinh rồi, nhưng dì nói người thành phố rất sạch sẽ, trong phòng không được có một hạt bụi, kêu anh dậy sớm phải dọn lại một lần.

Trong nhà đặt một bàn đầy đồ ăn, em trai ngóng cổ, nuốt nước miếng ừng ực, “Bà ngoại chúng ta có thể ăn một chút không?” Mẹ tất nhiên là không cho, nghiêm giọng: “Không được, không thể không có phép tắc gì cả.”

Bà ngoại thương Duy Toàn nhất, len lén dùng chén nhỏ lấy cho nó mấy miếng thịt gà: “Đi sau nhà ăn đi, khách sắp đến rồi.” Em trai mặt mày hớn hở cầm chén nhỏ chạy ra sau nhà.

Chỉ chốc sau Đỗ Duy An đẽ nghe thấy tiếng ô tô, dì đang ngồi trong sân nhặt rau nhảy dựng lên vui vẻ nói: “Tới rồi, tới rồi.”

Mẹ anh rất căng thẳng, hai tay không ngừng vò tạp dề: “Cuối cùng cũng tới.” Mẹ nhìn một lượt căn nhà đơn sơ, lo lắng không ngừng: “Bọn họ có khi nào không thích nhà ta cũ nát không?” Bố anh ngày thường thật thà chất phác mặt cũng đỏ lên khẩn trương. Bà ngoại cũng đi ra cửa. Đỗ Duy An đi lên trước đỡ lấy bà cùng bố mẹ đi ra cửa nhà. Dì anh lúc này đã như con ngựa nhỏ sung sướng chạy xuống dốc đi đến bên đường.

Nói là đường cái, kỳ thực cũng chỉ là đường núi, năm ngoái nhà nước cho người mở rộng, miễn cưỡng xe ô tô nhỏ có thể đi vào. 

Đỗ Duy An lại về phía sau gọi em trai đang ăn say sưa: “Duy Toàn, đừng ăn nữa, khách đến rồi.” Em trai ngẩng nên, nước mũi thụt thò, mặt đầy bóng mỡ, không khác nào con mèo mướp trong bếp. Đỗ Duy An vội vàng lấy khăn mặt lau mặt lau tay cho em, lại căn dặn: “Nhớ phải lễ phép, chào chú chào dì, nhớ chưa?”

Đỗ Duy An đỡ bà ngoại, cừng em trai chậm rãi đi đến bên đường, khi anh đến nơi, bố anh đang xoa xoa hai tay hàn huyên với khách: “Nơi này đường xá khó đi, mới mở được hơn 1 năm. Trước đây đường chưa làm chúng tôi phải đi bộ hai quả núi mới sang được thị trấn …”

Đỗ Duy An thấy một đôi vợ chồng vô cùng xứng đôi, nam trầm ổn khí thế, nữ tú lệ đoan trang. Còn có một bà tóc hoa râm đầy khí chất, trong tay dắt một cô bé xinh đẹp. Đó là lần đầu tiên tới bây giờ anh thấy một cô bé xinh đẹp đến vậy. Khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn, hai mắt to đen láy, lông mi thật dài thật dài, hai mắt trong veo tựa thiên sứ trong đêm. Cô bé mặc một bộ đồ bay áo trắng quần xanh, đi giầy da trắng. Sạch sẽ tựa pha lê, cả người tản ra tia sáng chói mắt.

Đỗ Duy An chậm rãi cúi đầu, nhìn cái áo cộc tay mới bảy phần. Ngày hôm nay cả nhà đều long trọng mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình. Đây cũng là bộ đồ đẹp nhất của anh, vốn  trắng nhưng giặt qua vài lần đã chuyển màu vàng vàng. Lần đầu tiên trong đời Đỗ Duy An cảm thấy khác lạ, sau này anh mới hiểu được đây chính là cảm giác “Tự ti mặc cảm”. trong sách nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK