Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng lão thái thái chấn động, bắt lấy tay Khương Vạn Nương siết mạnh một chút.

“Ngươi … Ngươi nói cái gì?”

Khương Vạn Nương không chịu nổi ánh mắt khiếp sợ của lão thái thái, xoay người qua, cúi đầu cố gắng che đi khoé mắt ướt át cùng nỗi chua xót trong lòng.

Lão thái thái nhắm mắt, bỗng nhiên liền tỉnh ngộ.

Cái gọi là xét nhà, điều đáng sợ nhất không chỉ là tiền tài bị đám binh gia đó cướp đoạt.

Chuyện khủng khiếp hơn có thể xảy ra, những gia quyến của tội thần đó không chết thì coi như đã may mắn lắm rồi.

Chuyện như vậy cũng không phải là hiếm thấy.

Huống hồi, là một cô nương xinh đẹp hiếm thấy như Khương Vạn Nương đây.

“A Phù, có phải là vì bị xét nhà hay không, có phải hay không …” Tiết lão thái thái đột nhiên không thể hỏi thành lời được nữa.

Khương Vạn Nương sợ bà tiếp tục truy vấn, liền tuỳ tiện gật gật đầu.

Lão thái thái nghĩ rằng như thế nào cũng được, chỉ cần biết rằng nàng không còn là một nữ tử trong sạch là được rồi.

“Ta … Ta thật ra cũng có thể vào miếu ở …” Khương Vạn Nương xoay đầu nhìn bà, ánh mắt mang theo sự tự ti sâu thẳm cùng với không cam lòng.

Tim của Tiết lão thái thái như bị ai đó nhéo đau, nhẹ nhàng lắc đầu, “Nói mê sảng cái gì đây, ngươi chỉ cần nhớ kỹ việc này không cần nói cho bất kỳ ai, ngươi biết ta biết là được rồi.”

Bà duỗi tay ôm Khương Vạn Nương vào trong ngực, nói: “Đây không phải là lỗi của ngươi, ta sẽ không để ngươi chịu uỷ khuất, đây là ta người làm ngoại tổ mẫu này thua thuệt ngươi, còn chuyện gả chồng … Chúng ta từ từ tính, ta chắc chắn sẽ kiếm được một phu gia yêu thương ngươi.”

Lão thái thái không chỉ là an ủi suông, trên đời này quả phụ đều có thể tái giá, như Khương Vạn Nương muốn nàng gả cho một người tốt thật ra không phải việc khó.

Khó chỉ khó ở chỗ có thể Khương Vạn Nương không thể lựa chọn theo ý muốn của mình nữa.

Sau này người khác nói lão thái thái khắt khe với ngoại tôn nữ thì bà cũng nhận, cô nương còn trẻ đã phải chịu khổ sở như vậy, bà không muốn làm khổ nàng thêm nữa.

Khương Vạn Nương dựa vào trong ngực lão thái thái, yên lặng nhận lấy trấn an từ lão thái thái.

Nàng là không muốn gả chồng, những việc này không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát, nhưng mà tương lai còn dài, nàng hẳn có thể làm cho lão thái thái hiểu rõ.

Đến nỗi mọi chuyện xảy ra trong đêm hôm ấy, giống như là một bạt tai mà ông trời đánh cho Khương Vạn Nương.

Một lời giáo huấn về việc nàng tự cho là thông minh, để nàng mỗi khi nhớ lại, đều sẽ cảm thẩy hổ thẹn.

Khương Vạn Nương nghĩ, trước đây nàng vẫn luôn sống trong an nhàn phú quý, chuyện đáng sợ nhất cùng lắm cũng chỉ là nằm mơ thấy ác mộng, khi tỉnh lại thì hoảng sợ đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

Hiện giờ nàng lại nghĩ, không bằng đem chuyện xảy ra ngày hôm ấy coi như là một cơn ác mộng thôi.

Người trong mộng không nhớ rõ nàng, nàng cũng không nhớ rõ người trong mộng, việc này đến đây là kết thúc.

Sáng sớm, bên ngoài vẫn còn lạnh lẽo, chim sẻ đứng trên mái ngói lưu ly ríu rít thành từng đoàn, cứ như là một đám tiểu hài tử cãi nhau.

Nếu là thường ngày vào lúc này nha hoàn Tố Cầm bên người Khương Vạn Nương sẽ chạy đến đình viện cầm gậy nhẹ nhàng đuổi đám chim sẻ kia đi, để nàng ngủ cho thoải mái.

Khương Vạn Nương mở mắt ra, mùi hoa lan nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, nàng vẫn còn nằm trong chăn gấm mềm mại ấp áp, trong chớp mắt còn hốt hoảng tưởng rằng chính mình đã quay trở về lúc Khương gia còn chưa gặp nạn.

Nhưng mà sau khi xem xét xung quanh, ký ức của nàng dần dần từ mơ hồ chuyển thành rõ rệt.

Nàng rũ mắt nhìn bàn tay mình, đêm qua Tiết lão thái thái đã sai người đưa dược trị nứt da tới, buối tối tay nàng liền có cảm giác mát lạnh, sáng ra nhìn xem tuy rằng không thể tiêu sưng ngay tức khắc, nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi.

“Cô nương đã tỉnh chưa?”

Giọng nói của Phùng ma ma mang theo một tia đắn đo nhưng mà cũng rất vừa nghe, không đến mức đánh thức một người đang ngủ say, nhưng cũng không nhỏ đến mức gọi mà người ta không thể nghe rõ.

Khương Vạn Nương vén màn ra lên tiếng, Phùng ma ma mới dẫn theo một thiếu nữ mặt mũi thanh tú chừng mười bốn mười lăm tuổi theo vào.

“Đây là Chỉ Hạ hầu hạ bên người lão thái thái, sau này sẽ nghe cô nương sai bảo, cô nương có chuyện gì, thì cứ bảo nàng ta đi làm.” Phùng ma ma nói.

Khương Vạn Nương nói vài câu khách khí, Chỉ Hạ liền tiến lên hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục.

Sau khi Khương Vạn Nương và Tiết lão thái thái dùng xong bữa sáng, đại phòng phu nhân Lưu thị cùng nhị phòng phu nhân Trình thị đã cố ý dậy sớm qua đây thỉnh an, ra vẻ vô cùng thân thiết mà hỏi han Khương Vạn Nương.

Tâm tư của của hai vị cữu mẫu* như thế nào Giang Vạn Nương không biết rõ, nhưng ít ra ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra khách khí lễ phép, xưng hô chào hỏi không phạm phải lỗi lầm nào.

*mợ, vợ của cậu.

Trừ những người này ra thì Tiết gia còn có ba người tỷ muội, cũng gần bằng tuổi với Khương Vạn Nương, đột nhiên nhìn thấy nàng, nhưng lại không hề có cảm giác xa lạ.

“Hôm nay A Phù cùng đi Thưởng Quất viên với chúng ta đi.”

Tiết gia có tổng cộng sáu hài tử, tỷ muội Tiết gia vừa vặn đứng hàng đệ tam tứ ngũ.

Người vừa lên tiếng chính là Tiết Quế Uyển, tam cô nương con vợ lẽ của đại phòng.

Nàng là người có lớn tuổi nhất trong số các tỷ muội.

Còn lại tứ cô nương Tiết Quế Dao do nhị phòng Trình thị sinh dưỡng thì bằng tuổi với Khương Vạn Nương, cùng lắm chỉ lớn hơn Khương Vạn Nương vài tháng.

Mà ngũ cô nương do đại phòng Lưu thị sinh dưỡng Tiết Quế Châu chỉ mới mười lăm tuổi, cũng không ngạc nhiên khi biết nàng ta là muội muội của ba người bọn họ.

Tiết lão thái thái thấy tỷ muội các nàng hoà thuận như vậy thì rất vui mừng, liền bảo Khương Vạn Nương cùng đi chơi với các tỷ muội.

Sợ Khương Vạn Nương cảm thấy lạc lỏng, trên đường đi Tiết Quế Uyển còn cố ý nói chuyện với nàng về tình hình của Thưởng Quất viên.

Cho đến khi đến Thưởng Quất viên, Khương Vạn Nương mới biết được đó là một vườn hoa thoáng đãng.

Trong trong ngoài ngoài đều trồng kín hoa, chỉ là mùa này vẫn chưa đến mùa hoa nở rộ.

Nếu đi vào sâu phía trong sẽ có một gian phòng chứa sách và các ngoạn vật, nhưng mà cũng rộng rãi không kém sảnh hoa là bao.

Tỷ muội bọn họ nói thời gian gần đây trong kinh thành đang có phong trào đoán tranh, bọn nha hoàn cũng đã sớm chuẩn bị giấy bút đầy đủ.

Khương Vạn Nương cầm bút, thấy các tỷ muội khác đều đang nhìn mình, liền cười nói: “Ta làm mẫu trước nhé.”

Tiết Quế Châu cố gắng rướn người lên, sợ mình không nhìn thấy rõ.

Đợi Khương Vạn Nương vẽ xong, các nàng chỉ nhìn thấy trên tờ giấy vẽ một đàn chim tung bay về phía trời xanh.

“Cái này ta biết, một hàng cò trắng thượng thanh thiên đúng không?” Tiết Quế Châu vỗ tay cười nói.

Khương Vạn Nương gật đầu, thuận miệng khen nàng ta một câu: “Ngũ muội muội thật thông minh.”

Tiết Quế Châu nghe xong lời này thì rất vui vẻ, thúc giục nha hoàn nhanh chóng đem giấy trắng đổi tới, lại nói: “Các ngươi vẽ tranh đơn giản như vậy, nhìn là đoán được ngay thật không vui gì cả.”

Tiết Quế Dao nói với nàng ta: “Nếu mà vẽ ngươi đoán không được, lúc đó chẳng phải ngươi lại càng không vui sao?”

Tiết Quế Châu nói: “Hôm nay ta đương nhiên là vui, cho nên mới không so đo chuyện nhỏ nhặt.”

Khương Vạn Nương mỉm cười, đem bút nhường cho Tiết Quế Uyển.

Tiết Quế Uyển nghĩ nghĩ, rồi đặt bút vẽ vài con chim nhỏ, chỉ là những con chim đó ngã trái ngã phải, nhìn qua rất buồn cười.

“Tam tỷ tỷ chim này bị uống rượu say hay gì, sao lại bay buồn cười như vậy …” Tiết Quế Châu ôm bụng cười to.

Tiết Quế Dao liếc mắt nhìn một cái, nhấp môi cười nói: “Ta thấy Tam tỷ tỷ còn chưa vẽ xong đâu.”

Khương Vạn Nương đứng một bên không nói lời nào, trước đây nàng cũng đã từng đi thư quán chơi trò chơi đoán tranh này, hơn nữa Tiết Quế Uyển cũng không chọn những ý tưởng phức tạp, lúc này nàng ta mới phát hoạ vài nét bút, Khương Vạn Nương đã đoán được đáp án rồi.

Chỉ đợi Tiết Quế Uyển vẽ thêm nước và thuyền, Tiết Quế Châu lại lập tức đọc ra bài thơ của Lý Thanh Chiếu*.

*Lý Thanh Chiếu (1084 – 1155) là một nữ sĩ thời nhà Tống, đại diện cho trường phái ngâm thơ uyển chuyển nhưng hàm ý sắc bén, được mệnh danh là “Đệ nhất tài nữ của thời đại.” (Nguồn: Baidu)

“Chính là ‘tranh độ, tranh độ, khinh khởi một bầy âu lộ*’?” Tiết Quế Châu giành nói.

*một câu trong bài thơ “Như mộng lệnh. Tản mạn lúc hoàng hôn” của nhà thơ Lý Thanh Chiếu, dịch là “đấu tranh, đấu tranh, nỗi kinh hãi từ một bầy hải âu.”

如梦令·常记溪亭日暮

常记溪亭日暮,沉醉不知归路。

应是常常想起一次郊游,一玩就到日暮时分,沉醉在其中不想回家。

兴尽晚回舟,误入藕花深处。

一直玩到没了兴致才乘舟返回,却迷途进入藕花池的深处。

争渡,争渡,惊起一滩鸥鹭。

怎么出去呢?怎么出去呢?叽喳声惊叫声划船声惊起了一滩鸣鹭。

Bản dịch thô:

Tôi thường nhớ cảnh hoàng hôn ở Xiting , say sưa không biết đường về.

Tôi thường nghĩ đến một chuyến đi chơi, và khi tôi chơi nó, tôi sẽ say sưa trong đó và không muốn về nhà.

Đi đò về khuya , lạc vào sâu trong gốc sen .

Chơi cho đến khi mất hứng mới quay lại bằng thuyền, nhưng lại lạc vào vực sâu của đầm sen.

Tranh chấp băng qua , chiến đấu vượt qua, sợ hãi từ một bầy hải âu .

Làm thế nào để thoát ra? Làm thế nào để thoát ra? Tiếng chim kêu và tiếng chèo vang vọng cả một vùng.

Tiết Quế Uyển dịu dàng cười, gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”

Hai thử thách mở đầu đều rất đơn giản, theo lẽ thường thì càng về sau sẽ càng khó, nhưng mà Tiết Quế Châu lại đột nhiên xụ mặt.

“Các ngươi có phải cảm thấy ta ngu ngốc lắm đúng không, chỉ toàn ra mấy cái đề nhảm nhí để lừa gạt ta.”

Tiết Quế Uyển đang cầm cây bút đột nhi6en ngây ngẩn cả người.

Sao lại là lừa gạt nàng ta, đây là nàng ta tự mình giành lượt đáp đề. ngay cả Tiết Quế Uyển hay Khương Vạn Nương còn chưa có cơ hội mở miệng.

“Ngươi lại tức giận rồi, đã nói là không được tức giận mà.” Tiết Quế Dao thấy nàng ta chứng nào tật nấy, đành thở dài hết cách.

Tiết Quế Châu không nói lời nào.

Tiết Quế Uyển cắn cắn môi, đưa bút cho Tiết Quế Dao.

Tiết Quế Dao âm thầm liếc mắt nhìn về Tiết Quế Châu một cái, ngay sau đó liền đặt bút lên giấy vẽ ra vài nét, phác hoạ ra một vài cảnh vật.

“Liên quan đến con bướm ta có nghĩ ra một vài thứ …” Tiết Quế Uyển hiển nhiên là không có được đáp án, quay đầu hỏi Khương Vạn Nương, nói: “A Phù biết không?”

Khương Vạn Nương có chút không chắc chắn, theo bản năng mà lắc đầu.

Ngay sau đó ánh mắt nàng ta rơi xuống trên người Tiết Quế Châu.

Còn chưa đợi người khác mở miệng, Tiết Quế Châu đã tức giận dùng sức đẩy Tiết Quế Dao đang ngồi bên cạnh.

Giải không được đáp án, nàng ta còn dậm chân chạy đi mất, cư xử sao với hài từ còn trẻ con hơn gấp mấy lần.

“Tam tỷ tỷ thấy đấy, tính tình nàng ta càng ngày càng không được rồi.” Tiết Quế Dao cười lạnh một tiếng ném bút xuống, nàng ta nhìn thất vạt áo phía sau của mình bị đẩy nhăn nhúm, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Tiết Quế Dao vốn định gây chuyện một trận, nhìn thấy Khương Vạn Nương đang ở đây, đành nhịn xuống một bụng tức lầm bầm nói: “Lần trước may mà có người can ngăn, không thôi hôm qua nàng ta phải gây chuyện với ta một phen mới chịu để yên.”

Trên mặt Tiết Quế Uyển hiện lên chút xấu hổ nhàn nhạt.

Nói như thế nào thì Tiết Quế Dao cũng là đích nữ nhị phòng, thân phận khác nhau, cũng nên có chút tôn trọng lẫn nhau.

Tiết Quế Uyển và Tiết Quế Châu tuy đều là tỷ muội đại phòng, nhưng mà Tiết Quế Uyển là do vợ lẽ sinh ra, làm sao có tư cách khoa tay múa chân trước mặt vị muội muội được chiều hư của mình.

Tiết Quế Dao không muốn tỏ ra thất thố trước mặt Khương Vạn Nương, đành phải nén bực rời đi.

Tiết Quế Uyển khó xử, có chút ngượng ngùng nói: “A Phù, ngươi đừng để tâm …”

Khương Vạn Nương có thể hiểu được nỗi khó xử của nàng ta, liền trấn an nàng ta một câu, lại nói: “Tỷ tỷ đi xem nàng ta một chút đi, tự ta đi theo đường cũ trở về là được, hôm khác chúng ta lại gặp nhau chơi chung.”

Lời nàng nói vừa đúng lúc hợp ý của Tiết Quế Uyển, thế là Tiết Quế Uyển liền nói với nàng: “Vậy hôm khác ta lại tìm ngươi nói chuyện.”

Khương Vạn Nương nhìn theo bóng hình vội vội vàng vàng của nàng ta, cảm giác an nhàn bên trong một gia trạch thật ra cũng không hoàn toàn là như vậy.

Lúc ở Khương gia, thật ra cuộc sống ở hậu trạch của Khương Vạn Nương cũng không đến nỗi vô lo vô nghĩ đến mức tuyệt đối.

Chỉ là đời người khó tránh khỏi bị giới hạn bởi hoàn cảnh, sau khi đã từng chịu khổ một lần, liền dễ dàng cảm thấy thoả mãn.

Ra khỏi Thưởng Quất viên, cây cỏ bên ngoài nhú mầm xanh tươi, đều là những mầm cây còn sống sót sau trận tuyết rơi.

Khương Vạn Nương đi được nửa đường, trong tầm mắt chợt nhìn thấy bóng người phía trước, ngước mắt đã nhìn thấy phu thê hai người đại phòng đang từ bên phòng của lão thái thái đi ra.

Khương Vạn Nương chậm dần bước chân, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng của bọn họ hình như là đang cãi nhau, đột nhiên giọng nói được nâng cao.

“Chàng còn trách thiếp? Chàng là ngại lây dính mấy việc đen đủi kia còn chưa đủ, cô nương Khương gia kia mang theo một thân xui xẻo đến đây, lúc vào phủ cũng không thấy ai lấy nước bưởi xua đuổi vận đen cho nàng ta …”

Vị đại cữu mẫu này lúc sáng chào hỏi với Khương Vạn Nương vẫn còn là vẻ mặt ôn hoà, bây giờ ở sau lưng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, thật là làm cho người khác theo không kịp.

“Nàng nhỏ giọng một chút đi, sợ không ai nghe thấy có phải không?” Lão gia đại phòng Tiết Chí Thôi quát lớn Lưu thị.

Khương Vạn Nương chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, khẽ khàng tránh ra phía sau tường, cũng không chắc bọn họ có thấy nàng hay không.

“Nghe thấy thì sao chứ, thiếp cũng đâu có nói sai, ngay cả lão thái thái cũng chỉ biết yêu quý bản thân mình, trêu chọc người của Khương gia không phải là rõ rõ ràng ràng là muốn tăng thêm phúc khí cho mình sao? Bà ta không vì chính bản thân mình thì cũng có bao giờ vì lão gia đâu?”

“Bây giờ chính là thời điểm mấu chốt để chàng được thăng chức, trong nhà đón vào một người xui xẻo, đem vận đen đổ lên đầu chàng, chàng nói xem chàng có thể làm được việc lớn hay sao, thiếp sợ tới mức mấy ngày này chỉ có thể chuyên tâm cầu thần bái phật.”

“Được rồi, mẫu thân không phải đã tìm cao tăng niệm qua rồi sao.” Tiết Chí Thôi thoả hiệp nói.

Lưu thị nói: “Niệm qua thì niệm qua, nhưng mà đó là bà ta niệm cho bản thân mình, nói cho cùng thì cũng chỉ vì chàng không phải là nhi tử ruột thịt, nếu đổi thành tam phòng, chàng xem …”

Lão gia đại phòng cùng nhị phòng Tiết gia đều là con vợ lẽ, người đang được nhắc đến từ trong miệng Lưu thị lúc này đây chính là nhi tử ruột thịt của Tiết lão thái thái cũng là người kế thừa tước vị của Tiết gia, vị lão gia tam phòng kia.

Bởi vì chuyện ruột thịt hay không ruột thịt, Lưu thị đã nói ra nói vào sau lưng không ít lần, cảm thấy Tiết lão thái thái đang chèn ép đại phòng bọn họ.

“Đừng nói nữa, phía trước là chỗ ở của mẫu thân, truyền đến tai bà, chúng ta đều không có trái ngon mà ăn đâu.” Tiết Chí Thôi không muốn nghe mấy lời dong dài của phụ nhân nữa, nhấc chân liền bước nhanh bước vội bỏ rơi Lưu thị ở sau.

Lưu thị vẫy vẫy khăn, một bụng tức giận nói: “Sợ cái gì chứ, chàng không nói với thiếp, thiếp còn có thể bực tức với chàng hay sao.”

Nàng ta nói xong liền đi về phía Khương Vạn Nương.

Khương Vạn Nương cũng không cần biết bọn họ đang phàn nàn mình thế nào, vội vàng nhấc chân đi về một hướng khác.

Đi được một hồi, tâm trạng kinh hoảng của nàng mới có thể bình tĩnh trở lại.

Nàng đưa tay chạm chạm lên mặt mình, nóng bỏng phỏng tay.

Khương Vạn Nương dựa vào một gốc cây gần đó, trong lòng nhè nhẹ nổi lên từng đợt từng đợt chua xót.

Khoảng thời gian Khương gia lâm vào cảnh nghèo túng, có ai mà không tránh xa Khương gia mà chạy đâu chứ?

Tiết lão thái thái bởi vì áy náy với mẫu thân của Khương Vạn Nương, mới có thể bỏ mặc áp lực và lời dèm pha để chăm sóc nàng.

Nếu không có mẫu thân của nàng, nàng có là cái gì đâu chứ?

Khương Vạn Nương lấy lại tinh thần, cầm lấy cái khăn nhẹ nhàng phủi đi chiếc lá đã rơi xuống vạt áo trước.

Nàng nhấc chân nhích ra phía trước một chút, lúc này mới phản ứng được con đường này không phải là nơi mà nàng đã đi qua.

Khương Vạn Nương ngơ ngẩn.

Vừa rồi nàng gấp gáp tránh đi, lại bởi vì nỗi khổ tâm trong lòng mà cất bước đi thật xa, bây giờ lại không biết đây là đi đến chỗ nào rồi …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK