Chỗ này là hai ngôi biệt thự gần nhau, hai ngôi biệt thự bị hàng rào gỗ làm thành một tiểu viện rất khác biệt; trong đó có một cái là biệt thự chính của nhà họ Ngô, một cái khác cũng là biệt thự nhà họ Ngô, nhưng vẫn còn bỏ trống.
Xe của Ngô Hạo Thiên chạy vào trong nhà để xe, quay đầu nói với Đường Ngọc còn đang tức giận: "Đường Đường, những lời anh nói với em lúc đi đường còn nhớ rõ không?"
Đường Ngọc vốn không muốn để ý đến anh, nhưng theo như hợp đồng, cầm ba chục triệu, sẽ phải trung thực, cũng phải có đạo đức nghề nghiệp; hợp đồng của bọn họ căn bản là một hiệp ước thuê mướn, ông chủ của cô là Ngô Hạo Thiên, anh ta cố ý muốn diễn trò với cô, thời gian là một năm, nếu việc đã đến nước này, sẽ phải tẫn chức tẫn trách.
Đường Ngọc nghiêm túc gật đầu một cái, trong lòng lặng yên nhớ lại lời kịch Ngô Hạo Thiên nói với cô vừa rồi, cô quen Ngô Hạo Thiên lúc đến nước Mỹ du lịch năm ngoái. . . . Hai người từ khi đó đã từ từ qua lại.
Ngô Hạo Thiên lo lắng dặn dò lần nữa: "Nếu như ba hỏi em những vấn đề khác, em cứ dựa theo sự thật trả lời là tốt rồi, dù sao nếu như chúng ta nói láo, ba cũng sẽ tra được."
Thấy Đường Ngọc tỏ vẻ đã biết trước, lo lắng trong lòng Ngô Hạo Thiên cũng thoáng bình phục, anh dắt tay Đường Ngọc đi vào biệt thự nhà họ Ngô.
Phút chốc đẩy cửa ra, ánh đèn huy hoàng trong nhà lóe lên, giống như tất cả ánh sáng đều tập trung vào trên người của hai người đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Người trong nhà đều ngồi ở trên bàn ăn ăn cơm, Bùi Lâm Yến mẹ của Ngô Hạo Thiên, nhìn thấy con trai mình về nhà, còn dắt theo một cô gái, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười, vội vàng đón bọn họ vào nhà, "Thiên Thiên, đây là bạn gái của con sao?"
Ngô Hạo Thiên quay đầu đi, lộ ra một nụ cười khích lệ đối với Đường Ngọc, "Là vị hôn thê của con."
Người trong nhà nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người ngừng thở, nghe cô gái bên cạnh Ngô Hạo Thiên khéo léo cười nói: "Xin chào, bác gái, cháu là Đường Ngọc."
Ngô Hạo Thiên lại lên tiếng phản bác: "Em phải gọi mẹ."
Đường Ngọc chợt khẩn trương trong lòng, nhếch khóe miệng cứng ngắc, cuối cùng vẫn gọi Bùi Lâm Yến một tiếng: "Mẹ."
"A a. . . ." Bùi Lâm Yến kích động kêu to lên. Bà rốt cuộc đợi được con trai mình dẫn con gái về nhà, trong mắt dần dần có hơi nước, bà vội vàng xoa xoa khóe mắt, hưng phấn nắm tay của cô đi tới trước bàn ăn, nói với ông xã mình: "Thanh tuyền, ông mau xem! Đây là con dâu của chúng ta."
Ngô Hạo Thiên đi theo phía sau họ đến trước bàn ăn, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của ba, mắt cũng chưa từng giương lên, cúi đầu ăn cơm.
Anh nhíu mày, nhỏ giọng kêu: "Ba, đây là con dâu của ba, Đường Ngọc."
"Hừ."
Đường Ngọc nghe được âm thanh hừ lạnh rõ ràng, cô nhìn Ngô Thanh Tuyền, cảm thấy ông và Ngô Hạo Thiên thật giống nhau, vô luận là diện mạo hay là tính khí, đều lạnh như băng làm cho người ta không muốn đến gần.
Nhưng, Đường Ngọc không e ngại, cô vô tình cười, trong mắt chớp động ánh sáng nhu hòa, "Xin chào, ba, con là Đường Ngọc."
"Không nên gọi tôi là ba." Ngô Thanh Tuyền rốt cuộc mở miệng nói chuyện, thanh âm băng lãnh như đao, phá vỡ không khí, đánh úp về phía Đường Ngọc, ông giương mắt lên, trong con ngươi màu đen như mực, có vẻ cơ trí nhìn rõ tất cả, "Ngồi xuống ăn cơm đi! Chờ một chút hai đứa cùng nhau đến thư phòng."
Ngô Hạo Thiên lôi kéo Đường Ngọc ngồi xuống, Bùi Lâm Yến hoàn toàn không để ý thái độ lạnh lùng của ông xã mình, vẫn nhiệt tình chào mời Đường Ngọc: "Đường tiểu thư. . . ."
Đường Ngọc thẹn thùng nói: "Mẹ, mẹ gọi con Đường Đường là được."
"A. . . . Đường Đường, quả nhiên người cũng như tên, dáng dấp con dâu của chúng ta quả là ngọt ngào như đường."
Đường Ngọc càng thêm ngượng ngùng, mặt của cô giống như là bị lửa thiêu, xem ra nói láo thật không phải người bình thường có thể làm được.
Bùi Lâm Yến nhìn con dâu của mình càng nhìn càng thích, bà dùng thanh âm người chỗ này đều có thể nghe nói: "Đường Đường, không cần để ý lão đầu quái dị nhà mẹ, tính tình của ông ta chính là như thế, mẹ chồng như mẹ chắc chắn yêu thương con."
"Cảm ơn mẹ. . . . . ."
"Mẹ, mẹ đừng nắm tay Đường Đường mãi, cô cấy cần ăn cơm." Ngô Hạo Thiên cười nói.
"A, xemmẹ già nên hồ đồ rồi! Đường Đường, con muốn ăn cái gì, mẹ bảo bọn họ nấu thêm vài món cho con."
"Không. . . . . . Không cần. . . ." Đường Ngọc còn chưa nói hết, Bùi Lâm Yến đã xoay người đi vào phòng bếp.
Cô rất hẹn thùng nhìn Ngô Hạo Thiên, Ngô Hạo Thiên dù bận vẫn ung dung mỉm cười với cô.
Trong bữa ăn tối này, dĩ nhiên là cực lúng túng, vừa là ông cụ trầm mặc lạnh lùng, vừa là mẹ chồng nhiệt tình như lửa, bên cạnh còn có Ngô Hạo Thiên cười như không cười, trạng thái giống như xem cuộc vui, chỉ có Đường Ngọc như đứng đống lửa ứng phó hai đầu, giống như đang ở trong cảnh tượng nước sôi lửa bỏng, trong lòng cô có cảm giác tội nghiệt, lừa gạt ông bà có thể bị sét đánh không?
Vì trong lòng áy náy, trong bữa ăn tối này, cô dốc hết toàn lực khiến Bùi Lâm Yến yêu thích, cô giấu cảm giác tội ác ở đáy lòng, vậy mà Bùi Lâm Yến càng tốt với cô, Đường Ngọc càng đau lòng, ăn cái gì cũng không biết ngon.
Ngô Thanh Tuyền ăn xong bữa ăn tối liền rời đi một mình, lên lầu trước, ông phân phó Đường Ngọc và Ngô Hạo Thiên ăn xong thì đến thư phòng.
Đường Ngọc và Ngô Hạo Thiên cơm nước xong, lại hàn huyên một chút việc nhà với Bùi Lâm Yến, rồi mới cùng nhau nắm tay đến thư phòng, chỉ thấy Ngô Thanh Tuyền đã ngồi ở sau bàn, vẻ mặt nghiêm túc không có một chút nhiệt độ, lạnh lùng nhìn hai người trước mắt.
Qua thật lâu, ông mới mở miệng nói: "Đường tiểu thư làm sao biết Hạo Thiên?"
Đường Ngọc đã sớm chuẩn bị tốt, cô thoáng ổn định khẩn trương trong lòng, tỉnh táo trả lời: "Năm ngoái cháu đến nước Mỹ du lịch thì gặp gỡ Hạo Thiên trong mưa, cho nên mới qua lại."
Đường Ngọc không biết tại sao Ngô Hạo Thiên phải biên ra hai người gặp nhau ở nước Mĩ năm ngoái, chỉ là năm ngoái cô quả thật đến nước Mĩ du lịch.
"Hoá ra là như vậy." ánh mắt của Ngô Thanh Tuyền hơi mềm lại, "Vậy không biết trong nhà Đường tiểu thư còn có người nào? Ba mẹ làm việc gì?"
"Ba. . . ." Ngô Hạo Thiên bất mãn kháng nghị, "Sao ba hỏi như điều tra hộ khẩu vậy?"
"Con câm miệng cho ba, ba đang hỏi Đường tiểu thư." Ngô Thanh Tuyền nhìn về phía Đường Ngọc.
Đường Ngọc đáp: "Nhà cháu chỉ có một con gái là cháu, ba mẹ trước kia buôn bán, nhưng mà bởi vì kinh doanh không tốt đã phá sản, bây giờ họ đang ở nhà cậu ở Singapore."
Ngô Thanh Tuyền gật đầu một cái, "Nếu Đường tiểu thư và Hạo Thiên là thật tâm yêu nhau, tôi cũng không có lý do gì phản đối, nhà họ Ngô chúng ta cũng không có quan niệm thế tục gì, hai người chuẩn bị lúc nào kết hôn?"
Vấn đề của ông rõ ràng cho thấy đang hỏi Ngô Hạo Thiên, Ngô Hạo Thiên trả lời: "Ngày mai."
". . . . Nhanh như vậy!" Ngô Thanh Tuyền bất mãn cau mày, "Không được, thời gian quá gấp rút, sớm nhất cũng phải tháng sau."
"Ba, không phải ba vẫn muốn con mau chóng kết hôn, sau đó đón nhận tập đoàn sao? Hiện tại con muốn kết hôn, ba lại cảm thấy quá nhanh? Con hận không thể đưa Đường Đường vào cửa ngay ngày mai." Ngô Hạo Thiên kéo bả vai Đường Ngọc, Đường Ngọc giống như thẹn thùng cúi đầu.
"Ba đã già, hai đứa muốn thế nào thì tùy hai đứa!" Ngô Thanh Tuyền lại liếc nhìn Đường Ngọc, giống như đang quan sát cái gì, "Hai đứa kết hôn xong thì ở biệt thự bên cạnh đi. . . ."
Thấy Ngô Hạo Thiên muốn phản đối, Ngô Thanh Tuyền giận dữ mắng mỏ: "Có chuyện gì đều tùy hai đữa, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này con cũng không thể đồng ý? Mẹ con lớn tuổi, muốn sau này con trai ở gần mình hơn; trong biệt thự bên cạnh, tất cả đồ dùng đều đầy đủ hết, cũng không cần hai đứa chuẩn bị."
Đường Ngọc kéo tay áo Ngô Hạo Thiên, ý bảo anh đừng phản đối, bây giờ cô đã rất áy náy với Bùi Lâm Yến, mẹ muốn ở gần con trai, thật sự không cách nào phản bác, huống chi, như vậy cũng không tính ở cùng hai cụ.
Ngô Hạo Thiên thở dài, "Vậy thì tất cả đều nghe ba ."
"Đường tiểu thư. . . ."
Ngô Hạo Thiên bất mãn cải chính, "Ba, gọi cô ấy Đường Đường, bây giờ cô ấy là con dâu của ba."
"Con thật rất che chở bà xã ." Ngô Thanh Tuyền hừ nhẹ, "Như vậy Đường Đường, cháu xuống dưới lầu trước, nhắn mẹ Hạo Thiên dọn dẹp biệt thự bên cạnh cho hai đứa, tối nay hai đứa ở bên cạnh đi!"
Đường Ngọc thấy Ngô Hạo Thiên gật đầu ra hiệu với cô, cô liền nói chúc ngủ ngon với ba chồng trong một năm tương lai của mình, rồi đi xuống lâu.
Cô mới vừa đi, Ngô Thanh Tuyền đã nói chuyện lần nữa: "Con tìm cô gái kia, giả mạo con dâu của ta?"
"Hả? Ba cho rằng cô ấy giả mạo sao?" Ngô Hạo Thiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, hai cha con bọn họ quá mức quen thuộc nhau, thật ra thì dù anh phủ nhận Đường Ngọc là bạn gái giả mạo của anh, ba cũng sẽ tìm người tra được, "Đường Đường sẽ là một người vợ tốt, cũng sẽ là con dâu tốt."
"Con thích nó?"
Ngô Hạo Thiên nhún vai, "Cũng không ghét, dù sao đều là cưới một người phụ nữ mình không thương, vì sao con không tìm một người phụ nữ mình không ghét?"
"Hừ! Ba bảo con lấy vợ, không phải bảo con vi phạm pháp lệnh, con đã không còn nhỏ, tìm bà xã kết hôn, không chỉ có thể chăm sóc con về mặt sinh hoạt, ba cũng đang chờ bồng cháu, chỉ có an gia trước mới có thể lập nghiệp." Ngô Thanh Tuyền thở dài, đứa con trai này của ông, làm sao lại không hiểu khổ tâm của ông đây?
"Vô luận mình có yêu đối phương hay không, đều phải kết hôn sao? Cho nên ba không phải yêu mẹ?"
Mặc dù nhiều năm như vậy, hai cụ nhà họ Ngô vẫn tôn trọng nhau như khách, nhưng Ngô Hạo Thiên cũng ít nhiều biết được, năm đó ba mẹ là buôn bán kết hôn.
"Không nên nói bậy!" Ánh mắt cơ trí của Ngô Thanh Tuyền quét tới, "Nếu như con muốn cưới cô gái tên Đường Ngọc đó, con sẽ phải đối đãi cô ấy thật tốt, hi vọng tương lai con sẽ không hối hận đối với hành động và việc làm của mình; đồng dạng, những hành động của con cũng phải có chừng có mực."
Ngô Hạo Thiên dĩ nhiên biết ba có ngụ ý gì, Ngô Thanh Tuyền thông minh cỡ nào, làm sao có thể đoán không ra Đường Ngọc là người vợ giả anh tìm đến tạm thời? Ông đang cảnh cáo hành động lừa gạt của mình không nên quá quá mức.
Hừ! Ngô Hạo Thiên cũng không quay đầu lại rời đi thư phòng, nếu như không phải là ba ép buộc anh quá gấp, anh làm sao có thể tìm cô gái mình không yêu để kết hôn; huống chi anh cũng không cảm thấy mình có gì không đúng, hiện tại anh cũng chỉ đang giúp Đường Ngọc, Đường Ngọc cũng không có tổn thất gì, cuộc giao dịch này là hai bên cùng có lợi.
Trong một ngôi biệt thự khác, Đường Ngọc đang ngồi yên ở trên ghế sa lon rộng rãi trong phòng khách, gian phòng đã được người giúp việc dọn dẹp thỏa đáng, mới vừa rồi Bùi Lâm Yến nói với cô vài lời riêng, không phải là những lời gửi gắm con trai cho cô, trước khi bà đi, còn tăng cho Đường Ngọc một đôi vòng ngọc.
Vòng ngọc đặt ở trong hộp tinh xảo, sắc ngọc trong suốt, sáng bóng dịu dàng, sờ vào liền thấy lạnh lẽo nhập cơ thể, có thể thấy được đôi vòng tay này đã có từ rất xưa.
Bùi Lâm Yến nói, đôi vòng tay này là bà của bà của Ngô Hạo Thiên truyện lại, truyền cho con dâu mỗi một thời đại.
Đường Ngọc cầm cái hộp, không biết nên như thế nào cho phải, mặc dù chỉ là một đôi vòng tay, nhưng nó bao hàm kỳ vọng đối với Đường Ngọc.
Nhưng. . . . Đường Ngọc than thở, cô là giả! Cô thật sự rất thích mẹ chồng Bùi Lâm Yến này, trước kia cô đã từng nghĩ tới nếu như mình lập gia đình, mẹ chồng sẽ là dạng người gì? Mà Bùi Lâm Yến không thể nghi ngờ chính là loại hình mẹ chồng mà tất cả cô gái đều thích, hào phóng thỏa đáng, không chỉ có dịu dàng còn khéo hiểu lòng người.
Hơn nữa mẹ chồng này còn quá hiểu lòng người. . . . trong tay Đường Ngọc, là một hộp bao cao su mà Bùi Lâm Yến lặng lẽ cho cô, mẹ chồng nói khẽ với cô: "Trong nhà này cái gì cũng không thiếu, nhưng không chuẩn bị các biện pháp an toàn giữa vợ chồng; mặc dù mẹ rất hi vọng các con nhanh chóng sanh con, nhưng các con thấy không vội, mẹ cũng không miễn cưỡng, cho hai con một hộp, dùng xong thì không cho nữa đâu, đến lúc đó nhất định phải sinh cho nhà họ Ngô một đứa bé mập mạp."
Đường Ngọc nghĩ tới lời mẹ chồng nói, trên mặt không khỏi nóng ran, cô đứng dậy muốn tìm chỗ giấu cái hộp trong tay đi, vừa mới đứng lên, Ngô Hạo Thiên đột nhiên đi vào.
Ngô Hạo Thiên nhìn thấy mặt Đường Ngọc đỏ ửng, tay nhỏ bé cuống quít giấu ra sau, nhưng anh đã thấy thứ trong tay cô, anh cười đi tới bên người cô, "Đường Đường, em đang giấu cái gì?"
"Tôi. . . . tôi. . . . tôi không có." Đường Ngọc khẩn trương đến trái tim đều sắp nhảy ra ngoài, tại sao cô có cảm giác bị bắt gian đây? "Cái này. . . . Khuya lắm rồi, tôi đi ngủ trướci."
Cô hốt hoảng xoay người rời đi, chưa đi hai bước, đã bị Ngô Hạo Thiên sải bước đuổi theo, ôm vào trong ngực.
Đầu Ngô Hạo Thiên đặt bên tai của cô, cọ sát vành tai của cô, cánh tay của anh vòng chắc eo nhỏ của cô, xấu xa kêu lên: "Ai nha, Đường Đường, trong tay em cầm cái gì?"
"Tôi tôi tôi. . . ." Đường Ngọc khóc không ra nước mắt, đưa cái hộp trong tay cho anh "Đây là vòng tay mẹ chồng cho, anh anh. . . . Cất đi."
"Anh nói là. . . ." Ngô Hạo Thiên chỉ chỉ tay trái của cô.
Mặt của Đường Ngọc đỏ hơn, cô hoàn toàn quên mình đang ở trong ngực Ngô Hạo Thiên, đang bị anh sỗ sàng, nóng ran trên mặt truyền khắp toàn thân, không còn hơi sức giải thích: "Cái này là. . . . Là. . . . mẹ chồng cho, anh anh anh đừng hiểu lầm!"
Ngô Hạo Thiên cảm thấy buồn cười, Đường Ngọc bình thường mồm miệng lanh lợi, trấn định tự nhiên, cũng sẽ có thời điểm luống cuống, xem ra, cô còn có rất nhiều mặt cần mình khám phá, vô luận cô cay cú, đáng yêu, giả bộ ngu, kiên cường, hoặc là thẹn thùng hiện tại, anh cũng cảm thấy cô là chân thật nhất.
Ngô Hạo Thiên từ trước đến giờ cảm thấy mình là một người đàn ông có thể tự khống chế, nhưng vừa gặp Đường Ngọc, anh luôn không khống chế được mình.
Đường Ngọc cảm nhận được hô hấp càng ngày càng mạnh bên tai, cô hoảng hồn, hoàn toàn không còn tỉnh táo ngày thường, nhưng cô vẫn cố gắng trấn tĩnh nói: "Này, họ Ngô, anh muốn ôm tôi đến lúc nào? Tôi muốn đi ngủ."
"Suỵt. . . . ." Ngô Hạo Thiên kéo dài tiếng nói, lười biếng ôm cô, "Cẩn thận tai vách mạch rừng."
Đường Ngọc vừa nghe vội vàng im lặng, cũng không dám giãy giụa nữa, cô cảm thấy Ngô Hạo Thiên nói có chút đạo lý, nếu ba anh cố ý cho bọn họ ở trong biệt thự bên cạnh, dĩ nhiên là muốn quan sát bọn họ là thật hay giả.
Ai! Đường Ngọc than thở trong lòng, hiện tại cô đột nhiên có lòng đồng tình những diễn viên kia rồi, phải diện chung với một người đàn ông xa lạ, thật rất giày vò.
"Vậy phải làm thế nào?" Đường Ngọc đưa lưng về phía anh nhỏ giọng hỏi.
Ngô Hạo Thiên vì muốn ôm Đường Ngọc thêm một lát, mới vừa rồi là lừa gạt cô, không nghĩ tới cô gái nhỏ này tưởng thật, anh nghĩ nghĩ, giảo hoạt cười rồi, "Vậy không bằng chúng ta diễn hết toàn bộ đi!"
Toàn bộ? Đường Ngọc kinh hãi, chẳng lẽ cô còn phải lên giường với nh?
Ngô Hạo Thiên xoay thân thể Đường Ngọc qua, chỉ thấy Đường Ngọc tựa như đã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, cô chuẩn bị hiến thân toàn bộ sao?
Ngô Hạo Thiên mím môi cười, "Anh chỉ cần một nụ hôn chúc ngủ ngon là được rồi." Nói xong, anh nhẹ hôn lên môi Đường Ngọc, "Ngủ ngon, bà xã."
Đường Ngọc chậm rãi mở mắt, vuốt ve môi đỏ mọng nóng bỏng, nhìn Ngô Hạo Thiên cười đi lên lầu, cô thế mới biết mình là bị gạt.
"Họ Ngô, tên vô lại!"
Vậy mà, tiếng mắng của cô chỉ đổi lấy tiếng cười to của Ngô Hạo Thiên.
Đường Ngọc tức giận lên lầu, gian phòng của cô ở bên cạnh Ngô Hạo Thiên, lúc đóng cửa thì cô cố ý đóng thật mạnh, tỏ vẻ phẫn nộ của mình.
Tắm rửa. Thau quần áo ngủ rồi nằm ở trên giường. Đường Ngọc phát hiện mình mất ngủ.
Thật ra thì mấy ngày nay cô luôn ngủ không yên ổn, trừ tối hôm qua. . . . Bây giờ nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, Đường Ngọc rốt cuộc cảm giác như đang nằm mộng, tất cả đều thật không thể tưởng tượng nổi.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình là cô bé lọ lem trong chuyện cổ tích, ít nhất, gia cảnh của cô cũng không cho phép cô ngây thơ ảo tưởng, cô không có ba mẹ ác độc, cũng không có gia cảnh nghèo khó, ít nhất ở trước khi nhà họ Đường phá sản, Đường Ngọc tự ảo tưởng về truyện cổ tích của mình, là định vị ở vai nữ phụ thiện lương, tự mình cố gắng.
Đường Ngọc cho rằng đời này mình sẽ từng bước lên đại học, đón nhận công việc trong nhà, dựa vào tài học của cô, mặc dù không phấn đấu ra đại phú đại quý, ít nhất có thể khiến nhà họ Đường không lo áo cơm đời này, đến tuổi nhất định, cô cũng sẽ tìm một người đàn ông chững chạc gả cho, cùng ông xã mình, cả đời giúp chồng dạy con; có lẽ giữa bọn họ sẽ không xảy ra tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng tình cảm nước chảy đá mòn đó, sẽ giúp bọn họ nắm tay đến già.
Nhưng. . . . Sau khi nhà họ Đường phá sản, khoảnh khắc máy bay chở ba mẹ bay lên bầu trời, cô mất đi ba mẹ để dựa vào, ngay cả quyền lợi ảo tưởng mình là vai nữ phụ, cũng vì vậy mất đi.
Đường Ngọc không muốn nghĩ đến những việc mình gặp gỡ mấy ngày nay, hộp đêm, xem mắt, thiếu chút nữa bị cường bạo. . . . Bây giờ đều đã qua rồi, cô bán đứng lần đầu tiên của mình, bán một năm hôn nhân của mình, đổi lấy tất cả bây giờ.
Cô không cách nào hối hận, bởi vì con đường này không có ai bức bách cô, cô thậm chí không dám nghĩ, nếu như không biết Ngô Hạo Thiên ở hộp đêm, không có gặp phải Ngô Hạo Thiên lúc xem mắt, thậm chí bị người của công ty tín dụng cường bạo thời điểm, Ngô Hạo Thiên không có xuất hiện, bây giờ Đường Ngọc sẽ như thế nào?
Ngô Hạo Thiên. . . . Đường Ngọc nghĩ đến cái tên này trong lòng, đối với Ngô Hạo Thiên, cô thật ra nên cảm kích, cảm kích anh giống như hoàng tử xuất hiện trong cuộc sống của cô, giúp cô một lần lại một lần; nhưng lời của anh, phương thức hành động của người đàn ông gia trưởng, thật sự không cách nào làm cho cô đồng ý.
Đường Ngọc cũng không mong đợi Ngô Hạo Thiên sẽ là bạch mã hoàng tử của cô, mặc dù bọn họ có duyên phận, gặp nhau vào thời điểm cả hai đang cần người giúp đỡ nhất, nhưng bọn họ ở thế giới khác nhau, nhất định phải mỗi người đi một ngả. . .
Nghĩ tới gương mặt đáng đánh đòn của Ngô Hạo Thiên, Đường Ngọc hừ hừ trong lỗ mũi, mơ mơ màng màng, cô tiến vào mộng đẹp.
Đường Ngọc nửa tỉnh nửa mê, giống như ở trong mộng cũng nhìn thấy Ngô Hạo Thiên, anh nhìn cô cũng không nói gì, chỉ là tiếp cận môi đỏ mọng, gặm cắn cô.
Đường Ngọc rên rỉ, cả người như lửa, khiến cô khó nhịn lửa dục trong lòng, cô muốn đẩy gương mặt ghê tởm ra, nhưng một lần lại một lần trầm luân trong sự trêu đùa của anh, mà ngay cả chính cô cũng không nói lên được, đối với Ngô Hạo Thiên là cảm giác gì.
Tại sao nhịp tim lại nhanh như vậy, tại sao phải tham luyến ngực của anh. . .
Trên thực tế, phòng của Ngô Hạo Thiên và Đường Ngọc là một gian phòng, Đường Ngọc không có nhìn thấy cánh cửa bị giấu sau giấy dán tường, Ngô Hạo Thiên đợi lúc Đường Ngọc ngủ thì đi vào phòng ngủ của cô.
Anh thấy Đường Ngọc trên giường đang lộ cảnh xuân, không nhịn được hôn trộm, nghe Đường Ngọc rên rỉ trong mộng, anh thiếu chút nữa cầm giữ không được.
Hôn hồi lâu, Ngô Hạo Thiên mới thả Đường Ngọc, nhìn vóc người như ẩn như hiện của Đường Ngọc, vật cứng phía dưới nóng rực không dứt, anh hít sâu một hơi, rốt cuộc làm một quyết định, lúc này mới xoay người trở về phòng của mình.
Một đêm này, mộng xuân không có dấu vết, như lại hành hạ một đôi nam nữ, duyên phận của bọn họ, nhất định bỏ không được, để ý thì loạn.
***
Ngày hôm sau, Đường Ngọc là bị một hồi tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Đường Ngọc vô tri vô giác đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Ngô Hạo Thiên ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, khi cô còn chưa có phản ứng kịp thì Ngô Hạo Thiên đã cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng còn chưa hết sưng của cô.
Khi Đường Ngọc muốn cắn của anh thì Ngô Hạo Thiên mới hài lòng buông cô ra, nhìn mọi đỏ mọng sưng lên của cô, anh cười nói: "Bà xã thân yêu, cho em mười phút ăn mặc chỉnh tề, chúng ta ăn sáng xong phải ra khỏi cửa."
"Họ Ngô này!" Đường Ngọc hoàn toàn bị hôn tỉnh, "Anh rốt cuộc muốn ăn đậu hũ của tôi đến lúc nào? Tôi làm bà xã giả của anh, không phải để cho anh sỗ sàng đâu!"
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên." Ngô Hạo Thiên gật đầu, "Nhưng em nghĩ xem, nếu như không để hai ông bà cụ, nhìn thấy hành động thân mật giữa chúng ta. . . ." Ngô Hạo Thiên vươn tay, khẽ vuốt ve môi của cô, "Bọn họ sẽ hoài nghi con trai của mình không có năng lực, cho nên em phải chịu chút uất ức, để cho anh hôn sưng đôi môi mới được. . . ."
"Rầm!"
Không đợi Ngô Hạo Thiên nói xong, Đường Ngọc đã đóng cửa chính, chỉ nghe cô hô to ở trong phòng: "Họ Ngô, anh chính là tên vô lại, vô lại! A. . . . Sưng lên rồi. . . ."
Ngô Hạo Thiên vuốt lỗ mũi, nụ cười càng đậm, trời mới biết anh sợ sau khi Đường Ngọc thức dậy, sẽ thấy môi đỏ mọng bị hôn sưng đêm qua, vì để tránh cho cô sinh nghi, anh chỉ có thể "Gắng gượng" hôn lại lần nữa.
Bởi vì Đường Ngọc mè nheo, Ngô Hạo Thiên vốn muốn ăn cơm ở nhà, chỉ đơn giản khai báo với cha mẹ là có chuyện phải làm, liền vội vã dẫn Đường Ngọc ra cửa.
Khi Đường Ngọc nhìn thấy chỗ bọn họ đến, đầu tiên là không hiểu, nhưng suy nghĩ một chút liền hiểu.
"Anh quyết định kết hôn trước sao?"
"Bà xã, em thật thông minh." Ngô Hạo Thiên lấy ra một chiếc nhẫn đã chuẩn bị trước ở trong túi, nắm tay của cô, đeo lên cho cô, sau đó nói "Đường Đường. . . ."
Đường Ngọc cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn kia, trong lòng cực kỳ cảm khái.
"Anh không thể cho em hôn lễ hào hoa, cũng không thể cho em cam kết thiên trường địa cửu. . . ."
"Tôi cũng biết, giữa chúng ta là một cuộc giao dịch."
Ngô Hạo Thiên cảm thấy bất mãn với hai chữ "giao dịch", nhưng lại không có lập trường phản bác, "Nhưng một năm này, anh sẽ dốc hết toàn lực làm những việc một người chồng cần làm, em đón ba mẹ em về đi, dù sao chuyện em kết hôn. . . ."
"Tôi còn chưa có nói với họ."
Ngô Hạo Thiên suy nghĩ một chút, không có hỏi tới, "Như vậy. . . . Hi vọng một năm này, chúng ta hợp tác vui vẻ."
Đường Ngọc có xung động muốn khóc, cuối cùng vẫn nhịn xuống, cười khổ nói: "Hợp tác vui vẻ."
Nghi thức hôn nhân của họ còn đơn giản hơn tưởng tượng, không có áo cưới đẹp đẽ, không có hoa hồng lãng mạn, không có người thân bạn bè chúc phúc, chỉ là một tờ hợp đồng, còn có một chiếc nhẫn tượng trưng.
Đường Ngọc không quay đầu lại bước vào cuộc sống hôn nhân đã từng mong đợi, ngày đó làm xong thủ tục, Ngô Hạo Thiên dẫn Đường Ngọc đến một nhà hàng Trung Quốc dùng bữa.
Nhà hàng được Ngô Hạo Thiên bao hết, trong nhà hàng trống rỗng này chỉ có hai người bọn họ, các bàn ăn còn lại đều không có người, Đường Ngọc chỉ có thể ảo tưởng đó là những người khách chưa trình diện, ảo tưởng khúc quân hành hôn lễ, ảo tưởng bọn họ yêu nhau.
Nhưng tất cả cũng chỉ có thể là ảo tưởng, cô biết rất rõ, giữa bọn họ không thể nào có kết quả, hợp đồng hôn nhân giống như là một gông xiềng, hung hăng đè nén tình cảm của cô, không thể yêu Ngô Hạo Thiên, càng không thấy được tương lai của bọn họ.
Nghĩ đến đây, trong lòng chợt run lên bần bật, loại cảm giác đó giống như là có ai quất một roi ở trong lòng cô, Đường Ngọc không cách nào chịu đựng cảm giác này, cô vội cúi đầu, thẩn thờ ăn thức ăn, nhưng bất kể ăn cái gì, trong miệng đều đắng.
Mà Ngô Hạo Thiên bên cạnh, thu hết biểu tình biến hóa của Đường Ngọc vào mắt, anh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ăn xong bữa cơm này cùng với cô.
Mặc dù Ngô Hạo Thiên dứt khoát làm thủ tục kết hôn, cũng công bố không cần tổ chức tiệc, nhưng Ngô Thanh Tuyền cũng không để ý đến lời nói của anh.
Trong phòng khách nhà họ Ngô, lúc này không khí có chút nặng nề, ngay cả Bùi Lâm Yến luôn luôn ôn hòa, cũng chỉ trích con trai của mình, bà kéo tay Đường Ngọc, có chút tự trách nói: "Đường Đường, đều tại mẹ không dạy tốt con trai mình, sao nó có thể không chịu trách nhiệm như vậy? Cả tiệc cưới cũng không làm, đã cưới con; mẹ biết rõ con là một cô gái tốt, nhưng cả đời phụ nữ chỉ có một lần, đây là việc rất quan trọng, mẹ chắc chắn không cho phép Hạo Thiên qua loa như vậy, nhà họ Ngô chúng ta cũng không phải gia tộc nhỏ, tiệc là nhất định phải làm."
"Con. . . ." Đường Ngọc muốn cự tuyệt, hôn nhân của bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch, nếu như làm tiệc mới thật sự là châm chọc.
Ngô Thanh Tuyền trầm mặc đã lâu bên cạnh, lấy ra khí thế chủ nhân một nhà, quyết định nói: "Coi như không suy nghĩ cho mình, hai đứa cũng phải suy nghĩ cho mặt mũi nhà họ Ngô, qua loa như vậy, chẳng phải sẽ làm cho người ta chế giễu?"
Lần này Đường Ngọc càng không cách nào cự tuyệt.
"Nếu như hai đứa thật sự không thích náo nhiệt, không bằng như vậy đi! Ngày một tháng sau, Hạo Thiên sẽ đón nhận tập đoàn Ngô thị, đến lúc đó tự nhiên phải cử hành tiệc tối, hai đứa liền mượn dịp tuyên bố việc hai đứa đã kết hôn với bên ngoài, cũng coi là một công đôi việc."
Ngô Hạo Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn: "Cũng tốt, Đường Đường, ý của em thế nào?"
Mọi người nhìn Đường Ngọc, Đường Ngọc cười khổ, cô nào có lập trường nói chữ "không"? Cô tự nhiên khéo léo gật đầu đồng ý.
Thấy cô đồng ý, mọi người tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm, Bùi Lâm Yến vội vàng bảo cô dâu mới trở về biệt thự của mình nghỉ ngơi; đưa hai người đi, bà mới cười nói với Ngô Thanh Tuyền: "Xem ra con của chúng ta rất thích Đường Đường ! Ánh mắt nhìn Đường Đường đặc biệt dịu dàng, em chưa bao giờ thấy con trai của mình, lộ ra vẻ mặt này. . . ."
"Nếu vậy thì tốt nhất." Ngô Thanh Tuyền gật đầu một cái, tiếp tục trầm tư về báo cáo điều tra của Đường Ngọc.
Không nghĩ tới Đường Ngọc lại là con gái của Mạc Lan, vậy mục đích cô đến gần Ngô Hạo Thiên là gì? Vì báo thù? Hay là có mưu đồ khác đây?
Không trách được lần đầu tiên nhìn thấy Đường Ngọc, ông đã cảm thấy quen mắt, thì ra tất cả đều do ý trời.
Đời này Ngô Thanh Tuyền chưa từng hối hận, chỉ có hai chuyện khiến ông ảo não, một chuyện là hai mươi mấy năm trước, ông không có kết hôn với người phụ nữ mình yêu; chuyện thứ hai là vì trả thù, thiết kế khiến nhà họ Đường phá sản. . . . . .
Nếu như Đường Ngọc thật sự là đến báo thù, như vậy là chính ông hại con trai của mình, Ngô Thanh Tuyền than vãn một hơi, ý trời như thế, tất cả đều là nhân quả báo ứng!