Nghe nói lúc Giang Phồn còn nhỏ ba mẹ đã ly hôn, sau đó ba anh và người thứ ba tạo thành một gia đình mới, còn sinh cho anh một người em trai.
Nghe nói ban đầu mẹ anh ầm ĩ khóc lóc đòi thắt cổ, sau đó mới vất vả điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng đều đặt tất cả sức lực vào công việc. Mà từ nhỏ Giang Phồn không có ai trông nom nên mới tạo nên tính cách lạnh nhạt như thế.
Còn có người biết chuyện nói, lúc trước khi mà hoa khôi giảng đường theo đuổi anh, sáng nào cũng đưa bữa sáng, lúc tan học thì vui vẻ đứng đợi ở ngoài cửa lớp, chính vì bốc thuốc đúng bệnh cho khát vọng ấm áp trong lòng của Giang Phồn nên lúc đó mới theo đuổi được anh.
Ngày tháng dần trôi, dần đà hoa khôi giảng đường không chịu được Giang Phồn lạnh nhạt, dù sao thì người theo đuổi cô ta cũng kéo dài từ cổng Tây đến cổng Đông của trường, sao cô ta lại phải dùng nhiệt tình để đổi lại hờ hững, làm thay đổi một Giang Phồn máu lạnh này?
Vừa đúng lúc ấy, mẹ Giang quen được một người bạn trai ở nước Anh, tính toán đưa Giang Phồn ra nước ngoài.
Mà hoa khôi giảng đường đi đến Bắc Kinh học đại học, giữa hiện thực và ước mơ hai ngườii đã nhiều lần thương lượng nhưng đều không có thống nhất với nhau, cho nên hoa khôi giảng đường ra đòn đánh phủ đầu đề nghị chia tay.
Lâm Uẩn ghép lại những tin tức nhỏ đó, cuối cùng biết được chân tướng của việc này.
Trong lúc nhất thời lại không khỏi cảm thán.
Từ những năm đó về sau, cô gián đoạn cập nhật quá trình yêu thầm của mình trên Zhihu mà dời trận địa đến Weibo của Giang Phồn, dùng tài khoản phụ mỗi ngày đều thích bài viết và bình luận một lần.
“Hôm nay thời tiết ở Luân Đôn thế nào?
“Nghe nói hôm nay ở Luân Đôn xảy ra chuyện, anh có khoẻ không?”
“Lúc Quốc Khánh em có đi qua trường học của anh, hình như có nhìn thấy anh.”
…..
Tuy chỉ có mấy chữ nhưng lại là những lời hỏi thăm chân thành từ sâu trong đáy lòng.
Giang Phồn không thường xuyên lên mạng nhưng qua mấy lần nhìn thấy bình luận của cô, nhớ được ID của cô, nhắn tin hỏi: “Cô là Bạch Lộ sao?”
Ngón tay lướt trên màn hình của Lâm Uẩn dừng lại, “Không phải. Em chỉ là bạn cùng trường với anh, lúc đó thường xuyên nhìn thấy anh trên bảng vàng danh dự của trường nên cảm thấy anh thật giỏi, vì thế muốn học tập anh một chút.”
Nhìn câu trả lời này, Giang Phồn không lại hỏi cô là ai. Nhưng mấy lần sau đó thấy được bình luận của cô thì thỉnh thoảng sẽ đáp lại hai câu.
Tuy chỉ cách qua mạng xã hội qua màn hình điện thoại nhưng hai người lại nói chuyện với nhau như hai người bạn lâu năm, dần dà đã hình thành một loại liên hệ đặc biệt.
@ Giang Phồn: “Muốn hói đầu rồi, chắc sớm phải vào trạng thái Địa Trung Hải.”
@ Tôi là Tôm Tôm: “Sao vậy ・_・?”
@ Giang phồn: “Phải nhớ hết những điều luật.”
@ Tôi là Tôm Tôm: “Vậy em gửi cho anh một công cụ thần kỳ cho trí nhớ nha.”
Sau đó, Giang Phồn nhận được ghi âm của Lâm Uẩn gửi đến, cô gái nhỏ ghi âm lại điều luật mà anh cần nhớ, “Lúc đọc sách mệt thì có thể nghe một chút.”
Giang Phồn lâm vào trầm tư, “Em thích tôi phải không?”
Lâm Uẩn không trả lời đúng trọng tâm, “Anh là thần tượng của em, có thể giúp được anh là em vui rồi.”
…..
Trước khi về nước một tháng, Giang Phồn từng tìm Lâm Uẩn: “Em ở nơi nào của Dung Thành, tháng sau tôi về nước, đến lúc đó sẽ mời em ăn cơm!”
Nhưng sau khi Lâm Uẩn thấy được tin nhắn này thì hoảng loạn, cũng không trả lời lại.
Cô nghĩ, có lẽ là cô vẫn còn rất thích Giang Phồn nên mới không dám đi gặp anh.