Gần đây trường tiểu học Ngôn Dục thịnh hành trò chơi kết hôn.
Trò chơi y như tên, một nam một nữ kết hôn thành vợ chồng, hoặc hai nam kết hôn cũng được…
??
Kết hôn xong thì các bạn cùng lớp sẽ tặng quà cưới! Quà cưới có thể là đồ ăn vặt, đồ uống, nước ép, văn phòng phẩm, vân vân, có tặng là được.
Tóm lại, đây là trò chơi dùng để kiếm chác.
Nhưng, hai người tham gia trò chơi phải có trách nhiệm với nhau, ít nhất là trong thời gian làm vợ chồng thì phải nghe lời nhau, còn nếu ly hôn thì cũng không được nói xấu nhau.
*
[37]
Sau năm lần tặng quà cưới, bạn Tiểu Khương cũng muốn kết hôn. Không phải để lấy lại tiền tiêu vặt của mình mà là vì muốn kết hôn với bạn Cẩn Cẩn.
Không nhận quà cưới cũng được! Chỉ cần kết hôn thôi! Chỉ cần kết hôn với bạn Cẩn Cẩn thôi!
*
[38]
Vì ngượng ngùng nên bạn Tiểu Khương không dám cầu hôn bạn Cẩn Cẩn, mà Chu Tiểu Béo Chu Hải Dương ngồi cùng bàn cậu đã kết hôn tới ba lần!
Trong năm lần cậu tặng quà cưới thì có tới ba lần là cống nạp cho bạn Tiểu Béo!
Tức chết mất.
Khi bạn Hạt Dẻ lôi bạn Cẩn Cẩn tới chỗ bạn Tiểu Khương, bạn Tiểu Khương hưng phấn đến mức không nói nên lời.
Chẳng lẽ Hạt Dẻ tới nói thay cho bạn Cẩn Cẩn!?
*
[39]
Hạt Dẻ hắng giọng, giọng ngọt ngào tựa như chim hoàng oanh: “Giang ~ Hiểu ~ Khương ~ Chúng ta kết hôn đi ~”
Bạn Tiểu Khương: “!!!”
Bạn Cẩn Cẩn: “…?”
*
[40]
Bạn Tiểu Khương không đồng ý.
Ngày hôm sau, vào giờ tự học buổi sáng, bạn Cẩn Cẩn đi tới văn phòng giáo viên.
Sau đó, hôm ấy không còn giờ tự học buổi sáng nữa bởi vì cô giáo Thiệu đã chiếm dụng thời gian để mắng cả lớp.
Kể từ đó, lớp 2E không còn trò chơi kết hôn nữa.
*
[41]
Mỗi lần kết thúc hội thao là sẽ nghênh đón thi cuối kỳ, vừa được thả lỏng xong là lại mệt bơ phờ.
Mẹ Giang muốn bạn Tiểu Khương thi tốt vì ông ngoại của bạn Tiểu Khương bị bệnh nặng, phải nhập viện.
Ông ngoại rất thương bạn Tiểu Khương, thường xuyên làm món bánh cuộn mà cậu rất thích cho cậu ăn.
Mẹ Giang nói ông ngoại mất bà ngoại sớm, bà ngoại rất thương bạn Tiểu Khương, vì vậy ông ngoại đã thương bạn Tiểu Khương thêm phần của bà ngoại.
Mẹ Giang gọi điện video qua Wechat, để bạn Tiểu Khương nói chuyện với ông ngoại.
“Ông ngoại!” Bạn Tiểu Khương gọi to.
“Ôi chao!” Giọng của ông ngoại không khỏe mạnh như trước nhưng gương mặt ông rạng rỡ niềm vui.
“Ông ngoại ơi, cháu sắp thi cuối kỳ rồi, cháu sẽ lấy được mười điểm cho ngoại xem! Còn nữa, hồi bữa thi hội thao, cháu thi tốt lắm…”
“Ừ, Khương Khương giỏi quá! Không hổ là cháu ngoại đích tôn của ông ngoại!”
*
[42]
Lúc mẹ Giang nhận được tin, bạn Tiểu Khương đang thi, bác sĩ nói ông cụ không còn nhiều thời gian nữa.
“A Bảo,” Ông ngoại gọi tên ở nhà của mẹ Giang: “Bố biết các con bề bộn nhiều việc, bố chỉ muốn thấy Khương Khương thôi, cho nó nói chuyện video với bố đi…”
Mẹ Giang che miệng kiềm nén tiếng nấc, cấp tốc chạy tới trường.
Cô giáo Thiệu ra đón mẹ Giang, khuyên nhủ: “Mẹ Hiểu Khương, tôi hiểu tâm trạng của chị nhưng Hiểu Khương đang thi, làm thế này sẽ khiến bé mất tập trung.”
Mẹ Giang gật đầu: “Tôi biết, nhưng bố tôi không còn nhiều thời gian nữa, bố tôi muốn nhìn thấy Khương Khương.”
Cô giáo Thiệu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác, bèn tới phòng thi gọi bạn Tiểu Khương đang làm bài thi Toán ra ngoài.
“Mẹ?” Bạn Tiểu Khương rất khó hiểu, không rõ vì sao mẹ Giang lại gọi cậu ra đây khi cậu đang thi.
Mẹ Giang ngồi xuống, cọ má mình vào má bạn Tiểu Khương, run rẩy lấy điện thoại di động ra, mở Wechat gọi video.
Giọng của mẹ Giang rất bi thương, dỗ dành: “Khương Khương, nói chuyện với ông ngoại nào.”
Bố Giang nghe máy. Vì mẹ Giang phải lo cho bạn Tiểu Khương đi học nên bố Giang đã xin nghỉ phép để vào bệnh viện chăm sóc ông ngoại.
Mắt bố Giang đỏ hoe, bố Giang cầm điện thoại ngồi cạnh giường bệnh.
Bạn Tiểu Khương nhìn rõ màn hình, trên người ông ngoại cắm đủ dây nhợ, mắt nhắm nghiền.
Giọng bố Giang khàn khàn: “Bố, bố tỉnh lại nào, Khương Khương đây ạ.”
Ông ngoại chầm chậm mở mắt, đôi mắt đục ngầu ngập nước, ông mấp máy, môi run run.
Khương Khương.
Ông ngoại gọi Khương Khương.
Bên kia điện thoại vang lên tiếng “Tít…”, hình như bác sĩ đang nói chuyện, bác sĩ bảo bố Giang nén bi thương.
Bạn Tiểu Khương ngơ ngác nhìn tất thảy, vẫn không biết xảy ra chuyện gì.
Mẹ Giang không kiềm nổi nữa, điện thoại trượt khỏi tay, bật khóc nức nở.
Cô giáo Thiệu quay đầu lau nước mắt.
“Mẹ ơi, sao thế? Ông ngoại sao thế?” Hai hàng lệ cũng tuôn rơi trên gò má bạn Tiểu Khương.
*
[43]
Bạn Tiểu Khương quay vào phòng thi, vừa khóc vừa làm bài thi.
Cậu phải tặng ông ngoại hai bài mười điểm.
*
[44]
Mẹ Giang mang theo hành lý tới đón bạn Tiểu Khương tan học, bạn Tiểu Khương ngửa đầu nhìn mẹ Giang.
“Mẹ ơi, ông ngoại sao rồi ạ?”
“Ông ngoại… ông ngoại đi rồi.”
“Đi đâu ạ?”
“Lên trời, mẹ chỉ cho con xem.”
“Mẹ…”
“Giống như Iron Man vậy đó, Khương Khương đã hiểu chưa?”
*
[45]
Cậu hiểu rồi, nên lại khóc tiếp. Không phải vì cậu mít ướt, mà là vì cậu mất ông ngoại rất thương yêu cậu rồi.
*
[46]
“Khương Khương đừng khóc, ông ngoại đang nhìn con đó. Ông ngoại sẽ biến thành gió, nơi nào có gió thì là nơi đó có ông ngoại.”
“Người chết sẽ hóa thành gió”
Nếu gió phớt qua mặt em
Là người ấy vuốt ve em
Thế giới chúng ta ngập gió
Chưa ai từng rời khỏi ai.
*
[47]
Bạn Tiểu Khương gặp lại bạn Cẩn Cẩn là khi về trường lấy phiếu điểm.
Bạn Cẩn Cẩn không biết nhà bạn Tiểu Khương xảy ra việc gì, chỉ biết bạn Tiểu Khương rất buồn.
Cô bé không hỏi về chuyện riêng của bạn Tiểu Khương, mẹ đã dạy phải tôn trọng riêng tư của người khác. Cô bé chỉ nhẹ nhàng vỗ vai bạn Tiểu Khương.
*
[48]
“Giang Hiểu Khương, cậu đừng buồn, cậu còn có tớ.”
*
[49]
Suốt cả cuộc đời, Giang Hiểu Khương không bao giờ quên nụ cười của Triệu Dĩ Cẩn vào khoảnh khắc ấy.
*
[50]
Lên lớp 3, bạn Tiểu Khương đưa hết tiền dành dụm của mình cho chị họ Hữu Hữu, chị họ Hữu Hữu mua giúp cậu hai cái đồng hồ thông minh theo như cậu yêu cầu.
Vào sinh nhật của bạn Cẩn Cẩn, bạn Tiểu Khương tặng cái đồng hồ màu hồng cho cô bé.
*
[51]
“Giang Hiểu Khương.” Bạn Cẩn Cẩn gọi cậu lại, “Tớ có rồi.”
Bạn Tiểu Khương nhìn chiếc đồng hồ màu hồng trên tay bạn Cẩn Cẩn, suýt khóc đến nơi.
Bạn Cẩn Cẩn thấy vậy thì hoảng hồn, vội vàng nói: “Tớ nhận tớ nhận.”
*
[52]
Tan học.
Bạn Tiểu Khương chạy nhanh ra ngoài, nấp sau bụi cỏ trường tiểu học Ngôn Dục, nhìn bạn Cẩn Cẩn ở xa xa.
Cậu lấy cái đồng hồ ra, nhấn nút gọi điện.
“Alo? Giang Hiểu Khương, cậu làm gì thế?” Đầu bên kia vang lên tiếng nói trong trẻo của bạn Cẩn Cẩn.
“Triệu Dĩ Cẩn.” Bạn Tiểu Khương gọi tên cô bé: “Làm bạn gái tớ nhé!”
Bạn Cẩn Cẩn cười nói: “Ừ.”
Hết!