-“Yêu thuật của ngươi lợi hại không?”. Ngân Phách im lặng từ chối trả lời.
-“Vậy có thể nói cho ta biết, ngươi tên gì không?”.
-“Ngân Phách”. Đợi một hồi lâu, Sở Tử Ngôn dường như nghĩ Ngân Phách sẽ không trả lời, bỗng hai từ lạnh lùng băng lãnh vang lên. Tên thật soái ahh, nhưng lại khó gọi, nàng nảy ra một ý định, nói:
-“Ta gọi ngươi là A Ngân có được không?”. Ngân Phách nhướng mày xem như đồng ý.
-“Ta gọi là Sở Tử Ngôn, ngươi gọi Tiểu Ngôn là được”. Ngân Phách lạnh nhạt, gật đầu.
-“A Ngân, ta cảm nhận nơi đây thật nguy hiểm, vạn vật đều cực độc, ta rất nhanh sẽ chết thôi. Ngươi…”.
-“Ngươi sẽ bình an”. Không đợi nàng nói hết, hắn đã cướp lời:
-“Máu của ta có khả năng giải độc, chỉ cần ngươi có bản lãnh hấp thụ mỗi ngày một giọt liên tục 7 7 49 ngày, ngươi liền có thể bách độc bất xâm. Tuy nhiên, máu của ta không phải ai cũng có thể chịu đựng”.
-“Được”. Sở Tử Ngôn sảng khoái đáp ứng. Nàng rất yêu mạng, tuy nhiên nếu có cơ hội sống sót nàng nhất định sẽ thử dù không nắm chắc bao nhiêu phần.
-“Ngươi vì sao phải làm vậy”. Nàng đương nhiên nghi vấn, có đánh chết nàng cũng không tin là vì phụ trách với mình. Một lần nữa Ngân Phách lâm vào trầm mặc không nói nhưng trong lòng lại nặng nề thở dài, thiên kiếp thật sự linh nghiệm khi người được chỉ định trưởng thành. Nếu hắn muốn vượt thiên kiếp thì phải bảo hộ nàng đến khi nàng trưởng thành. Hắn nhất định phải có được truyền thừa, phải cường đại hơn bây giờ gấp bội mới có thể báo thù cho mẫu thân và gia tộc, lấy lại những gì đáng lẽ thuộc về hắn. Nàng có hay không trách hắn khi biến nàng trở thành vật hi sinh?