Công tử chuyển động xe lăn xoay người, Liễu Diệp muốn tới giúp đỡ, hắn đã lắc đầu nói:
"Không có gì, bản thân ta tự tới."
Sau tấm bình phong, hơi nước bốc hơi, tay vịn thùng gỗ đều đã được thiết kế tỉ mỉ, để cho hắn có thể tự tắm rửa mà không cần người hầu bên cạnh. Công tử trút bỏ quần áo, thân thể tiến nhập nước ấm, cả người đột nhiên run lên.
Bên ngoài Liễu Diệp nghe thấy động tĩnh, dò hỏi: "Công tử?"
"Không có gì." Hắn một bên trả lời một bên cũng không dám tin nhìn chân mình. Có cảm giác rồi... Có một chút cảm giác, chân của hắn vừa rồi trong lúc tiến nhập nước ấm, rõ ràng cảm giác được nóng.
Nhưng - -
Làm sao có thể? Chân của hắn, rõ ràng trận đấu tại Thái Sơn bị phế bỏ.
Azz, thầy thuốc đều nói hắn không thể khôi phục, cuộc đời này đều phải làm bạn với xe lăn, nhưng mà, vừa mới hắn đã có cảm giác, điều này sao có thể? !
Hắn vươn tay, ở trên đùi ấn xuống một cái, thần kinh cảm giác được áp lực, nhanh chóng mang tin tức truyền tới cho đại não biết được. Tuy nhiên không phải cực kỳ rõ ràngnhưng dù sao cũng có thể cảm giác được. Công tử đột nhiên ngẩng đầu, dù hắn trấn định ung dung, nhưng cũng đã vui mừng kêu lên.
Nhưng mà ngay tại thời điểm hắn mở miệng nghĩ muốn nói cho Liễu Diệp chuyện này, trong nháy mắt, gương đồng bên phải tấm bình phong phản chiếu gương mặt hắn, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một giọng nói…
"Đừng đi theo ta!"
"Vì sao gạt ta?"
"Ta vốn là kẻ đê tiện, chỉ tại ngươi đã nhìn lầm người."
"Vì sao..." Giọng nữ quanh quẩn ghé vào lỗ tai hắn, như là đã từng u oán ngàn năm, "Vì sao ngươi đối xử với ta như vậy? Vì sao ngươi không chịu đối xử tốt một chút với chính bản thân mình?"
Công tử kinh hãi, tiếp theo câu nói càng phát rõ ràng: "Nếu ngươi không chịu yêu chính ngươi, như thế để cho ta yêu ngươi, có ta yêu ngươi, trên đời này có ta yêu ngươi!"
Một trận đau nhức đột nhiên cuồn cuộn kéo đến, như đao nhọn đâm vào đại não của hắn, hắn cảm thấy được đầu mình giống như sắp vỡ ra, trước mắt lóe ra, tầm mắt nhất thời mơ hồ.
Công tử phát xuất một tiếng, cả người té ngã vào trong nước!
Bên ngoài Liễu Diệp nghe tiếng, vội vàng hỏi hắn, "Công tử, ngươi làm sao vậy?"
Công tử sắc mặt trắng bệch che đầu mình, rên rỉ nói: "Lão sư... Lão sư..."
Liễu Diệp ngẩn ra, "Công tử?"
"Ta, ta..." Sau khi hắn nói mấy chữ, lại vì đau quá mà ngất đi.
"Đừng đi theo ta nữa!" Tiến Tụy Ngọc thấy chính mình đi theo sau Ân Tang, hai người cách xa nhau vài thước, hắn trừng mắt với nàng.
Hắn đi tới vài bước, quay đầu lại, thấy nàng vẫn như cũ đi theo sau hắn, chấp nhất đi theo, lại càng tức giận, "Ta nói rồi, đùng đi theo ta nữa! Ta sẽ không mang ngươi đi, sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!"
"Vì sao?" Nàng cúp mắt, nhẹ nhàng mà hỏi. Nam nhân này làm sao vậy? Đột nhiên trở nên xa lạ như vậy, lạnh lùng như thế.
Tiễn Tụy Ngọc bắt đầu vùng vẫy,die nd anl equ ydo n nàng biết chính mình lâm vào cảnh trong mơ, nàng đã dự cảm đến cảnh trong mơ kia kết cục cực kỳ đáng sợ, không cần, nàng không cần tiếp tục nữa, dừng lại, xin dừng lại ở một khắc này!
Trong tai lờ mờ có tạp âm hỗn loạn tiến vào: "Sao? Công tử ngất rồi?Tìm đại phu! Gặp quỷ, đây là có chuyện gì? Liên tiếp có người bị bệnh, chẳng lẽ thật sự là năm hạn bất lợi?"
Phía dưới còn có nhiều thanh âm, nhưng nghe không rõ ràng, đầu nàng trầm trầm, tất cả khí lực đều đã giống như bị lấy ra hết, trước mắt thế giới xoay tròn, lại quay trở về cảnh tượng kia - -
Ân Tang thờ ơ nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Vì sao? Ngươi không biết vì sao?"
"Bởi vì thân phận của ngươi hay sao?"
Hắn híp mắt nói: "Không, là vì thân phận của ngươi."
"Ta không cần thân phận của ta."
"Ta để ý." Đôi mắt hắn lãnh khốc, "Ta sẽ không mang thiên kim tiểu thư được chiều chuộng từ bé ra đi."
Nàng cắn môi dưới, trên mặt bỗng nhiên giận dữ, "Ta được nuông chiều từ bé, ta là thiên kim tiểu thư, nhưng không có nghĩa ta là đồ phiền toái!"
Ân Tang lười biếng chớp mi, "À...? Ngươi tay chân không chăm chỉ, trừ bỏ phong hoa tuyết nguyệt ra ngươi còn có thể làm gì? Cuộc đời ngươi có từng kiếm qua một đồng tiền? Có từng chính mình múc nước nấu cơm..."
Hắn còn chưa có nói xong, nàng phản bác nói: "Ngươi sao biết ta sẽ không?"