Trong phòng khách 1 mảnh hỗn loạn, cốc chén, bình hoa trên bàn rơi vỡ lung tung trên nền nhà, tóc tai mặt mũi quần áo của Thanh Nga không khác gì mới chui từ trại tị nạn.Thiên Tuấn nhìn bộ dạng đó thì khóe miệng khẽ giật giật.
Cô em gái trời đánh của anh lại gây chuyện rồi?
Vừa thấy anh, Thanh Nga chợt òa lên khóc, cô ta lao tới ôm chặt cánh tay anh khóc rất thảm thiết.tay cô ta chỉ thẳng vào Thiên An nãy giờ vẫn không thôi bụm miệng cười.
- Thiên Tuấn?anh xem nè...huhu...mặt của em, tóc của em...huhu...bị em gái anh làm cho thành ra như vậy nè...anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em, huhu...
Thiên An ngừng cười.giả vờ không hiểu hỏi.
- này...cô đừng có mà vu oan cho tôi nhé...bộ dạng đó của cô thì có liên quan gì đến tôi chứ?
- không phải cô thì là ai chứ?chỉ có cô mới làm ra chuyện xấu xa như vậy thôi...
- được, cô nói tôi làm vậy bằng chứng đâu?đưa bằng chứng ra đây?
Vẻ mặt Thiên An rất khiêu khích khiến Thanh Nga á khẩu không nói được lời nào?
Tuy Thiên An nói vậy nhưng Thiên Tuấn làm sao không biết mọi chuyện do 1 tay em gái gái mình làm ra chứ?
Tính cách em gái anh xưa này đều rất tinh quái, cũng chính vì lẽ đó mà Tiêu Văn Vũ cũng bị Thiên An làm cho sợ chạy mất dép!
Nhìn Thanh Nga đang khóc nức nở bên cạnh, Thiên Tuấn chợt thấy phiền não vô cùng, anh nhìn em gái lớn tiếng.
- Đặng Thiên An, rốt cục là em muốn cái gì hả?
Thiên An vênh mặt lên, cười híp mắt.
- Thiên Tuấn à em đâu có muốn gì đâu chư? Cô bạn gái bé bỏng của anh đâu có liên quan đến em?
Thiên Tuấn thở dài.
- em nhìn bộ dạng em đi.đến Tiêu Văn Vũ cũng sợ em...
Nhắc đến Tiêu Văn Vũ Thiên An liền ngừng cười mà quắc mắt nhìn anh trai.
Tiêu Văn Vũ chính là Tử huyệt của cô!
- Đặng Thiẻn Tuấn, anh muốn biết em muốn cái gì phải không?em nói cho anh biết chỗ nào có em thì sẽ không có cô ta?
Thiên An chỉ thẳng tay vào mặt Thanh Nga đang đứng nép bên cạnh Thiên Tuấn.
Thanh Nga cố làm ra bộ dạng sợ hãi, đáng thương nhất nói với Thiên Tuấn.
- Thiên Tuấn...em sợ lắm...em không ở đây nữa đâu.
Thiên An 1 bên liếc 1 cái sắc lẹm.
- làm ra vẻ tội nghiệp đáng thương lắm, tốt nhất là giấu mình cho kĩ vào, đừng để anh trai tôi biết được bộ mặt thật của cô.
Thanh Nga nép sát vào người Thiên Tuấn, toàn thân cô ta run rẩy, duy chỉ có đôi mắt sáng quắc toát lên sự cay độc.
Thiên Tuấn cho người đưa Thanh Nga đến khách sạn ở tạm,sau đó quát em gái.
- anh đã nói với em không được đụng vào cô ấy?em giám không nghe lời anh ư?trong vòng 3 ngày nữa anh sẽ cho người đưa em quay lại mỹ.
Thiên An phẫn nộ hét lên.
- Đặng Thiên Tuấn, anh ức hiếp em, lúc trước anh từng hứa với bố mẹ như thế nào?anh vì 1 đứa con gái không ra gì mà ức hiếp em, anh thừa biết Văn Vũ chính là nhược điểm của em nhưng vẫn đem ra chọc tức em...anh thật quá đáng.
- anh không ức hiếp em mà là muốn tốt cho em, Văn Vũ cậu ta không yêu em.còn Thanh Nga dù có thế nào cũng được nhưng cô ấy từng cứu anh 1 mạng.
- anh dùng tình yêu để trả ơn cô ta cứu anh?
- không?anh không yêu Thanh Nga nhưng có ơn phải trả?
Đúng vậy?Thiên Tuấn không yêu Thanh Nga.đúng hơn là anh không hề có cảm giác gì đặc biệt với cô ta.anh chỉ muốn báo ơn mà thôi.
Tình cảm là tình cảm..báo ơn là báo ơn.không thể lẫn lộn, đánh đồng với nhau.
- được..em hứa sẽ không làm gì cô ta nữa...nhưng em không muốn ở chung 1 chỗ với cô ta,
Nói rồi Thiên An quay người ngúng nguẩy đi ra ngoài.
Sáng chủ nhật, Thanh Hà cầm mảnh giấy ghi địa chỉ đi ra khỏi nơi ở.Cô tìm đến biệt thự nhà họ Đặng.
Lúc đứng trước ngôi biệt thự 3 tầng rộng rãi, được thiết kế 1 cách đẹp mắt Thanh Hà thầm cảm thán trong lòng...
Cô bấm chuông cửa, 1 người phụ nữ trung niên mở cửa cho cô, bà ta nhìn Thanh Hà săm soi cô.hỏi
- cô là Thanh Hà phải không?
Thanh Hà vâng 1 tiếng.bà ta dẫn cô vào bên trong, vừa đi vừa nói tiếp.
- hôm qua cô chủ đã nói với tôi rồi, từ nay để cô sống ở đây lo việc ăn uống cho cô ấy và cả cậu chủ?
Thanh Hà đi theo sau bà ta, vào đến phòng khách Thanh Hà nhìn thấy có 7 8 cô gái trẻ đang lần lượt đi ra ngoài.
- họ cũng làm ở đây, nhưng vì cô nên hôm qua cô chủ đã cho nghỉ việc hết chỉ để lại 2 người dọn dẹp.
Không hiểu sao Thanh Hà lại cảm thấy có chút áy náy.
- cô chủ có viẹc đi ra ngoài từ rất sớm, bây giờ việc của cô là làm điểm tâm sáng cho cậu chủ?
Thanh Hà theo bà ta đi vào trong phòng bếp.dè dặt hỏi.
- bà ơi....cậu chủ nhà này thường thích ăn gì ạ?
- tôi là vú Trương....khẩu vị của cậu chủ rất thất thường, trong ăn uống đặc biệt khắt khe, cô cứ làm món gì mà cô cảm thấy được nhất là được, chỉ cần hợp khẩu vị cậu ấy đều sẽ ăn...
Vú Trương đi ra ngoài, Thanh Hà cũng bắt đầu tất bật nấu nướng.
1 lúc sau,
- Vú Trương...tôi làm xong rồi.
- cô mang lên phòng làm việc của cậu chủ ở trên lầu 3.thói quen của cậu ấy mỗi sáng thường đọc sách trên đó.cô học làm quen dần đi.
- vâng ạ.
Thanh Hà bưng đĩa điểm tâm đi lên tầng 3.cửa phòng chỉ khép hờ nhưng theo thói quen cô vẫn đưa tay gõ cửa 3 lần nhưng không có ai đáp lại.Thanh Hà chần chừ 1 lúc rồi đánh bạo đẩy cửa bước vào.
Bên trong rất rộng rãi nhưng không có ai,trên bàn làm việc trống không.
Thanh Hà bưng đĩa điểm tâm đặt lên bàn, mắt cô dán vào tập văn kiện trên đó.không phải vì điều gì mà vì nét chữ trên đó rất đẹp.có thể so sánh với câu rồng bay phượng múa.
Cô nhìn đến thất thần mà không biết rằng Thiên Tuấn đã đứng ngay sát sau lưng từ khi nào?ánh mắt sắc bén như chim ưng quan sát cô chằm chằm.
Thanh Hà thôi không nhìn nữa, cô rời mắt khỏi tập văn kiện trên bàn quay lưng muốn ra khỏi phòng, không ngờ lại đâm sầm vào ngực 1 ai đó.cô hoảng hốt lùi lại lưng đập vào cạnh bàn làm việc, Thiên Tuấn thuận thế ép sát người cô.2 cơ thể cách nhau 5cm.
Lúc này Thanh Hà mới ngẩng mặt lên liền bắt gặp 1 đôi mắt sáng quắc đang nhìn mình đăm đăm.
- lại là cô?
Nhìn rõ người trước mặt, khuôn mặt anh sát gần, tim cô bỗng nhiên bấn loạn, miệng vô thức lắp bắp.
- Thiên...Thiên Tuấn.
Sự nghi ngờ trong mắt anh càng sâu hơn.
- sao cô biết tên tôi?
- tôi...tôi....
Thiên Tuấn tiến thêm 1 bước thu hẹp khoảng cách.thân thể cả 2 như dính sát vào nhau.
Tim Thanh Hà bỗng đập loạn nhịp.mặt đỏ bừng lên dọa người.
- sao?không trả lời được à?lần trước là gặp trong khách sạn với nhiệm vụ đưa cơm..lần này là nơi ở của tôi với nhiệm vụ gì đây?
Cô cúi thấp đầu cố không đối diện với anh, tay chống lén ngực anh, hoảng loạn.
- tôi...tôi đến đây...là để...để...
Thiên Tuấn cúi sát mặt cô, hơi thở phả vào mặt cô, Thanh Hà nghe thoang thoảng mùi bạc hà..cô bất giác nuốt nước miếng.
- nói...cô là người của lão già họ Hồ Hay họ Dương phái tới?mục đích muốn giám sát tôi sao?
- tôi...tôi không phải...
- không phải...vậy ý cô là chúng ta có duyên với nhau đến mức trong 2 ngày vô tình gặp nhau 2 lần sao?lại còn biết cả tên của tôi?
Thanh Hà bị anh giữ chặt cả người không thể động đậy?đầu nghiêng sang 1 bên.
- buông...buông tôi ra, tôi chỉ...chỉ mang điểm tâm lên cho anh thôi...tôi...
Thiên Tuấn liếc thấy đĩa điểm tâm đặt trên bàn 1 cái rồi lại cúi xuống nhìn Thanh Hà.
- dùng lí do này để tiếp cận tôi?đúng là quá cũ rích rồi.
Thanh Hà vội kêu lên.
- tôi không có..tôi không cố ý tiếp cận anh.
- vậy thì nói đi, tại sao lại biết rõ tên của tôi?vì sao lại ở đây?vì sao lại trùng hợp như vậy?
Đúng vậy?đúng là rất trùng hợp?cô cũng không thể ngờ nơi cô tới làm việc lại là nhà của anh, anh chính là cậu chủ.
- tôi thấy cô nhìn vào văn kiện trên bàn của tôi rất lâu là vì cớ gì?vì muốn ăn cắp thông tin mang về cho chủ của mình à?
- tôi không có...tôi chỉ nhìn vì nét chữ trên đó quá đẹp.
Thiên Tuấn bỗng bật cười.
- chữ đẹp sao?lí do hài hước nhất mà tôi từng nghe.
- cậu chủ?anh buông tôi ra đi mà...
Thiên Tuấn bất chợt vòng tay ôm eo cô, siết chặt.môi anh ghé sát chạm vào chóp mũi cô phả hơi nóng.
- muốn tôi buông cô ra sao?vậy thì cô nói đi...nói mục đích của cô khi tiếp cận tôi là gì?
Thanh Hà ra sức giãy dụa, cô khẩn trương đến mức muốn khóc, cô không tiếp cận anh???cô không cố ý gặp lại anh mà...
Thiên Tuấn nhìn cô gái đang giãy dụa trong lòng mình.ruột gan bỗng dâng lên 1 cảm giác thích thú lạ lùng, thân thể vì va chạm mà dần nóng lên.
Đây là lần đầu tiên anh có loại cảm giác này...chính bản thân anh cũng không hiểu được.
Môi anh bất giác tiến gần tới bờ môi cô.
Thanh hà nhắm tịt mắt lại, quả tim đập bùm bụp như muốn phá lồng ngực nhảy ra ngoài.nhưng Thiên Tuấn không có hôn cô, anh nhếch môi cười.
- sao vậy?sao lại nhắm mắt?cô tưởng tôi sẽ hôn cô sao?
Thanh Hà mở bừng mắt, xấu hổ vô cùng.
- không phải như vậy.buông tôi ra..
- muốn tôi buông cô ra trừ khi cô phải nói rõ mục đích của mình.
- tôi...không có mục đích gì cả?
Thiên Tuấn siết chặt eo cô thêm 1 chút, môi phớt nhẹ lên tóc cô, mùi hương từ tóc cô rất dễ chịu.điều đó khiến Thanh Hà càng thêm hoảng hốt.
- xin anh...đừng mà...
Trên môi Thiên Tuấn lièn bật ra nụ cười vui vẻ hiếm thấy.ngay chính anh cũng không nhận ra mình thực sự đã cười vui vẻ như vậy?cười vì trêu đùa 1 cô gái..
Đúng lúc đó.nơi cửa bỗng vang lên tiếng nói ngạc nhiên của 1 ai đó.
- hai...hai người đang làm gì vậy hả?