Văn Tĩnh thuận lợi theo đuổi lại bạn gái Chu Manh, chúng tôi cũng hợp tác thuận lợi.
“Thiết kế của bảo bối nhà tôi rất tuyệt có đúng không!” Ở trong video, Văn Tĩnh ôm Chu Manh nói một cách tự hào.
Bởi vì Lục Kỳ quá bận rộn với công việc mà quên mất sinh nhật của tôi khiến tôi tức giận, mà bên này khoe ân ái cũng chọc tức tôi.
Văn Tĩnh đúng là mau quên đau, đã quên mất lần trước vào ngày sinh nhật của Chu Manh, cô ấy làm con gái nhà người ta uống say đến mức không biết gì, khiến Chu Manh tức giận tạo nên câu chuyện bi thảm.
À đúng rồi, mẹ của con gái nuôi cô ấy từng là đối tượng yêu thầm của Văn Tĩnh, chuyện này là do Chu Manh nói với tôi.
Vì vậy, trong lòng tôi đã quyết định.
“Không phải sao, không chỉ là tác phẩm thiếu kế số một, mà ngay cả trình độ cũng là nhất. Ôi chao, không giống như người kia nhà tôi, cả ngày bận rộn cứu người, không quan tâm đến sinh nhật của tôi.”
Văn Tĩnh nghe tôi nhắc đến sinh nhật thì sắc mặt tái mét, vội vàng muốn tắt video.
Tôi sẽ đồng ý ư? Đương nhiên là không rồi.
Tôi chậm rãi nói: “Tôi ấy à, ngược lại tôi tự hào vì anh đã đã cứu sống người khác. Nhưng có một số người chưa đóng góp gì cho xã hội, sao có thể quên mất sinh nhật của người yêu được? Chậc chậc, thật khiến người ta khó hiểu.”
Chu Manh ở bên kia đã tức giận vì nợ cũ này rồi, cấu véo Văn Tĩnh gào khóc, còn tôi ở hên này cười ngặt nghẽo, nước mắt sắp trào ra.
Lúc Văn Tĩnh hét vào màn hình “Ngô Du, cô chờ đó cho tôi” thì đúng lúc Lục Kỳ về đến nhà.
Anh đi hai ba bước ngồi xuống cạnh tôi, muốn đe dọa Văn Tĩnh giúp tôi nhưng nhìn thấy tình hình chiến đấu bên kia vô cùng kịch liệt, không nhịn được bật cười.
Trước khi chúng tôi tắt video, Văn Tĩnh tham tiền còn không quên hò hét, “Trang sức kết hôn của hai người không rẻ được đâu!”
Chu Manh ôm gối đập lên mặt cô ấy, quát bằng giọng ngọt ngào: “Đồ trang sức kết hôn của Du Du đến lượt anh quyết định khi nào hả! Em nói là tặng cho Du Du nhưng anh lại đổi ý?! Anh gạt em, đi chết đi!”
Tôi và Lục Kỳ nhìn nhai, ăn ý giơ ngón tay cái lên với Chu Manh, hơn nữa thầm tán thành với chân lý “không thể chọc giận các em gái ngọt ngào”.
Tôi nhìn cái cằm đầy gốc râu của Lục Kỳ, vừa xoa nhẹ vừa nói: “Vất vả rồi, bác sĩ Lục của em.”
Ánh mắt anh chứa ý cười, dịu dàng nhìn tôi nói: “Chúc mừng sinh nhật, vợ của anh.”
Bức ảnh hai người nền đỏ trên tủ TV thật sự rất đẹp.
— Hết.