"Sao lại bị lạc tới đây?"
Đường Chính Lâm thẹn thùng, câu từ lộn xộn đáp:
"Ra ngoài chơi... Tiểu Sang Sang mua đồ... Tôi chạy theo một chú cún và lạc."
Thư Yến xoa xoa đầu, hiểu được ý của anh ta, có lẽ là anh ta đi cùng một người tên là Tiểu Sang Sang, người đó đang bận mua gì đó cho anh ta và anh ta bị thu hút bởi một con chó và đuổi theo nó, cuối cùng bị lạc.
Dù sao nhiệm vụ của cô là trị bệnh và giúp anh ta trong con đường sự nghiệp, cô sẽ đưa "cậu nhóc" này về nhà.
Mà lúc này trong kí ức của Thư Yến dường như đã nhớ ra được vì sao cái tên Đường Chính Lâm nghe lại quen quen, hóa ra trong nguyên tác từng có một lần đề cập đến Đường gia vốn là đại gia tộc đứng đầu nơi đây, thế nhưng tiểu gia tử nhà họ Đường từ nhỏ lại bị bệnh ngốc, thế là ông Đường dù đã già vẫn không thể truyền tài sản lại cho cậu con trai này.
Cuối cùng nam chính Vương Thiên Bảo vì cướp được hầu hết công ty và tài sản của Kiều gia, sau đó thành công đánh bại Đường gia, xây dựng nên bá nghiệp vững chắc.
"Được rồi, tôi biết nhà anh ở đâu, tôi sẽ đưa anh về nhà."
Đường Chính Lâm nghe Thư Yến nói vậy khuôn mặt liền vui như tết, vỗ tay:
"Chị sẽ đưa tôi về nhà sao? Chị thật là tốt quá!"
Thư Yến nắm lấy tay của anh ta, dắt anh ta đi, nói thêm:
"Bộ nhìn tôi già lắm hay sao mà gọi tôi bằng chị mãi vậy?"
Anh ta vội lắc đầu lia lịa:
"Không không, không già, rất xinh đẹp."
Thư Yến có hơi sững sờ, không ngờ tên này bị ngốc nhưng rất biết cách nịnh bợ nha.
Đường Chính Lâm hơi đỏ mặt, nhỏ giọng:
"Nếu chị không thích tôi gọi bằng chị, tôi sẽ không gọi chị nữa."
"Tùy anh."
Nghe lời này của Thư Yến, anh ta cười híp mắt:
"Vậy sau này sẽ gọi tên của đằng kia."
Thư Yến dắt tay Đường Chính Lâm theo lối mà bản đồ trong điện thoại chỉ đến công ty của Đường gia, cũng không trả lời Đường Chính Lâm, nhưng anh ta cứ hỏi tên cô mãi, hỏi mãi khiến cô đau cả đầu, đúng là không nên đấu tranh kiên nhẫn với đồ ngốc, cuối cùng cô đành chịu thua.
"Kiều Như."
Đường Chính Lâm vui mừng vì được cô đáp trả.
"Kiều Như... Kiều Như, tên hay lắm, vậy từ nay Kiều Như sẽ là bạn của Chính Lâm... À không, là bạn thân nhất của Chính Lâm."
Thư Yến chỉ biết lắc đầu, dù sao tên nhóc này rất hồn nhiên và không hề gây hại cho cô, có lẽ cô sẽ đối xử tốt với anh ta một chút.
Còn về căn bệnh ngốc của anh ta, không phải không thể chữa, chỉ là cần có thêm thời gian để cô trị bệnh.
Dù sao khi còn là người canh gác của thánh địa, Thư Yến còn có biệt danh "Thần Y" nổi tiếng khắp nơi không ai không biết đến, chỉ là muốn cô chữa bệnh cho một ai đó thì không phải chuyện dễ dàng gì.
Phải, thần y bị mất mạng bởi vì mắc phải xương cá... Đúng là trò cười cho thiên hạ.
Đến công ty của Đường gia, vừa thấy Thư Yến dắt tay của Đường Chính Lâm đi đến, mấy bảo vệ ở đó ngay lập tức nhận ra thiếu gia nhà mình, vội vàng chạy tới chỗ của cô.
"Thiếu gia, thiếu gia không sao chứ? Chủ tịch và phu nhân đều đang đi tìm anh đó."
Sau đó bọn họ nhìn sang cô gái bên cạnh, cô gái này độ tuổi dưới hai mươi, tuy bề ngoài ăn mặc giản dị nhưng dường như không phải dạng nghèo khó, vóc dáng mảnh mai xinh đẹp, thế nhưng có nét gì đó rất hơn người, có lẽ là ở nét trưởng thành ẩn bên trong cô mà họ không thể diễn tả được.
"Có phải cô đã tìm thấy và đưa thiếu gia về đây giúp chúng tôi không?"
Thư Yến gật đầu.
"Phải, đã tìm thấy thiếu gia của các anh, vì vậy hãy mau gọi điện cho chủ tịch và phu nhân các anh để họ đỡ phải tìm con trong lo lắng."
Mấy bảo vệ lập tức cảm ơn cô sau đó gọi cho chủ tịch và phu nhân của họ, có điều họ nghĩ mãi vẫn không hiểu được làm sao cô gái này có thể biết Đường Chính Lâm là con trai của Đường gia mà đưa tới tận công ty được như vậy, với một vị thiếu gia ngốc nghếch này như hiện tại khả năng có thể chỉ dẫn đường về đây là không thể.
Bà Đường vội cảm động ôm lấy con trai, sau đó nắm lấy tay Thư Yến đầy cảm kích.
"Là cháu đã đưa con trai bác về đây sao? Thật sự rất cảm ơn cháu, bác sẽ thưởng cho cháu thật hậu hĩnh."
Thư Yến lắc đầu, nghiêm túc nói:
"Cháu không mong nhận phần thưởng từ bác, chỉ có điều..."
Ông Đường và bà Đường có chút suy ngẫm, con bé này đột nhiên lại có thể biết tới bọn họ và đưa con trai bọn họ về đúng chỗ, lại không muốn có phần thưởng, cách nói chuyện lại như có điều kiện gì đó khác, chẳng lẽ cô gái này muốn thứ gì đó còn quan trọng hơn cả tiền sao?
Cả hai ông bà Đường đều nhìn nhau.
Thư Yến biết họ đang suy nghĩ gì, vội cười giảo hoạt.
"Không như hai bác nghĩ đâu, điều kiện mà cháu đưa ra đều có lợi cho hai bác."
Bà Đường khó hiểu:
"Vậy cháu nói xem, cháu muốn gì nào? Nếu có thể hai bác sẽ cho cháu."
Thư Yến chỉ vào Đường Chính Lâm, nhếch miệng.
"Điều kiện của cháu chính là mong hai bác có thể cho cháu cơ hội trị bệnh cho anh ta."
Ông bà Đường cứ ngỡ là họ đang nghe lầm, trợn mắt ngạc nhiên.
"Cháu có thể trị được bệnh cho Chính Lâm sao? Không thể nào... Từ nhỏ chúng ta đã tìm hết các bác sĩ nổi tiếng thậm chí đến các pháp sư nhưng tất cả bọn họ đều bất lực bởi vì đây là một căn bệnh bẩm sinh không thể chữa khỏi."
Ông bà Đường tất nhiên không tin.
"Những bác sĩ nổi tiếng không chữa được không có nghĩa là tất cả mọi người trên thế giới đều không chữa được."
Nhìn cô gái bí ẩn đầy tự tin trước mặt, ông bà Đường có chút giao động. Thế nhưng họ vẫn không thể tin tưởng cô hoàn toàn, bởi lẽ nhìn cô nhỏ tuổi như vậy lại không có dáng vẻ của một bác sĩ, nhỡ đâu con trai họ uống phải thuốc lang băm sau đó xảy ra chuyện gì thì họ thật sự không thể tưởng tượng ra được.
"Chuyện này..."
Còn chưa đợi ông bà Đường suy nghĩ xong, Thư Yến đã lên tiếng.
"Hai bác yên tâm, nếu như có chuyện gì cháu sẽ chịu trách nhiệm, dù sao chẳng ai tự dưng muốn chuốc họa vào thân có đúng không ạ?"
Cuối cùng nói qua nói lại ông bà Đường cũng mềm lòng, vốn dĩ hi vọng chữa khỏi bệnh cho con trai họ đã bị dập tắt từ rất lâu về trước, bây giờ đột nhiên lại có thể nhóm lên hi vọng một lần nữa, dù là rất nhỏ như hạt cát giữa sa mạt nhưng họ vẫn muốn thử.
Đường Chính Lâm nghe ông bà Đường nói rằng mấy ngày sau Thư Yến sẽ ở bên cạnh chăm sóc và trị bệnh cho anh ta thì nhảy lên vui mừng không ngớt.
Có vẻ như cậu ta rất quý mến Thư Yến, trên đường về nhà còn không ngừng gọi tên cô.
"Kiều Như, Kiều Như à, ăn kem không, Chính Lâm nhờ cha mẹ dừng xe lại mua nhé."
Thư Yến đã quen với sự trẻ con này của Đường Chính Lâm, từ tốn gật đầu.
Anh ta hí hửng:
"Kiều Như muốn ăn kem loại gì? Chính Lâm sẽ vào tiệm mua cho, Kiều Như cứ ở đây chờ nhé."
Thư Yến xoa cằm:
"Loại nào thì ngon?"
Đường Chính Lâm vội đề cử:
"Kiều Như có thích socola không? Hay yaourt? Còn có loại dâu, Chính Lâm thì thấy vị phô mai cũng khá ngon."
Sau đó Đường Chính Lâm vội cùng bà Đường đi mua kem, khi về còn đặc biệt mua thêm cho cô một chiếc váy.
Bà Đường cười nói với ông Đường:
"Thằng nhóc này bình thường hướng nội, rất khó thân thiết với ai, vậy mà vừa gặp Kiều Như không bao lâu liền rất quý mến con bé, lúc đi mua kem trông thấy cái váy trong cửa hàng gần đó liền chạy đến đòi mua cho bằng được, nói rằng chiếc váy rất hợp với Kiều Như, thậm chí đến bây giờ thằng bé còn chưa bao giờ chọn váy cho tôi nữa."
Ông Đường cũng gật đầu:
"Phải, tôi đã cho người điều tra thân phận con bé Kiều Như, nó là con gái của gia tộc nhà họ Kiều, cũng là một trong những gia tộc lớn, không có lí nào lại chạy đến đây lừa gạt chúng ta."
Bà Đường trong đôi mắt ẩn hiện sự trông chờ:
"Có thể nào thằng bé Chính Lâm sẽ thật sự được chữa khỏi và không còn ngốc nữa không? Tôi thật sự đã chờ ngày đó rất lâu rồi."
Ông Đường gật gật đầu:
"Cũng có một khả năng nhỏ trong hàng vạn khả năng, chúng ta hãy thử hy vọng thử xem sao."
Chiếc xe lướt đi trong màn đêm tĩnh lặng trở về nhà.
Thư Yến ngồi bên trong xe, vừa chơi với Đường Chính Lâm vừa ngẫm nghĩ.
Muốn trị khỏi bệnh của Đường Chính Lâm không phải chuyện không thể, chỉ là cô cần thời gian và ý chí phấn đấu của Đường Chính Lâm mà thôi.