Edit: Lyl1418
Beta: Aki Re
Cố Thiếu Đường đóng cửa lại, sau đó đặt khay lên bàn.
Cố Miên nhìn thoáng qua: "Trông ngon quá, anh Thiếu Đường không ăn sao?"
Bát súp Sago nhìn rất ngon, hiển nhiên Tô Thiều Hàm bỏ không ít tâm tư chuẩn bị.
"Anh không thích ăn ngọt." Thấy Cố Miên nhìn về phía bát súp với ánh mắt sáng rực, Cố Thiếu Đường dừng một chút, hỏi: "Em muốn ăn không?"
Cố Miên ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt, tròng mắt ướt át nhu nhuận.
Cố Thiếu Đường đột nhiên nhớ tới con mèo nhỏ ở nông thôn xin hắn cho ăn.
"Ăn đi." Hắn nói.
Cố Miên gật gật đầu, sau đó lại thẹn thùng nhấp nhấp môi: "Em muốn ngồi sô pha ăn có được không?"
Cố Thiếu Đường sửng sốt một chút, sau đó khom lưng ôm cô từ xe lăn đứng lên.
Cố Miên cách khuôn mặt Cố Thiếu Đường thật gần, cảm khái hắn thật sự đẹp không góc chết.Trách không được "Cố Miên" cùng Tô Thiều Hàm đều động tâm.
Cố Miên được đặt trên sô pha, quy củ ngồi xuống.
Cố Thiếu Đường đặt thìa vào bát, đẩy khay về phía cô: "Ăn đi."
Cố Miên cười với hắn một cái, rồi mới khom lưng ăn súp, húp hai miếng cô liền ngạc nhiên nhướng mày: "Ngon quá!" Cô ngẩng đầu nhìn Cố Thiếu Đường: "Anh Thiếu Đường, anh cũng nếm thử một ngụm đi?"
"Không cần, em ăn đi." Cố Thiếu Đường nhàn nhạt nói, sau đó liền chuẩn bị đứng dậy tiếp tục đọc sách.
Cố Miên dùng thìa múc một muỗng đưa đến trước mặt hắn, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn chăm chú: "Nếm một ngụm thôi có được không? Chị đã đặc biệt làm cho anh ăn, không ngọt chút nào cả, thật đấy." Thanh âm thiếu nữ dịu dàng trong veo mang theo vài phần hương vị dụ hoặc.
Cố Thiếu Đường sững người, lời từ chối đã vọt đến cổ mà nói không nên lời, khi phản ứng lại, hắn đã cúi đầu ngậm lấy thìa súp, hắn hơi ngây ngốc, mắt nhìn Cố Miên, thân thể lui lại, hầu kết lên xuống nuốt xuống miếng súp.
"Ăn ngon không?" Đôi mắt Cố Miên cong thành một vầng trăng khuyết đáng yêu.
Rõ ràng không biết có mùi vị gì, Cố Thiếu Đường vẫn nhàn nhạt lên tiếng: "Ngon."
Cố Miên lại dùng thìa múc một muỗng đưa vào miệng cô.
Làn da cô rất trắng, mái tóc đen tuyền được vén ra sau tai, khi cô hơi cúi đầu, hai má rũ xuống vài sợi tóc, làm khuôn mặt cô trắng như gốm sứ, đôi môi cô không phải màu hồng nhạt mà là màu đỏ quyến rũ. Đôi môi đỏ tươi được tô một tầng nước ướt át, cánh môi hơi mở ra, đưa thìa vào miệng.
Đồng tử Cố Thiếu Đường giãn ra, bất tri bất giác phát hiện ra mình cùng Cố Miên dùng chung một cái thìa, mà hiện tại cái thìa bị hắn ngậm qua lại được cô ngậm trong miệng..
Khuôn mặt hắn nóng lên, hai vành tai lặng yên phiếm hồng. Hắn đột ngột đứng dậy, thu hút ánh nhìn kinh ngạc của Cố Miên. Yết hầu hắn nghẹn lại, nhìn đi chỗ khác trấn định nói: "Em cứ ăn từ từ, anh đi đọc sách."
Sau đó lập tức đi tới cạnh bàn. Cố Miên rút thìa từ trong miệng ra, nhìn theo Cố Thiếu Đường chạy trối chết, khóe miệng hiện lên ý cười đầy ẩn ý.
Cố Thiếu Đường lật vài trang sách, hơi nóng trên mặt cũng từ từ tan đi, tâm thần bồn chồn chậm rãi trấn định, lại lần nữa trầm mê vào cuốn sách.
Chờ đến khi Cố Thiếu Đường nhớ tới trong phòng mình còn có người, kim phút của đồng hồ treo trên tường đã đi được nửa vòng.
Hắn đứng dậy nhìn Cố Miên cuộn tròn ngủ thiếp đi trên sô pha.
Chiếc váy hoa làm nổi bật dáng người nhỏ xinh, hai tay đặt trước ngực, đầu gối cũng gấp khúc, cuộn mình thành một quả bong tròn, dường như làm vậy sẽ cho cô cảm giác an toàn.
Trong lòng Cố Thiếu Đường mềm nhũn. Vốn muốn đánh thức cô, lại thay đổi suy nghĩ, đi tới trước mở cửa ra, lại vòng trở về, khom lưng ôn nhu ôm cô lên.
Như đột nhiên bừng tỉnh, Cố Miên mơ mơ màng màng cười một cái, cọ cọ vào ngực hắn, lại nhắm mắt ngủ say, cô không hề phòng bị ỷ lại như này làm Cố Thiếu Đường ngơ ngẩn.
Năm mười lăm tuổi, hắn đến Cố gia.
Lần đầu tiên gặp cô, cô mới mười tuổi, mặc váy công chúa trên cầu thang đánh giá hắn, mang theo kiêu ngạo cùng tự phụ.
Từ đó hắn đã biết, cô cùng hắn không phải một loại người.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, nhưng lại giống như hai người xa lạ sống chung một mái nhà.
Hắn không phải người Cố gia mà chỉ là người ngoài ăn nhờ ở đậu nhà nàng.
Đây là điều Cố Thiếu Đường luôn tự nói với chính mình.
Cố Miên chắc cũng cho là như thế. Cho đến khi hai chân Cố Miên bị thương, Cố Chấn Hoa yêu cầu hắn chăm sóc nàng. Hắn tuy kinh ngạc, nhưng cũng chấp nhận.
Nhưng bọn họ cũng không thân thiết hơn, ngược lại, dù ở cùng một phòng, hai người cũng không có gì để nói.
Khoảng thời gian nàng mất trí nhớ chính là thời điểm bọn họ thân thiết nhất suốt nhiều năm qua.Hắn chưa từng nghĩ, Cố Miên sẽ ỷ lại vào hắn. Có lẽ là do hắn là người đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh dậy nên nàng mới đặc biệt ỷ lại hắn.
Nhưng lạ là, hắn cũng không chán ghét nàng.
Sau khi Cố Miên mất trí nhớ thường làm hắn nhớ tới con mèo hoang nhỏ hắn nhặt được ở nông thôn, luôn thích nhảy lên đùi hắn, hoặc cọ cọ vào chân hắn.Một đoạn thời gian rất dài, bên cạnh hắn chỉ có mèo hoang nhỏ làm bạn. Rồi mẹ hắn mắc ung thư.
Lại sau đó, hắn đến Cố gia. Hắn biết rõ, hắn chỉ ăn nhờ ở đậu không có tư cách nuôi "Sủng vật". Hắn đưa nó cho một bạn học nữ thích mèo rồi đến Cố gia.
*
Cố Thiếu Đường đi ra từ trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ánh đèn trên hành lang bị che khuất, căn phòng chìm vào bóng tối.
Nàng vừa rồi thật sự ngủ thiếp đi, nhiều năm trốn đông trốn tây đã luyện cho nàng kỹ năng có thể ngủ ở bất kỳ đâu, nhưng nàng ngủ rất nông, một chút động tĩnh khác lạ cũng có thể làm nàng tỉnh giấc, nên khi Cố Thiếu Đường đứng dậy, nàng đã tỉnh, chỉ là không mở mắt ra.
Nàng hiện tại muốn Cố Thiếu Đường từng chút một quen thuộc mình. Nàng có chút nghi hoặc. Trong trí nhớ "Cố Miên", lần đầu tiên cô phát hiện Cố Thiếu Đường ở cùng Tô Thiều Hàm là ba tháng sau. Nhưng hiện tại theo quan sát của nàng, Cố Thiếu Đường vô vùng lãnh đạm với Tô Thiều Hàm, đứng trước các loại thủ đoạn của cô ta cũng không có biểu hiện gì.
Vậy rút cuộc trong gian ba tháng tới đã xảy ra chuyện gì thúc đẩy quan hệ của bọn họ?Cố Miên nghĩ tới quyển sách trên bàn Cố Thiếu Đường. --《những điều cần biết về đầu tư 》trong đầu Cố Miên lóe lên linh quang.
Trong ba tháng này, thật sự đã xảy ra một chuyện rất quan trọng.
Sau khi "Cố Miên" rơi xuống nước sau một tháng, Tô Thiều Hàm thuyết phục Cố Chấn Hoa, để Cố Thiếu Đường vào công ty làm việc.
Khi đó "Cố Miên" đã triệt để mất đi tín nhiệm của Cố Chấn Hoa. Cố Thiếu Đường cũng không lập tức đồng ý với Cố Chấn Hoa. Mà tỏ vẻ nếu Cố Miên cần hắn, hắn sẽ ở nhà chiếu cố nàng. Chỉ là lúc ấy "Cố Miên" lạnh lùng tỏ vẻ không có hắn cũng không sao.
Vì thế Cố Thiếu Đường đi công ty Cố gia làm việc, cũng bắt đầu triển lộ ra tài năng của mình, không đến nửa năm liền trở thành giám đốc, lại bằng vào sự sắc bén trong thương nghiệp giúp
Cố Chấn Hoa làm vài quyết định quan trọng, trở thành người Cố Chấn Hoa tín nhiệm nhất, vẻn vẹn chỉ có một năm, liền dưới một người trên vạn người.
Nhớ đến quyển sách trên bàn Cố Thiếu Đường, Cố Miên khẽ cười..
Thì ra là thế. Đôi mắt Cố Miên phát ra ánh sáng trong bóng đêm. Nàng chuyển mình, cọ cọ gối đầu mềm mại, khóe miệng mang theo ý cười an ổn ngủ.
*
"Thiếu Đường ca ca, tối hôm qua súp Sago ăn có ngon không?" Tô Thiều Hàm "Trùng hợp" gặp Cố Thiếu Đường trong hành lang, lòng tràn đầy chờ mong hỏi.
Ba chữ súp Sago như chất xúc tác. Trong đầu Cố Thiếu Đường đột nhiên nhảy ra hình ảnh hôm qua Cố Miên ngậm thìa, trên mặt lại không một tia gợn sóng, hầu kết hơi lăn lộn một chút, nhàn nhạt ném xuống một câu, "Cố Miên rất thích." Liền lướt qua Tô Thiều Hàm.
Tô Thiều Hàm bất động ở trong hành lang, ý cười trên mặt thay đổi. Cố Thiếu Đường gõ cửa tiến vào phòngCố Miên, nàng ngồi trên giường ngồi, vai áo trễ xuống, lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà, mấy sợi tóc rơi lả tả, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, nàng còn chưa tỉnh ngủ, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Cố Thiếu Đường, môi nhỏ hơi chu lên, lại không biết chính mình lúc này có bao nhiêu mê người.
"Anh Thiếu Đường chào buổi sáng." Cố Miên cười một cái.
"Sớm." Cố Thiếu Đường làm như không thấy nàng dụ hoặc, đi qua đẩy xe lăn đẩy tới, rồi vào phòng giữ quần áo đem chiếc váy hôm nay Cố Miên mặc để trên giường,
Chờ Cố Miên thay xong quần áo, hắn mới lại đẩy cửa tiến vào. Cố Miên thay váy, ngồi ở bên giường. Cố Thiếu Đường đi tới, ôm nàng đặt lên xe lăn, sau đó ngồi xuống trước mặt nàng, giúp nàng mang giầy. Cố Miên cúi đầu nhìn hắn.
Tóc Cố Thiếu Đường được chải tỉ mỉ, lộ ra cái trán cao, lông mày đen, sống mũi cao thẳng, thậm chí là bàn tay giúp nàng mang giày đều dễ nhìn.
Cố Miên lần thứ hai cảm thán, Cố Thiếu Đường đẹp thật. Cái gì đều không cần làm, chỉ đứng một chỗ đã làm cảnh đẹp ý vui.
Huống chi hắn hắn không chỉ có cái túi da đẹp. Trách không được "Cố Miên", Tô Thiều Hàm một cái hai cái đều động tâm vì hắn.
Ở trong trường học, chắc cũng có không ít nữ sinh lén lút thầm mến hắn. Nếu Cố Thiếu Đường yêu nàng, hắn sẽ biểu hiện thế nào? Có còn trấn định thong dong, cái gì đều không để ở trong lòng giống như bây giờ?
Khóe miệng Cố Miên hơi nhếch lên. Mười ngày sau, là sinh nhật "Cố Miên" mười tám tuổi. Ngày đó, nàng muốn tặng cho Cố Thiếu Đường một phần đại lễ.
Danh Sách Chương: