Đây là khuôn mặt nhỏ nhắn đã cùng hắn bên cạnh mười một năm rồi , theo nàng từ nhỏ đến trổ mã lớn dần càng them xinh đẹp mê người làm cho ánh mắt của hắn không thể rời đi được trên người mà nàng nào biết .
Âu Dương Liệt một tay ôm vào lòng mỹ nhân xinh đẹp ngủ say lòng người , ánh mắt dài xẹt qua nàng cẩn thận thân thể con ngươi đen của hắn hiện lên mãnh liệt ánh lửa .
Làm như cảm nhận được có người nhân nhìn chăm chú mình đôi mi nàng nhẹ nhàng chớp động hai mắt mở ra to tròn
“Liệt...... Ngươi ngủ không được sao?”
Hồng Diệp mắt mở to , lập tức chống lại con mắt hâm trầm của hắn . Hiện tại là canh mấy rồi ? Liếc mắt ngoài cửa sổ, phỏng chừng nên vào lúc canh ba, mặc dù không biết hắn rốt cuộc xem nàng đã bao lâu, nhưng do bị cơn buồn ngủ vây quanh nàng sự miệt mỏi theo đuổi.
“Đừng động ta, ngươi tiếp tục ngủ.” Trầm thấp tiếng nói ở nàng bên tai , đem nàng vén đi những sợi tóc, làm cho hắn có thể nhìn kỹ khuôn mặt ngủ say kiều diễm của.
Hồng Diệp khẽ hừ một tiếng, như lại không chống lại được buồn ngủ hai tròng mắt lại nhắm lại, ngay sau đó tức lâm vào giấc ngủ say.
Âu Dương Liệt nhìn chăm chú vào nàng lại ngủ khuôn mặt nhỏ nhắn, trong đầu bất kỳ nhiên hiện lên ban ngày hai người tranh chấp một màn. Lòng của nàng không có hắn điểm này hắn đã mười phần khẳng định. Cho dù là như vậy hắn cũng tuyệt không cho phép nàng cùng với nam nhân quá mức thân cận thậm chí đừng nghĩ rời đi hắn.
Con mắt đen của hắn toát ra lửa giận, bạc môi theo nàng mảnh khảnh cổ một đường hạ xuống hôn nàng , cẩn thận đi vào nàng xương quai xanh; nhanh chóng dễ dàng rút đi trên người nàng y phục , lộ ra hồng nhạt yếm nhỏ , đem cái yếm hồng nhạt phiêu nhiên hạ xuống, hắn ôm nàng vào lòng và đồng thời tay hắn vuốt ve bầu ngực rất tròn của nàng ..
“Liệt......” Hồng Diệp không ngừng bị hắn quấy nhiễu, cuối cùng bị đánh thức, trợn mắt mở mắt, tức chống lại sự ham muốn của hắn ,ánh mắt này của hắn nhìn nàng cũng không xa lạ đối với nàng ..
Ba tháng trước, đêm hôm đó ở nàng sinh nhật mười sáu hắn cũng là dùng loại này ánh mắt nhìn nàng, cũng là đối nàng những loại hành động nàylàm nàng xấu hổ và hắn chỉ cho hắn chỉ cho phép chính hắn đoạt lấy nàng không được cự tuyệt.
“Ta muốn ngươi.” Hắn cường hãn tuyên cáo và nóng cháy lời lẽ nhanh chóng quặc trụ của nàng đôi môi, cao lớn thân mình đồng thời áp vào thân hình mềm mại của nàng , một hồi từ hắn chủ đạo theo thế lôi kéo nàng đang trầm luân không để cho nàng được một mình thanh tỉnh.
“Không cần.” Hồng Diệp ở hắn cao lớn thân mình dưới giãy dụa như lại làm cho hắn càng kích cuồng đoạt hơn , thô suyễn âm thanh cùng với những tiếng khẻ rên đến khi ánh rạng đông hiện ra mới dần dần đình chỉ.
“(^_^) thế là Tiểu Hồng Điệp của ta bị ăn sạch sẽ rồi….hì hì !! “
Dì Quế hai tay vuốt ve ở bộ y phục đang đặt ở trên giường , thêu thủ công tinh xảo được may bằng lọa gấm tốt nhất ngoài phi sa mỏng trên còn thêu mấy con bướm , tay áo và đường viềm váy dùng chỉ kim tuyến thêu mấy đóa hoa, cảm xúc mát lạnh làm nàng yêu thích không buông tay, tin tưởng bộ quần áo này khi mặc ở Hồng Diệp trên người tuyệt đối cực kỳ xinh đẹp.
“ Dì Quế người ở đâu?” Không đợi người trong phòng trả lời, Hồng Diệp thẳng đẩy cửa đi vào. Nàng tự tay làm rất nhiều kẹo bông tuyết , dọc theo đường đi đã phân cho không ít người, hiện cầm riêng một phần cấp cho Dì Quế ..
“Hồng Diệp, ngươi tới vừa đúng lúc , người có thích bộ xiêm y này đẹp không ?”
Dì Quế vừa thấy nàng, vui vẻ lôi kéo tay nàng đi vào trước giường, chỉ vào trên giường kia bộ váy cười hỏi.
“Rất được. Dì Quế , ngươi lần này xuất cốc lại giúp ta mua xiêm y?”
Hồng Diệp thân thủ chạm đến chất liệu, mềm nhẵn xúc cảm, đây lại được nhất xuất giá trị từ một cửa hàng xiêm y nổi tiếng. Những người này xuất cốc, mọi người đều nhớ đến nàng nọ không mang về những thức ăn nàng thích thì lại lo đến việc ăn mặc cho nàng thật là làm nàng cảm động .
“Không phải, này bộ xiêm y này là do thiếu chủ riêng sai người làm, ta lần này xuất cốc là phụng mệnh đi lấy trở về. Thiếu chủ đối với ngươi thật là có tâm a!”
Dì Quế cầm lấy xiêm y ở trên người nàng so với, càng xem càng vừa lòng, thiếu chủ ánh mắt quả thật là không sai.
Nghe vậy, Hồng Diệp trên mặt tươi cười phút chốc biến mất, không nhìn đến bộ xiêm y liếc mắt một cái, thẳng đi đến bên cạnh bàn, hướng dì Quế tiếp đón,“Quế di, đừng động xiêm y, đến nếm thử ta làm kẹo bông tuyết đi!”
“Hồng Diệp, ngươi làm sao vậy?”
Dì Quế sâu sắc nhận thấy được nàng thái độ chuyển biến, chẳng lẽ lại cùng thiếu chủ lại phát sinh chuyện gì ?
“Không có gì, Dì Quế i ngồi xuống nếm thử, mới vừa rồi Triệu gia gia cùng Kim, Ngân bà bà đều ăn qua Dì Quế nhanh lại đây ngồi xuống ăn đi.” Hồng Diệp lảng tránh của nàng ánh mắt, đem kẹo bông tuyết đưa đến trước mặt nàng .
Dì Quế ở nàng bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt ở trên mặt nàng đánh giá quan sát đánh giá ,ánh mắt sắc chú ý tới nàng cổ đã được quần áo che dấu bí mật -- nhừng dấu màu đỏ đạm ngân, ở nàng trắng noãn da thịt hiện lên rõ ràng. Xem ra nàng lo lắng nhất chuyện rốt cục đã xảy ra.
“Hồng Diệp, cùng thiếu chủ cùng một chỗ, thực làm ngươi cảm thấy như vậy thống khổ sao?” Dì Quế không khẽ vuốt nàng cẩn thận khuôn mặt nhỏ nhắn. Nàng thật sự là rất sơ ý, thế nhưng đến bây giờ mới phát giác Hồng Diệp trên mặt tươi cười , chẳng bao lâu sau mày nhưng lại có chứa một chút sầu, trước kia Hồng Diệp với khuôn mặt sáng sủa tinh quái khôi hài vui vẻ đi nơi nào?
“Ta chỉ cảm thấy chính mình giống cá chậu chim lồng, mất đi tự do, chỉ có thể bil nhốt tại đây Độc vương cốc.”
Nàng chua sót cười, biết Dì Quế không thể giúp nàng , không nghĩ lại tăng thêm của nàng phiền não rồi.
“Hồng Diệp, ngươi thành thật nói cho Dì Quế , ngươi cùng thiếu chủ có phải hay không sớm đã thật đã có quan hệ như vợ chồng rồi ?” Dì Quế sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc hỏi.
Hồng Diệp xấu hổ gật nhẹ đầu. Cho dù Dì Quế nàng xem như là mẹ ruột của nàng như nói đến chuyện này nàng cũng rât xấu hổ khi mở miệng nói .
“Khi nào thì phát sinh chuyện?”
Quế di nhịn không được dưới đáy lòng thầm than, này thiếu chủ không khỏi cũng quá nóng vội đi! Như thế rất tốt, biết rõ Hồng Diệp đối hắn cảm giác, tuy rằng này mấy năm qua đã từ chán ghét đến bây giờ không hề chán ghét, nhưng là tuyệt sẽ không thích thiếu chủ bức bách đoạt lấy, chỉ làm cho trốn ý niệm muốn chạy trong đầu Hồng Diệp sâu sắc mà thôi.
“ Vào đem ta mười sáu tuổi hôm đó.”
Hồng Diệp cúi đầu , hồi tưởng khởi lại chuyện đêm hôm đó , đồng thời làm cho nàng vẫn còn sợ hãi. Hắn điên cuồng đoạt lấy, bức bách nàng chỉ có thể nhận, không cho phép nàng cự tuyệt trong quá trình ham muốn của hắn nàng cảm nhận được hắn đối của nàng mãnh liệt giữ lấy, khi thì cường hãn, khi thì ôn nhu, cũng không có thể làm nàng tâm động .
Mà ngược lại làm nàng có cổ thâm trầm cảm giác vô lực ở nàng kích tình qua đi . Nàng thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa, muốn chạy trốn ý niệm trong đầu từ ngày đó gia tăng mãnh liệt.
“Trong lòng ngươi hẳn là hiểu được, thiếu chủ thích ngươi, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, thiếu phu nhân vị trí này nhất định là của ngươi vị trí .”
Dì Quế thương tiếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng rõ ràng nét cự tuyệt . Nha đầu kia nếu không thể nhận tình yêu của thiếu chủ chỉ sợ về sau lại càng thống khổ.
“Vì sao các ngươi mọi người nhất trí nhận định ta nên thuộc loại hắn? Chỉ vì hắn là Độc vương cốc thiếu chủ? Chưa từng có người hỏi qua ta có nguyện ý hay không ở cùng hắn, ta thật sự là chịu đủ!” Hồng Diệp kích động bỏ ra , trước những trấn an của Dì Quế cũng không quay đầu lại đẩy cửa rời đi.
Này một màn làm Quế di cả người đứng ngẩn ra , nàng nhìn cánh cửa chằm chằm không chớp, sắc mặt không khỏi chuyển hơi xuống trầm trọng.
Nàng chưa bao giờ gặp qua Hồng Diệp không khống chế được cảm xúc , xem ra chuyện này không đơn giản , không lại chỉ sợ chuyện bốn năm về trước tái diễn lại, nàng tìm mọi người phải nghỉ ra cái biện pháp gì mới được.
Rời đi chỗ ở Dì Quế, Hồng Diệp thi triển khinh công, một đường chạy gấp đi đến rừng hoa đào chổ mà nàng yên nhất khi tâm tình không tố thường lui đến , lòng nàng phiền nàng nằm nằm trong rừng hoa đào, thân hình mảnh mai nhanh chóng bị hoa đào che lấy
Nàng làm sao vậy? Nàng làm sao có thể nghe được Dì Quế nói hắn đối với nàng yêu thương nàng lại rống to ? Khi quay về mình cùng Dì Quế xin lỗi mới được. Gần đây tâm tình buồn bực tựa hồ đã đến cực điểm , hôm nay mới có như thế không khống chế được hành vi phát sinh, nếu là nàng lại nắm trong tay không được chính mình tính tình, chỉ sợ ở khôn khéo Âu Dương Liệt trước mặt nàng tuyệt đối không thể toàn thân đi ra cốc .
Càng nghỉ đến càng phiền lòng nàng đơn giản không nghĩ, bực mình nhắm lại hai tròng mắt. không chịu quấy nhiễu tại đây lẳng lặng nằm một hồi, nhưng đêm qua kích tình mỏi mệt, lại vào lúc này bao phủ nàng toàn thân, làm nàng mí mắt càng thêm trầm trọng, cuối cùng không chống lại buồn ngủ, nặng nề ngủ.
Lại tỉnh lại, khi thấy chính mình nằm ở một cái quen thuộc rắn chắc trong ngực, đôi mắt nàng vừa mở ra vừa vặn chống lại một đôi thâm trầm con ngươi đen, hai người tầm mắt ở lẫn nhau trong mắt dây dưa hồi lâu, hai tròng mắt nàng trốn tránh đem nhìn đến hắn cổ. Hắn sâu sắc cặp mắt nhìn có thể hiểu rỏ nàng và nàng không muốn đối mặt hắn chất vấn.
“Vì sao không trở về trong phòng ngủ? Tại đây ngủ không cẩn thận lại bị cảm lạnh.”
Âu Dương Liệt tay khẽ vuốt nàng mềm nhẵn tóc đen, con người hắn trở nên ôn nhu đối mặt nàng. Hắn biết nàng là ở trốn tránh hắn, hắn không nghĩ là ở hắn quản nàng quá chặt.
“Ta định ở tại đây nằm một hồi, không nghĩ tới nhưng lại ngủ luôn .” Nàng rầu rĩ thấp giọng nói hai tròng mắt nhắm lại, che miệng ngáp một cái. Mới vừa rồi ngủ xíu vẫn chưa làm cho nàng đủ giấc ngủ cơn buồn ngủ làm nàng không thể tập trung tinh thần đối mặt hắn câu hỏi.
“Ngươi hẳn là nên ngủ thêm một hồi, không nên quá sớm xuống giường.”
Đêm qua, hắn đem nàng mệt muốn chết rồi, nàng thể lực đã quá kém, đối mặt hắn tận tình tác quái cần nên nghỉ ngơi một ngày mới có thể khôi phục, mà nàng cũng không khẳng an phận nghỉ ngơi; Khi hắn trở về phòng nhìn đến trên bàn kẹo bông tuyết đã để đó khi nào , mới biết được nàng không có hảo hảo nghỉ ngơi.
Nàng hừ nhẹ nhịn không được ở trong lòng nói thầm: Cũng không ngẫm lại là ai hại nàng mệt thành như vậy......
“Ta ôm ngươi trở về phòng ngủ đi.” Thấy nàng bộ dáng mệt thành thế này của nàng , hắn tính đứng dậy ôm nàng trở về phòng để nàng hảo hảo ngủ có thể ngủ đc thoải mái hơn .
“Không cần, ta nghĩ muốn ở lại một hồi.” Hồng Diệp hai tay ôm lấy hắn thắt lưng , khuôn mặt nhỏ nhắn ở hắn trước ngực cọ xát không chịu làm cho hắn đừng đứng dậy.
Âu Dương Liệt gương mặt tuấn khốc giơ lên một chút cười. Khó được nàng hội chủ động ở hắn trong lòng, không cần hắn cưỡng bức, hắn là không nên phá hư ỷ lại của nàng mà hắn có thế khó được . Cánh tay sắt đem trong lòng tiểu mỹ nhân ôm càng nhanh nếu nàng thích nằm ở này ngủ hắn tất nhiên là vui phụng bồi.
“Hồng Diệp, nếu ta muốn ngươi cả đời ở lại này, ngươi có bằng lòng hay không?” đôi môi ở nàng bên tai giống thấp giọng nói .
Hồng Diệp cho dù đang ngủ khi nghe trong lòng kinh ngạc bởi câu hỏi của hắn , vẫn còn thông minh để lựa chọn câu trả lời , như cơn buồn ngủ thổi quét mà đến. Nàng vẫn là mau chóng đi vào giấc ngủ hảo, như vậy sẽ không cùng đối mặt hắn vấn đề khó này. Này nam nhân vì sao laị hỏi nàng một vấn đề mà hắn biết rõ đáp án vấn đề? Biết rõ của nàng trả lời chắc chắn chọc giận hắn, vì sao lão yêu này hỏi lại hỏi nàng ?.
Ôm ấp giai nhân vào lòng hai người đang ở rừng hoa đào mà do nàng gieo trồng , hắn ở nàng trắng noãn giữa trán hạ xuống nụ hôn.
“Xem ra, vần đề hắn hỏi đến lại nàng khó có thể trả lời. Vô phương ta nói rồi một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi phải cam tâm tình nguyện nói ra đáp án mà ta muốn nghe .”
Biết rõ của nàng tính cách, hắn sẽ không ở nàng còn chưa hoàn toàn nhận hắn bức nàng thật chặt. Con ngươi đen để có mạt thệ ở nhất định phải, hắn nhìn chăm chú vào nàng thanh lệ ngủ nhan. Vì được đến nàng, hắn tuyệt đối sẽ là một người thợ săn kiên nhẫn . Từng bước một bức con mồi nhảy vào hắn sở thiết kế cạm bẫy đến con mồi chủ động đầu hàng, quá trình này có lẽ vất vả, nhưng kết quả tuyệt đối sẽ là tâm hắn muốn thế .
Một ngày nào đó, hắn sẽ làm nàng hiểu được, hắn ôm ấp mới là nàng cuối cùng điểm xuất phát và nơi nàng ngụ.
Đêm dài thanh vắng , bên trong cận ngọn đèn ..
Trong phòng nhỏ hẹp hòi trong cốc mười mấy người đứng quay chung quanh nhau ..
“Đêm nay, triệu tập mọi người tới nơi này, là vì Hồng Diệp chuyện tình.”
Dì Quế lén Âu Dương Liệt triệu tập mọi người đến, ánh mắt của nàng nhất nhất đảo qua mọi người, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
“Hồng Diệp phát sinh chuyện gì sao?” Kim bà bà vui vẻ hỏi.
“Buổi sáng còn làm kẹo bông tuyết cho mọi người ăn, người không phải hảo hảo sao?” Ngân bà bà buồn bực hỏi.
“Đúng vậy, nha đầu xảy ra chuyện gì sao?” Lão Triệu lo lắng hỏi.
“Quế Hương, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi liền rõ ràng nói thẳng vấn đề đi.”
Mọi người ngươi một lời, ta một câu, không một người có kiên nhẫn, nhưng nhìn ra được ai cũng đều thực lòng quan tâm Hồng Diệp.
“Chẳng lẽ các ngươi mọi người đều không có phát hiện Hồng Diệp trên mặt tươi cười ít đi sao? Có khi nàng căn bản chính là ở miễn cưỡng cười vui.”
Quế di nhìn mọi người hai mặt nhìn nhau khẽ thở dài. Thôi thật sự không thể trách này đó của những lão nhân gia mấy người sơ ý, nàng cũng là hôm nay mới giựt mình thấy.
“ Vừa nghe nói xong ta mới nhớ tới nha đầu có mấy lần đến giờ cơm, đều là một dáng mất hồn mất vía .” Lão Triệu nhớ tới gần nhất Hồng Diệp xác thực không giống từ trước vui vẻ khi gặp hắn , thường thường mang một bộ dáng rất nhiều tâm sự .
“Nói như vậy, hình như là có vấn đề quan trọng rồi .” Kim bà bà trầm ngâm nói.
“Quế Hương, ngươi có biết nguyên nhân ra sao làm Hồng Diệp khác thường?” Ngân bà bà vội hỏi.
Quế Hương nhìn nàng một cái, cũng không có trả lời của nàng vấn đề, ngược lại nói từ từ nói ra sự kiện mọi người đang chuyện tình mà mọi người đang tập trung muốn biết .
“Các ngươi biết Hồng Diệp cùng thiếu chủ đã xảy ra quan hệ như phu lê chưa ?”
Quả nhiên, như nàng sở liệu, mọi người trên mặt cũng không có quá lớn kinh ngạc. Dù sao bọn họ hai người đồng giường nhiều năm, hơn nữa này mấy năm qua thiếu chủ đối Hồng Diệp thái độ chuyển biến, biểu hiện ra ngoài giữ lấy dục vọng như chỉ cần qua ánh mắt mọi người nhìn ra .
“Có lẽ mọi người trong lòng đều cho rằng Hồng Diệp vốn nên thuộc về thiếu chủ, hai người cùng một chỗ cũng không có cái gì không đúng, Hồng Diệp lại có thể ở lại Độc vương trong cốc, chúng ta mọi người cũng sẽ không tách ra nàng .”
Mọi người gật đầu như đảo tỏi, này thật là mọi người sở nhạc gặp. Dù sao Hồng Diệp thâm mọi người yêu thích, mọi người xem nàng lớn lên, sớm đem nàng trở thành là cháu gái, nữ nhi bàn yêu thương, đương nhiên là luyến tiếc nàng ly khai.
“Có thể thấy được, chúng ta mọi người đều không có đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì Hồng Diệp nghĩ tới. Các ngươi mọi người nói Hồng Diệp thực ra thích thiếu chủ sao?” Quế Hương hỏi lại lần này mọi người thực nhất trí lắc đầu thấy thế nàng không khỏi cười khổ. Đây không mọi người ích kỷ sao? Biết rõ Hồng Diệp thống khổ, mọi người lại còn luôn muốn lưu nàng lại vì mình .
“Nếu mọi người đều trong lòng biết rõ ràng Hồng Diệp không thích thiếu chủ, kia vì sao còn tổn hại của nàng ý nguyện, cứng rắn phải ghép nàng cùng thiếu chủ vào cùng nhau? Cho nên Hồng Diệp hôm nay thống khổ, chúng ta mọi người đều có lỗi .”
Mọi người cúi đầu một trận trầm mặc.
“Các ngươi biết không? Hồng Diệp sáng nay đưa kẹo bông tuyết đến ta nơi này, vừa nghe đến bộ đồ thiếu chủ đưa, trên mặt chẳng những không có vẻ tươi cười, ngược lại hờ hững, cuối cùng còn không khống chế được đối với ta rống to, nói vì sao mọi người đều nhận định nàng là thuộc về thiếu chủ, chưa từng có ngườihỏi qua của nàng ý nguyện.”
Quế Hương trong lời nói, mọi người trên mặt khó nén kinh ngạc. Luôn luôn nhu thuận tuy rằng nàng có tính cách tinh quái Hồng Diệp, đối với mọi người luôn yêu thương kính trọng thủ lễ, xem ra sự tình xác thực nghiêm trọng.
“Quế Hương, ngươi tối nay tìm chúng ta mọi người tiến đến, chẳng lẽ là nghĩ đến biện pháp gì sao?” Lão Triệu hỏi.
“Ta quyết định thả Hồng Diệp rời đi Độc vương cốc.”
Quế Hương lời nàng nói ra làm kinh người, tựa như sấm dậy đất bằng, mọi người trên mặt huyết sắc mất hết.
“Ngươi điên ư? Thiếu chủ sẽ giết ngươi.”
Kim bà bà khiếp sợ qua đi, phe phẩy đầu thẳng ồn ào, nàng không thể tin được nàng thế nhưng có suy tính này , thôi bỏ qua đi nếu còn muốn sống nữa .
“Đúng vậy, thiếu chủ sẽ làm ngươi ngay cả thi thể cũng không còn lưu lại . Quế Hương, ngươi cần phải hiểu a!” Ngân bà bà cũng khuyên nhủ. Tuy rằng thương Hồng Diệp nhưng là không cần hy sinh chính mình mệnh.
“Các ngươi sai lầm rồi, thiếu chủ sẽ không giết ta, hoặc là nên thiếu chủ sẽ không giết chúng ta.”
Quế Hương cười nhìn mọi người, mọi người nghe hiểu được lời của nàng tất cả đều sắc mặt đại biến, nhắm thẳng cửa thối lui.
“Ngươi điên ư! Ngươi muốn mọi người đi theo ngươi phản bội thiếu chủ?” Lão Triệu dẫn đầu nhảy ra rống to.
“Này không phải phản bội, mà là giúp thiếu chủ. Các ngươi ngẫm lại xem, thiếu chủ hiện tại chính là được đến Hồng Diệp , lại thủy chung không chiếm được lòng của nàng, và sẽ không buông tay đâu? Chẳng những có thể cho Hồng Diệp hoàn thành tâm nguyện cùng người nhà đoàn tụ, hai người trong lúc đó khoảng cách cũng có thể cho Hồng Diệp thể hội không có thiếu chủ tại bên trong lòng , nếu đến lúc đó Hồng Diệp vẫn như cũ sống được tự tại trong lời nói, như vậy thiếu chủ sẽ không nên cưỡng cầu nữa, cường ép không được hạnh phúct, đạo lý này chúng ta mọi người đều biết. Đương nhiên, cũng có khả năng Hồng Diệp hội như chúng ta mong muốn, có thể cùng thiếu chủ sống bên nhau cả đời.”
Quế Hương một hơi nói , đây là nàng suy nghĩ một ngày của nàng mới liều chết quyết định chuyện tình .
Của nàng ánh mắt ở mọi người trên mặt đi tuần tra, hiện tại sẽ chờ mọi người quyết định.
“Nếu Hồng Diệp ở xuất cốc sau, lại càng thêm xác định chính mình không muốn cùng thiếu chủ cùng một chỗ, hoặc là nàng yêu người khác nếu xảy ra sự tình thế thì làm sao bây giờ?”
Kim bà bà cẩn thận tự hỏi , cảm thấy đó là đều nàng lo xa nhưng vẫn là quá mức mạo hiểm, có nhiều lắm biến đổi vô lường ai cũng vô pháp đoán trước được .
“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải đánh cuộc một keo, trừ phi các ngươi mọi người nhẫn tâm làm cho Hồng Diệp ở trong này càng lúc càng không vui vẻ, đến cuối cùng oán hận khởi chúng ta mọi người vô tình. Của ta đề nghị có lẽ rất mạo hiểm, nhưng là nếu thắng, của chúng ta yêu thương trong sáng Hồng Diệp hội rồi trở về, mà thiếu chủ cũng sẽ được đến một cái cam tâm tình nguyện ở lại hắn bên người thê tử.”
Quế Hương tiếp tục thuyết phục mọi người. Bọn họ nhóm người này, có lẽ từng là những nhân vật có tiếng trên giang hồ hô mây gọi gió nhưng thoái ẩn tại đây Độc vương cốc này , ngày tuy rằng quá bình tĩnh, ngẫu nhiên trong lòng vẫn hội cảm thấy tịch mịch. Mười một năm trước Hồng Diệp xuất hiện, làm cho mọi người tâm lại sống, mọi người tranh tướng sủng ái này trí tuệ ngoan hiền đứa nhỏ, Hồng Diệp sớm là mọi người thích .
“Nhớ ngày đó mọi người quyết định thoái ẩn tại đây Độc vương cốc khi lúc đó chẳng phải lo lắng thật lâu, sự thật cũng không chứng minh chúng ta thắng.”
Kim bà bà nhớ lại năm đó hạ quyết định khi tâm tình, nhưng lần này liên lụy tới Hồng Diệp cùng thiếu chủ hạnh phúc, rốt cuộc có nên hay không tán thành đâu?
“Đặt cược càng lớn , kết quả làm cho ta chờ mong càng cao , chúng ta người nhiều như vậy, chẳng lẽ không có nắm chắc phần thắng sao ? chúng ta có thể thúc đẩy Hồng Diệp cùng thiếu chủ đoạn nhân duyên này sao?” Lão Triệu xoa xoa càng dưới, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
“Lớn như lợi phẩm ?” Quế Hương liếc mọi người liếc mắt một cái cùng đợi dự kiến trung đáp án.
Ai kêu mọi người từ lúc mười một năm trước, nhìn thấy ngọt ngào đáng yêu Hồng Diệp thì tâm đã bị nàng kia mềm non nớt đồng âm cấp bắt lấy.
“Chúng ta mọi người đồng ý quyết định của ngươi.” Mọi người cắn răng, thừa dịp chính mình còn không có đổi ý phía trước, trăm miệng một lời nói.
Quế Hương đối với kết quả này thập phần vừa lòng, nàng đem ý định sớm chuẩn bị tốt giấy và bút mực đem ra, ở trên bàn mở ra giấy trắng, chậm rãi, ở trên tờ giấy trắng đầu dẫn đầu viết xuống chính mình tên, sau đó ngẩng đầu nghênh thị mọi người buồn bực ánh mắt, trên mặt tươi cười phá lệ sáng lạn.
“Để tránh có người lâm trận phản bội mọi người, phiền toái mọi người ở trong này lưu lại tự cái tên đi.”
Nghe vậy, mọi người trên mặt biểu tình khác nhau, trừng mắt kia tờ giấy, không khỏi ở trong lòng tưởng: Không hổ là năm đó cái kia am hiểu mưu tính Mao Quế Hương.
Mọi người hoài không yên bất an tâm tình, có loại lầm lên thuyền giặc cảm giác, đều viết xuống tự cái tên sau, biểu tình tựa hồ so với vừa rồi hơn trầm trọng.
Quế di cầm lấy trang giấy, xác nhận mọi người tên không có lầm, thế mới cao giọng cửa trước hô:“Mạc Ngôn, ngươi còn tính bên ngoài đầu nghe bao lâu? Còn không tiến vào!”
Quế Hương la lên, mọi người sắc mặt phút chốc trắng xanh. Phải biết rằng Mạc Ngôn đối thiếu chủ nhưng là trung thành và tận tâm, thề sống chết cái này làm mọi người thảm.
Mạc Ngôn vẫn là mặt không chút thay đổi, bước vào phòng trong ánh mắt nhìn qut mọi người rồi buông xuống mặt, cuối cùng dừng ở Quế Hương trên mặt, đạm nói:“Ngươi quá lớn mật, thiếu chủ nhất định sẽ giết ngươi.”
Quế Hương trên mặt như trước duy trì nụ cười, nàng chỉ đem giấy bút đưa cho hắn, khẳng định nói:“Hắn sẽ không. Về phần ngươi, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ tại đây viết xuống đại danh của ngươi đi!”
Mạc Ngôn nhìn chăm chú nàng hồi lâu đang phân vân để tránh hắn, tiếp theo mọi người kinh ngạc dưới ánh mắt sợ hắn đi mật báo như hắn cầm lấy bút ở trang giấy phía cuối viết xuống chính mình tên.
Đem cuối cùng một gốc cây túy hoa đào hái xuống đầy giỏ trúc những bong hoa đào, Hồng Diệp tính thừa dịp Âu Dương Liệt luyện công đem độc hoa ma thành độc phấn.
Hôm qua cái sau giữa trưa, nàng ở trong này gặp gỡ Âu Dương Liệt, theo ngay từ đầu trốn tránh hắn vấn đề giả bộ ngủ, đến cuối cùng thật sự đang ngủ, mà này đã ngủ hết ngủ thẳng hôm nay cái sáng sớm, nhất định là hắn làm cho nàng hít vào trầm thương làm cho giấc ngủ của nàng được thoải mái hơn , nếu không nàng sẽ không ngủ như vậy .
Khẽ thở dài. Gần đây , hắn tựa hồ là lão yêu hỏi một ít làm nàng khó có thể trả lời vấn đề.
Nàng biết hắn này vài năm đãi nàng vô cùng tốt, nhưng nàng nhưng không cách nào cho hắn muốn.
“Hồng Diệp!”
Một âm thanh cấp gọi từ xa và gần gần truyền đến, Hồng Diệp kinh ngạc cầm lấy cái giỏ hoa đào đứng dậy, thấy tay cầm gánh nặng, một đường thi triển khinh công hướng nàng mà đến dì Quế.
“ Dì Quế , ngươi vừa muốn xuất cốc sao?” Hồng Diệp nhìn nàng trên tay cần tay nải nặng, buồn bực nàng không phải tiền trễ mới trở lại trong cốc, như thế nào nhanh như vậy vừa muốn xuất cốc?
“Không phải, thời gian không nhiều lắm, ngươi mau cùng ta . Này tay nải nặng của ngươi, bên trong có của ngươi xiêm y, còn có một ít độc dược giải hòa dược, cho ngươi có thể ở trên đường phòng thân dùng.”
Dì Quế đem gánh nặng nhét vào nàng trong lòng, không tha nàng nhiều lời, lôi kéo tay nàng, lại thi trii khinh công, vài cái lên xuống, hai người liền đi vào dì Quế di phòng.
“ Dì Quế , ngươi mới vừa nói cái gì cái tay nải này của ta à như thế nào càng nghe càng hồ đồ các ngươi...... Đây là chuyện gì xảy ra?” Hồng Diệp khó hiểu hỏi, không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn theo hướng trong phòng mọi người đang đi ra trong tay đều cầm một cái tay nải , độc nhất chỉ Mạc Ngôn không có, nàng càng thêm buồn bực.
“Thừa dịp thiếu chủ đang luyện công một canh giờ , chúng ta phải lập tức mang ngươi rời đi Độc vương cốc, hơn nữa đi ra khói độc rừng rậm, nếu không sẽ bị thiếu chủ cấp đuổi theo.” Quế Hương giải thích nói.
“Cái gì? Các ngươi --” Hồng Diệp nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin nhìn mọi người, chỉ thấy mọi người trên mặt lộ vẻ tươi cười, đồng loạt đối với nàng gật đầu. Đây là thật chăng? Bọn họ thật sự muốn thả nàng đi?
“Nha đầu, chúng ta không đành lòng nhìn ngươi càng lúc càng không vui vẻ, cho nên mọi người quyết định cùng nhau giúp ngươi chạy ra cốc.” Lão Triệu cười hớ hớ nói.
“Đây là thật chăng? Nhưng là...... Vì sao các ngươi mỗi người trên tay cũng đều cầm tay nải ?”
Sự tình phát sinh quá nhanh,nàng còn không kịp cảm thấy vui sướng thì phát hiện mọi người trên tay nải , nàng buồn bực hỏi.
“Biết ngươi chúng ta mọi người để cho ngươi chạy , ngươi cảm thấy thiếu chủ sẽ bỏ qua chúng ta sao? Ở thịnh nộ khác thường hắn cùng có khả năng sẽ giết chúng ta, chúng ta cũng không phải ngu ngốc phải xuất cốc tránh nạn không thì mạng sống sao còn trụ lại được à , với lại một thời gian sau cũng trở về ” Quế Hương theo Kim bà bà trong tay tiếp nhận chính mình tay nải , ngắn gọn thuyết minh. Mọi người quyết định phân công nhau trị nạn, để qua thử thách này cùng nhau trở về đây cứ xem là một chuyến xuất cốc chơi đùa.
“Cái gì? Rồi trở về?” Hồng Diệp kinh ngạc hỏi. Nàng còn không có cảm nhận được nổi vui sướng khi có thể rời đi Độc vương cốc hiện tại bọn họ lại cùng nàng nói còn muốn rồi trở về nàng cũng chẳng có được ý kiến gì trong quyết định này.
“Hồng Diệp, ngươi không muốn xuất cốc đi sao ? Chúng ta mọi người liều chết thả ngươi xuất cốc, là muốn cho ngươi với ngươi người nhà đoàn tụ, cũng cho ngươi cẩn thận suy nghĩ cùng thiếu chủ trong lúc có tình cảm không nhưng là ngươi nhất định phải đáp ứng chúng ta mọi người, nhất định phải rồi trở về, chúng ta mọi người liều mình giúp ngươi, ngươi sẽ không nhẫn tâm hại chúng ta mọi người có nhà về không được ?”
Dì Quế thật tình nói. Nàng cũng không tính thực làm cho Hồng Diệp vừa đi không trở về, nếu không thiếu chủ xác định vững chắc sẽ giết nàng; Huống hồ Độc vương cốc này đối với mọi người là nhà , nói cái gì cũng phải rồi trở về.
“Ta đáp ứng các ngươi.” Hồng Diệp nhìn chung quanh mọi người liếc mắt một cái. Mọi người vì nàng rời đi Độc vương cốc, của nàng xác thực không thể không có lương tâm.
“Chúng ta đi nhanh đi, việc này không nên chậm trễ.” Kim bà bà thúc giục mọi người.
“Mạc đại ca, ngươi không theo chúng ta cùng nhau đi sao?” Hồng Diệp thấy hắn trên tay cũng không có tay nải , hắn nên sẽ không tính một mình lưu lại đi?
“Không, tổng nên có nhân lưu lại đối mặt thiếu chủ tức giận, cũng nhu cấp thiếu chủ một cái công đạo mới được.”
Cho dù tán thành mọi người quyết định, nhưng hắn sớm đối tiền nhiệm cốc chủ phát thề , đời này tuyệt đối hội canh giữ ở thiếu chủ bên người, thề sống chết cùng thiếu chủ .
“Hắn sẽ giết ngươi.” Hồng Diệp lo lắng lôi kéo tay hắn. Coi hắn đối Âu Dương Liệt hiểu biết, hắn nếu biết của nàng rời đi là bởi vì được mọi người giúp, cuồng nộ của hắn, tuyệt đối sẽ giết Mạc Ngôn.
“ Kệ hắn đi , thời gian không nhiều lắm.” Lão Triệu đi tới lôi kéo tay nàng. Bọn họ này nhóm người đã muốn thay nhau khuyên quá hắn không biết vài lần, tiểu tử này tính tình liền giống như hòn đá cứng rắn, khuyên như thế nào cũng khuyên bất động.
“Không được, bằng không ta lưu phong thư cấp Liệt, có lẽ hắn hội thủ hạ lưu tình.
Không để ý mọi người ngăn cản, Hồng Diệp vội vàng bôn nhập phòng trong, thoáng nhìn trên bàn chưa thu giấy và bút mực, nàng trực tiếp mở ra giấy trắng, nhanh chóng lưu lại mấy đi thanh tú tự, bỏ vào phong bì lý, lại đi ra khỏi phòng ngoại giao cấp Mạc Ngôn.
“Nhất định phải đem này phong thư giao cho hắn.”
“Ta đã biết, các ngươi đi nhanh đi!” Mạc Ngôn tiếp nhận thư sau, đáy mắt có không tha, nhưng hắn biết không có thể lại thời gian qua như thế nên thúc giục mọi người rời đi nhanh .
“Tiểu tử, ngươi tự mình phải bảo trọng.” Lão Triệu lo lắng liên tiếp quay đầu. Không thể trách bọn họ mọi người không nghĩa khí không để ý hắn , mà là tiểu tử này rất cố chấp không thể mọi người cùng hắn một khối chờ chết đi, chỉ có thể mong hắn hết thảy cẩn thận .
Nhìn theo mọi người rất nhanh rời đi bóng dáng, Mạc Ngôn nắm chặt thư trong tay, tính chờ Âu Dương Liệt vừa luyện công ra phải đi thỉnh tội.