_A này. A nói với mẹ để vợ chồng mình mua máy giặt đi. Em bầu bì to thế này ngồi lên ngồi xuống rất khó khăn mà ngày nào cũng phải giặt một chậu đồ to.
Quý tắt điện thoại đặt sang một bên nhìn tôi nói.
_Lần trước nói rồi em ko thấy mẹ phản ứng ra sao à.
_A thử nói lại lần nữa đi. Kiên quyết vào xem thế nào.
Quý im lặng một lúc cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
_Thôi được rồi để mai a nói với mẹ. Giờ ngủ sớm đi.
Quý đứng dậy tắt bóng đèn rồi lăn ra ngủ, tôi thì lưng đau, chân lại mỏi cả người ê ẩm, nặng nề cứ nghiêng hết bên này rồi lại nghiêng qua bên kia mà ko sao chợp mắt được làm Quý cũng ko thể ngủ được, a lên tiếng với một giọng điệu khó chịu.
_Em ngủ gì mà cựa dữ vậy.
_Ko biết sao mấy hôm nay người em nó ê ẩm, khó ngủ quá.
_Chắc gần sinh nên vậy. Cố gắng đi, sinh xong lại bình thường thôi. Ko ngủ được thì nằm im cho a ngủ,cựa mãi thì sao a ngủ.
_Vâng.
Tôi nằm được một lúc thì chân lại bị chuột rút đau ko chịu được. Nếu ai từng mang thai sẽ hiểu được cảm giác mỗi khi bị chuột rút nó khổ thế nào, tôi lấy tay vỗ nhẹ vào người Quý
_A ơi... Em bị chuột rút, a bóp chân hộ em tí.
Quý nằm bên cạnh đôi mắt nhắm ghiền miệng chỉ có bờ môi là mấp máy.
_A đi làm cả ngày cũng mệt lắm. Em làm ơn để cho a ngủ. Chuột rút thì cố chịu một tí nó sẽ hết thôi. Đừng gọi a nữa đấy nhé.
Nghe Quý nói như vậy tự nhiên tôi cảm thấy tủi thân vô cùng, rõ ràng a là người muốn tôi sinh con trước, tôi vì thương mà chấp nhận hi sinh bản thân để mang thai vậy mà mỗi việc cỏn con như này a cũng ko thể làm cho tôi sao.
Tôi ko khóc chỉ có sống mũi là cay xè, cố gắng gồng mình chịu đựng cơn đau chuột rút một mình.
Thời gian cuối thai kỳ ko đêm nào là tôi ngủ được trọn vẹn, đêm nào cũng như đêm đó phải tầm 3h sáng tôi mới chợp mắt được đến 5h là phải dậy lo chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Mỗi đêm chỉ ngủ được hai, ba tiếng đồng hồ cho nên đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng.
Đang ở dưới bếp nấu bữa sáng thì tôi nghe tiếng bước chân xèn xẹt ở ngoài,ko cần nhìn cũng biết đấy là ai. Mẹ chồng sau khi đi vào bếp nhìn thấy tôi đang loay hoay nấu nướng thì ko nói gì chỉ quay người đi ra ngoài sân tập thể dục.
Sau khi chuẩn bị xong các thứ, đặt nồi nước lèo lên bếp thì tôi lại quay vào phòng gọi chồng của mình. Hôm qua mãi nấu đã khiến a dậy trễ thành ra ko ăn sáng kịp cho nên bữa nay tranh thủ gọi sớm.
_Anh ơi... dậy đi 6h sáng rồi. Dậy rửa mặt rồi ăn sáng.
Đôi mắt Quý nhắm ghiền chỉ có khuôn miệng là động đấy.
_Mới có 6h mà. Để 6h30 gọi a.
_Em sợ quên lại trễ đấy. Dậy đi a.
Quý ko trả lời lăn qua lăn lại rồi kéo chiếc chăn chùm lên đầu của mình ngủ tiếp. Tôi thấy vậy thì cũng ko gọi nữa,để cho a ngủ thêm một tí,nấu xong tôi lại vào gọi, vừa đi ra khỏi phòng thì chạm ngay vẻ mặt ko được dễ chịu của mẹ chồng, bà nhìn tôi.
_Chị nấu ăn mà tính giao cho ông táo coi giúp hay sao. Nó sôi sùng sục rồi đấy.
_Vâng. Con xuống ngay đây.
Tôi quay người vội đi nhanh xuống bếp nhưng vẫn nghe tiếng nói của bà vọng từ phía sau..
_Chẳng được cái trò trống gì.
Khi tôi xuống bếp thì nồi nước đã sôi quá nhiều bắn cả ra ngoài, đưa tay vặn nhỏ lửa lại nêm nếm tí gia vị tôi tắt bếp quay ra ngoài để đi kêu mẹ chồng thì bà đã đứng ngay phía sau tôi từ bao giờ làm tôi giật bắn cả mình.
_Mẹ làm con giật cả mình.
Bà kéo ghế ngồi xuống.
_Tôi có phải là ma đâu mà cô giật mình. Mau làm thức ăn cho tôi rồi lên gọi thằng Quý ko lại trễ nữa bây giờ.
_Vâng. Con làm ngay đây..
Sau khi làm cho bà bát bánh canh xương heo tôi lại đi về phòng của mình để gọi Quý. A vẫn đang chùm chăn nằm trên giường tôi đi lại vỗ nhẹ vào người.
_Dậy ăn sáng rồi đi làm ko lại trễ đấy a.
Quý cuộn tròn chiếc chăn vào người mình hút rồi nói.
_Cho a ngủ tí nữa.
Nhìn đồng hồ cũng muộn rồi nếu để a ngủ thêm chắc chắn sẽ muộn làm. Tôi lấy tay kéo mạnh chăn ra khỏi người Quý.
_A ko dậy muộn thì đừng có mắng em đấy.
Quý ngồi dậy mắt nhắm mắt mở hỏi.
_Mấy giờ rồi.
_Gần 7h rồi ko sớm nữa đâu.
A đứng bật dậy như một cái máy nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường vò đầu bức tóc.
_Chết rồi. Sao em gọi a muộn thế.
Vừa nói Quý vừa đi vào tolec vệ sinh cá nhân, tôi đi lại lấy sẵn cho a bộ quần áo. Quý bước ra, tiến lại chỗ tôi vừa mặt quần áo vừa cằn nhằn.
_Sao sáng nào cũng gọi a muốn thế. Em muốn a mất việc hay sao.
_Do a đấy chứ. Em gọi a từ lúc 6h mà a có chịu dậy đâu.
_A ko dậy thì em phải gọi làm sao cho a dậy chứ. Biết tính a thế từ mai gọi sớm đi nhé, cứ đi muộn khéo lại mất việc.
Tôi đi lại đưa tay phủi lại chiếc áo sơ mi của chồng cho phẳng rồi nói.
_Em biết rồi. A này, tí nhớ nói mẹ chuyện mua máy giặt nhé.
_Ừ.
Quý cầm chiếc cặp da của mình cùng tôi đi xuống bếp. Mẹ chồng ăn cũng đã sắp xong, tôi đi lại làm cho a bát bánh canh. Quý kéo ghế ngồi bên cạnh mẹ.
_Con có việc muốn thưa với mẹ.
Bà đưa tay bê bát bánh canh đã hết lên miệng húp sạch nước trong bát rồi đặt xuống bàn.
_Có việc gì...
_Vợ con bầu bí to quá rồi mẹ cho vợ, chồng con mua máy giặt nhé. Sau này sinh em bé mẹ cũng có cái để giặt cho đỡ vất vả.
_Mày nhiều tiền lắm hả con. Suốt ngày đòi mua máy giặt thế. Ngày xưa có cần máy giặt đâu mà vẫn sống đấy thôi.
_Nhưng vợ con sắp sinh rồi, thời gian cô ấy ở cử ai sẽ giặt đồ. Con thì bận đi làm ko lẽ để cho mẹ giặt cũng ko được.
Bà im lặng suy nghĩ một tí thì cũng gật đầu đồng ý
_Thôi được rồi. Mua cái gì rẻ rẻ thôi cho đỡ tốn kém.
_Vâng.
Tôi mỉm cười vì bà đã đồng ý, miệng đang cười thì bà đứng dậy liếc mắt nhìn tôi một cái rồi quay người ra ngoài, tôi liền tắt nụ cười trở lại bình thường, tay bê hai bát bánh canh đặt lên bàn.
_A ăn đi.
_Ừ.
Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh ăn với chồng, một lúc sau tôi lại ngước mặt lên nhìn ra cửa xem có mẹ chồng tôi ko rồi kéo ghế lại gần chỗ Quý.
_Tối mình đi mua máy giặt nhé.
Quý vừa gắp thức ăn cho vào mồm vừa gật đầu. Sau khi ăn xong a đứng dậy đi làm, tôi lại bắt tay vào dọn dẹp mọi thứ. Ngày hôm nay tâm trạng tôi trở nên vui vẻ và tốt hơn rất nhiều nhưng nó cũng ko kéo dài được bao lâu.