“Choảng” một tiếng, cái bình hoa vỡ vụn, cổ của Thẩm Lan Như thoát khỏi đau đớn, còn đầu của hắn nặng nề ngã vào bả vai của nàng, ngất đi.
Triệu cô cô vội kiểm tra đầu Thẩm Lan Như, cổ có một chỗ bầm tím, có phần tức tối cùng tâm trạng lo lắng: “Ác thần! Ngươi muốn giết tiểu thư của ta sao?”
Thẩm Lan Như lắc đầu, nàng không quan tâm vết thương của mình, nàng nhấc chăn bông lên, vừa cởi cúc áo của hắn, nàng liền ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy khắp người hắn toàn là những vết thương chằng chịt, có những vết thương nông, cũng có những vết thương rất sâu nhìn như muốn hoại tử.
Còn trên vai hắn, một vết thương mới có thể nhìn thấy được nó đau thấu xương đang rỉ máu, bởi không được xử lý nên có chút tím tái vì mất máu, nguy hiểm vô cùng.
Thẩm Lan Như lại giơ tay chạm trán của hắn lần nữa, chỉ cảm thấy nóng vô cùng, ắt hẳn hắn đang sốt do những vết thương đang nhiễm trùng.
“Có thật vậy không?” Triệu cô cô hỏi.
Quả nhiên
Thẩm Lan Như sắc mặt nặng nề đáp: “Vương gia đang trong cơn sốt mê man. Triệu cô cô à, trước lúc đi ra ngoài có nhìn thấy nha hoàn hầu hạ Vương gia không?”
Triệu cô cô cau mày nói: “Đừng nhắc tới, nha hoàn ở đây cũng như người gỗ không coi trọng ta, đối với ta một câu cũng không có nói.
Thẩm Lan Như rút cây trâm trên đầu nói: “Chỉ cách này mới có thể nhờ vả được, bọn nha hoàn chắc cũng bằng lòng. Vương gia tình hình đang rất tệ, con cần chút nước ấm, thảo dược để trị vết thương, muốn trị liệu phong hàn con còn cần thêm giường sạch sẽ cùng chăn bông dày ấm áp. Triệu cô cô giúp con mang cây trâm này cho bọn họ.”
Triệu cô cô lắc đầu nói: “Ta đã thử đưa ngân lượng trang sức, nhưng bất thành.”
“Như vậy không được.”
Thẩm Lan Như sau một hồi suy nghĩ rồi nói “Triệu cô cô à, điểm trang của chúng ta mang theo, tìm đôi bông tai ngọc bích dát vàng cùng hồng ngọc đưa cho bọn họ”
Triệu cô cô sửng sốt một chút, nói: “Đây chính là Thẩm phu nhân để lại cho tiểu thư! Làm sao có thể…”
Thẩm Lan Như nhẹ giọng lắc đầu: “Vòng vàng châu báu chỉ là vật ngoài thân vô tri vô giác, so với những thứ này, nhân mạng mới là khẩn yếu nhất.” Huống hồ Vương gia là người có ơn với ta, có thể nào ta thấy chết không cứu.
Triệu cô cô thở dài một tiếng, vội vã che dù bước ra ngoài
Thẩm Lan Như cởi áo choàng, rón rén khoác lên chân Vương gia rồi bước đến dời tấm bình phong lớn sang cửa sổ để chắn gió.
Chắn được gió, nhưng cũng cản luôn ánh sáng.
Căn phòng tối mịt, Thẩm Lan Như tiến tới ngồi xuống bên cạnh giường Vương gia, bên ngoài trời gầm sấm đánh.
Thẩm Lan Như ngắm nhìn Vương gia qua những hồi sấm chớp.
Khoảng khắc này, thời gian như quay về kiếp trước của nàng, hắn ngồi xa xa nhìn ngắm từng cử chỉ hành động của nàng chỉ khác là hiện tại là nàng hoán đổi vị trí là người quan sát.
Thật ra thì Thẩm Lan Như không sợ sấm đánh, cũng không sợ bóng tối, nhưng hắn luôn cho là nàng sợ, mặc dù hắn không nói, nhưng mỗi một trời mưa, Thẩm Lan Như từ đang ngủ mê man tỉnh lại, luôn có thể nhìn thấy hắn lẳng lặng ngồi ở dưới ngưỡng cửa, ngắm nhìn nàng qua khung cửa sổ.
Trước đây nàng gặp hắn, toàn giữ khoảng cách xa giờ có thể gần kề nhưng hắn chỉ nằm im lặng, không một động tĩnh. Thẩm Lan Như cảm nhận được hắn đang trở lại, chắc chắn hắn sẽ hồi phục nhanh thôi.
Cố Tư Diễm, ngoài cửa sổ hoa đào đua nở, trời mưa không ngớt liền mấy ngày, hoa đều muốn dập nát hết cả rồi, nếu Vương gia còn không tỉnh lại ngay lúc này khó có thể nhìn thấy hoa đào”
“Cố Tư Diễm, mau tỉnh lại đi”
“Cố Tư Diễm… tỉnh lại”
Trời đất đảo lộn, không gian yên tĩnh bấy lâu của hắn chợt bên tai như có tiếng ai thì thầm sụt sùi kêu đích danh “Cố Tư Diễm, Cố Tư Diễm”
“Là ai?”
Cả đời hắn toàn những người chửi rủa, van xin hắn. Hình như chưa hề có ai gọi tên hắn nhẹ nhàng như thế này.
Cố Tư Diễm đang hồi phục tiềm thức, dường như chóp mũi hắn có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng dịu dàng , đó là một loại mùi ngọt ngào và xa xăm giống như mùi hoa trà mới hé nở.
Mùi này được trộn lẫn với một mùi nào đó trong trí nhớ của hắn, và trong khoảnh khắc, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng chuông kêu leng keng.
“Tiểu thư! Bọn họ đã nhận lễ nhưng không có thảo dược, chỉ có nước ấm cùng chăn bông”
Thẩm Lan Như lên tiếng: “Ngày mai đành tìm cách khác vậy”
Có người gõ cửa, là tiểu nha hoàn giọng êm ái xa xa nói: “Ngày mai... Chính viện, bái kiến. . . Đại phu nhân...”
Trong cơn mơ màng hắn cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại lau từng vết thương, đắp khăn ấm lên trán, chỉ là không thể cử động, không thể lên tiếng.
……….
Hôm sau
Chủ tớ hai người mới vừa dọn dẹp xong, nha hoàn đến đón hai người đến chánh viện, Thẩm Lan Như gương mặt thất thần ngáp một cái.
Triệu cô cô xót “Biết trước tiểu thư sẽ thức nguyên đêm chăm sóc Vương gia, ta sẽ không nghe lời tiểu thư đi ngủ, để tiểu thư vất vả như vậy là ta không tốt”
“Chỉ là một đêm thôi, con sẽ không sao đâu, Triệu cô cô đừng lo.” Thẩm Lan Như cười nhẹ.
Từ xa đã nhìn thấy mái hiên của chính điện, Thẩm Lan Như nhíu mày, nắm lấy tay Triệu cô cô, nhẹ giọng hỏi: “Triệu cô cô có biết về chính điện không?”
Triệu cô cô biết Thẩm Lan Như đang căng thẳng, muốn trấn an nàng, lời nói chưa ra khỏi miệng đã một tiếng thở dài.
“Năm đó lộ Quốc công phủ quyền cao chức trọng, Quốc công gia chiến công hiển hách, lúc đó Hầu lão gia cũng là nịnh thần, ta chỉ là có nghe nói qua sự tình.”
Triệu cô cô chậm rãi nói.
“Vương gia Cố Tư Diễm là con của một nữ nhân bán hoa sau một đêm ăn chơi của Hầu lão gia. Lúc mẫu thân hắn gần đất xa trời mới dắt hắn đến để nhận cha nhưng bị Hầu lão gia đã không nhận còn cho người đuổi đánh, đến mãi sau này khi Vương gia xông pha nơi chiến trận lập công trạng, là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng.”
“Mà đao phong lần đầu tiên hướng về, chính là Hầu gia.”
“Vương gia Cố Tư Diễm một mực nhằm vào Hầu gia. Lúc ấy Sở thế tử, cũng chính là thúc thúc của Hầu lão gia vừa bệnh qua đời, Hầu lão gia cùng lúc bị chính Vương gia tự mình đưa vào Hình Bộ”
“Sau khi Nhị gia đưa bài vị của mẫu thân hắn lên bàn thờ nhà họ Hầu và được công nhận là con cháu nhà Hầu gia thì Cố Tư Diễm mới thả Hầu lão gia ra khỏi Hình Bộ.”
“Công việc trong nhà là Đại phu nhân quản, Nhị phu nhân không màn thế sự hiếm khi xuất hiện giao cho tiểu thiếp quán xuyến. Bọn họ đều cùng một ruột, sẽ không giúp đỡ chúng ta.”
“Ta thực sự rất lo lắng, hay là tiểu thư đừng đi”
Thẩm Lan Như lắc đầu: “Nếu không đi đến chính viện thì khó mà có dược liệu cho Vương gia”
“Triệu cô cô đừng lo, ta có cách”
...................
Chính viện, trà liêu.
Hương trà thoang thoảng, Đại phu nhân ngồi nhâm nhi trên bàn gỗ lim, đã tuổi gần bốn mươi, tướng mạo bình thường nhưng có một khí chất khó tả.
Bà chậm rãi nói: “Nữ nhân kia đến chưa?”