Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tan học đến đội bóng rổ huấn luyện, Lương Mạt đang giúp Ngô Tồn điểm danh.

“Minh Trạm?”

Chẳng lẽ vẫn không tới, lại phải giống mấy lần trước sao?

Không biết ai nói câu: “Tôi nhìn thấy cậu ta trong phòng thay đồ.”

Lương Mạt nhìn bộ dáng Ngô Tồn đang tức đến thổi ria mép phì phì, nói rằng: “Để tôi đi xem.”

Sau đó chạy vào phòng thay quần áo.

“Minh Trạm?”

Bên trong phòng thay đồ yên lặng, đi qua một loạt tủ, mới thấy được Minh Trạm đang cởi áo sơ mi đồng phục.

Ngón tay của hắn đặt trên khuy thứ hai, áo khoác bị quăng tuỳ ý trên ghế salon. Vạt áo sơ mi, một bên bị rút ra ngoài, một bên vẫn còn ở trong quần, lúc ẩn lúc hiện nhìn được phần da dẻ bên hông.

Nhìn thấy Lương Mạt, ngón tay dừng một chút, sau đó liền cởi từng cái nút áo.

Xương quai xanh, cổ áo mở rộng, nhìn qua có một cảm giác gợi cảm vi diệu.

“Xin lỗi, tôi đi ra ngoài trước.”

Lương Mạt nhấc chân quay người muốn đi ra ngoài, mong nhanh chóng rời khỏi không gian chỉ có hai người này.

“Lại đây.”

Phảng phất như lời nguyền rủa, Lương Mạt không biết vì sao chân mình không thể nào nhúc nhích được.

Cứng đờ nhìn cửa, lòng lại tự nghĩ, thật may mắn là đã đóng cửa phòng thay đồ.

Hả, mi đang suy nghĩ cái gì thế hả Lương Mạt, cái gì mà đóng cửa, nghĩ lung ta lung tung.

“Cậu định cosplay cây cột sao?”

Hic…

Lương Mạt nặn ra một nụ cười, hỏi: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt như có như không nhìn lên cúc áo của Minh Trạm.

“Cởi quần áo.”

Hả?

“Tôi… tôi không làm.”

Lương Mạt kinh hãi đến biến sắc, ôm lấy chính mình.

Minh Trạm bật cười.

“Giúp tôi cởi quần áo, lớp trưởng.”

“Hả? Chính cậu không có tay sao?”

Lương Mạt chân thành đầy mặt hỏi.

“Vậy tôi không cởi nữa.”

Ừ.

Gì cơ?

Mắt thấy Minh Trạm đang định cài lại cúc áo, bộ dáng tôi đây đi về, Lương Mạt nhất thời chạy tới, ngăn trở hành động của hắn.

Đoạt lấy quyền cởi quần áo từ tay Minh Trạm.

Hậu tri hậu giác mà cảm nhận được nhiệt độ thân thể Minh Trạm.

Lương Mạt nhất thời có chút hối hận, nhưng, vừa định lùi lại một bước, Minh Trạm đã nhìn thấy ý nghĩ của cậu, mở tay ra, dáng dấp tuỳ ý lớp trưởng.

Vô lại cực điểm.

Lương Mạt ở trong lòng mắng.

Cậu nỗ lực không nhìn da dẻ Minh Trạm, ngón tay tháo từng khuy từng khuy áo. Thời gian cởi áo cứ thế mà dài dằng dặc.

Cởi xong khya áo, đụng phải thắt lưng của Minh Trạm, Lương Mạt giống như bị hun nóng, ánh mắt cũng run lên.

Ngón tay cậu cẩn thận cầm lấy một bên áo, từng chút, kéo bên áo còn lại trong quần ra.

Cơ bụng Minh Trạm cứ thế hiện ra, không chút nào che lấp trước mắt Lương Mạt.

Thực sự là… thực sự là quá vô lại.

Tâm tình Lương Mạt khóc không ra nước mắt.

“Xong… xong rồi.”

Lương Mạt nhỏ giọng nói.

Cảm nhận được ánh mắt của Minh Trạm, gần cỡ nào, thật giống như một chiếc võng, bao vây mình lại, Lương Mạt rất muốn vỗ vào bộ mặt của hắn, làm cho hắn đừng nhìn mình chằm chằm nữa.

Nhưng sự thực là mình dưới ánh mắt chăm chú của hắn, sắp bị thiêu cháy.

Một giây trước khi Lương Mạt hoá thành tro, Minh Trạm tự cởi áo sơ mi của mình rồi mặc đồng phục bóng rổ vào.

Lương Mạt cấp tốc rời xa Minh Trạm sáu thước, ước gì nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng sợ động tác chạy trốn quá rõ ràng sẽ khiến tiểu tổ tông này tức giận, không thể làm gì khác ngoài hạ thấp sự tồn tại của mình đến tối đa.

“Này, cậu giận à?”

Từ sau sự kiện trong phòng thay đồ, Lương Mạt đều vô tình hay cố ý trốn tránh Minh Trạm, thậm chí ngay cả trong phòng học cũng không dám, vừa nhìn thấy Minh Trạm đang đi về phía mình, lập tức chạy ra khỏi phòng học, hoặc là trong nhà ăn kí túc xá gặp phải, cũng cúi đầu vội vã đi mau, một bộ dáng căn bản không muốn phản ứng.

Rốt cục, thời điểm tập trung, Lương Mạt vì giúp thầy giáo sắp xếp bài thi mà không tới, ai biết vừa ra khỏi cửa tới cầu thang, đã bị Minh Trạm ngăn lại.

Minh Trạm, tại sao lại ở chỗ này?

Phản ứng đầu tiên của Lương Mạt, là nói rằng: “Sao cậu không đi tập trung, sẽ điểm danh…”

Minh Trạm một mặt phảng phất như kiểu ‘cậu đùa tôi à’ nói: “Cậu thấy thế nào?”

Giọng nói hắn lười biếng hỏi lại, trong giọng không mang ngữ điệu như giữa hai thiếu niên trò chuyện với nhau, hay là loại nói với đám bạn thân, mà là kiểu ngữ khí tràn đầy thân mật và nóng bỏng ùa vào tai người khác.

Lương Mạt lập tức dịch khỏi tầm mắt sáng ngời của Minh Trạm, nhạc trong loa phát thanh trường phát ra tiếng nhạc ồn ào.

Lương Mạt không biết nói cái gì, nhưng cũng không thể cứ thể vòng qua Minh Trạm mà đi.

“Cậu đang giận dỗi cái gì?”

Tầm mắt Minh Trạm xẹt qua cổ Lương Mạt.

“Cái gì?”

Lương Mạt hồn như ở trên cây mà trả lời một câu.

Loại thái độ này khiến tâm tình vốn đang không sảng khoái của Minh Trạm càng thêm khó chịu, đầu cầu thang bốn bề vắng lặng, Minh Trạm nắm chặt cổ tay Lương Mạt, kéo tới sau cây cột, đẩy hắn áp lưng vào cột (kabedon).

Lương Mạt lập tức hoảng sợ, luống cuống tay chân muốn đẩy Minh Trạm ra.

“Cậu đang làm gì thế? Sẽ có người…”

Cậu thật sự sợ rồi, thậm chí còn ngẩng đầu lên xem có camera hay không.

“Vậy cậu trả lời tôi.”

Minh Trạm một tay nắm cằm Lương Mạt.

“Cậu đã trốn tôi mấy ngày rồi, hả? Oan ức thế sao, muốn khóc cho tôi xem sao?”

Lương Mạt quả thật có né, nhưng cậu tuyệt đối không có cái gì gọi là oan ức hay muốn khóc được không, đối với hành vi thêm mắm thêm muối này của Minh Trạm, Lương Mạt chỉ dùng sức vỗ bỏ tay hắn, mà không được, càng bị áp lực cao hắn áp lên cây cột lạnh băng, bàn tay ấm áp của Minh Trạm với sự lạnh lẽo sau lưng tạo thành tương phản rõ rệt, Lương Mạt cảm thấy mình lúc nóng lúc lạnh, cánh tay lộ ra ngoài bị gió thổi nhẹ qua đều nổi hết da gà lên.

“Minh Trạm, cậu đừng đùa…”

Lương Mạt có chút vô lực nói.

“Tôi… tôi là nam sinh, cậu đừng như… như thế.”

Lương Mạt muốn nói, cho dù là sở thích kì quái, cũng nên dừng lại, chỉ là, cảm giác bỗng nhiên bị đẩy xuống vách núi.

“A.”

Hồi lâu không nói gì, ánh mắt Minh Trạm trở nên trào phúng mà ngả ngớn, hắn khẽ cười một tiếng, thu tay về, an tĩnh đứng trước mặt Lương Mạt, nói: “Cho nên cậu xác định rằng tôi sẽ tiếp tục tham gia cái thi đấu gì gì kia?”

Lương Mạt giống như mèo bị dẫm vào đuôi, kinh ngạc nhìn về phía Minh Trạm, không tự chủ tăng cao âm lượng nói: “Đó là thi đấu tập thể, cậu không thể rút khỏi bây giờ!”

Nếu như bây giờ rút ra, không chỉ huấn luyện viên, giáo viên chủ nhiệm, còn có cả cuộc thi đấu vinh dự của nhà trường cũng đổ sông đổ bể.

Trên mặt Minh Trạm mang theo nụ cười, đáy mắt lại không rõ cảm xúc. Mà điều đó lại khiến Lương Mạt có chút phát run.

Cậu thậm chí cảm nhận được, nếu như bây giờ xích mích với Minh Trạm, Minh Trạm thực sự sẽ buông tay không quan tâm nữa.

Minh Trạm có thể tuỳ hứng làm bậy, nhưng Lương Mạt không thể.

Sắc mặt Lương Mạt xanh xanh trắng trắng, nhạc phát thanh đã kết thúc, trên sân trường các bạn đều đang quay về lớp, Lương Mạt thậm chí còn nghe thấy tiếng nói cười ầm ĩ ở dưới lầu.

Lương Mạt thở dài, nói với Minh Trạm: “Xin lỗi.”

Minh Trạm ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cậu.

“Tan học chờ tôi.”

Minh Trạm ngắn gọn thông báo vài chữ, rồi lên lầu.

Lương Mạt lúc này mới thả lỏng dựa vào cây cột, chờ tỉnh táo lại, mới quay lại lớp học.

Thứ bảy này chính là trận bóng rổ, Lương Mạt nghĩ, chỉ cần qua cuộc thi này là tốt rồi.

Tuy rằng Minh Trạm nói sau khi tan học chờ hắn, thế nhưng ngoài ý muốn hắn lại rời đi trước.

Lương Mạt thở ra một hơi, đồng thời cảm giác có hơi lạc lõng.

Cậu nhìn thấy trên bàn Minh Trạm là bài thi hoá học chiều này, có chút nát. Cậu lắc đầu, vuốt phẳng bỏ vào ngăn bàn của Minh Trạm.

Đại khái tám giờ tối, Lương Mạt nhận được tin nhắn của Minh Trạm.

“Bài tập ngày hôm nay là gì?”

Lương Mạt gửi bài tập qua, sau đó lại nhịn không được hỏi thêm một câu: “Chiều nay… tại sao cậu lại về trước thế?”

Minh Trạm bên kia rất nhanh hồi âm lại: “Có việc.”

Lương Mạt nhìn hai chữ kia, không biết tại sao có chút tức giận, bài chữa hoá học của cậu đã làm xong, nhưng bên cạnh còn một tờ trống, chính là của Minh Trạm.

“Ồ.”

Lương Mạt nhắn lại một chữ, đặt điện thoại sang một bên. Mà mãi đến tận khi Lương Mạt ngủ, điện thoại cũng không nhận được hồi âm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK