Lâm Tuyết Y vô hồn chờ đợi đến hết ngày. Tới chiều, cô cố gắng lấy hết can đảm gọi điện cho Hoắc Tư Hào. Cô muốn nói chuyện bà nội với anh, nói chuyện khi bọn họ mới kết hôn ân ái, ngọt ngào như thế nào.
Hoắc Tư Hào nghe điện thoại của cô, trong lòng càng cảm thấy khinh thường và mất kiên nhẫn. Người phụ nữ này! Đã nói như vậy rồi mà vẫn muốn dây dưa. Càng như vậy hắn lại càng muốn cô nhanh chóng rời đi, căn bản cũng không muốn có quan hệ gì với cô nữa.
“Lâm Tuyết Y, tôi và cô thật sự không còn gì để nói nữa. Cô không muốn ly hôn nhưng tôi rất chán ghét cô, không muốn sống với cô nữa. Tôi cũng đã nói với cô ngày trước vì nể bà nội tôi mới cưới cô. Bây giờ thì chấm dứt đi, tôi sẽ vô cùng biết ơn cô. Nếu cô vẫn còn muốn níu kéo thì ngay cả một đồng tôi cũng không cho cô!” “Bộp” một tiếng, Hoắc Tư Hào cúp điện thoại. Hắn không muốn nói nhiều với Lâm Tuyết Y, cũng không cho cô cơ hội để nói nữa.
“Tư……..Tút …..Tút” Lâm Tuyết Y chưa kịp nói đã bị một chuỗi âm thanh ngắt điện thoại bao trùm.
Điện thoại lại vang lên.
Hoắc Tư Hào liếc thấy là số ở nhà gọi tới liền không nghe máy. Vài lần như vậy, mi tâm Hoắc Tư Hào nhíu lại, thẳng thừng tắt máy.
“Xin lỗi, thuê bao hiện tại hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Lâm Tuyết Y gọi lại liên tục nhưng chỉ có tiếng nói lạnh băng của tổng đài vang lên, hụt hẫng buông điện thoại xuống.
Trước khi gọi cô đã chuẩn bị tinh thần nghe Hoắc Tư Hào từ chối nhưng khi anh tắt máy, cho dù đã chuẩn bị kĩ trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Cô không ngờ Hoắc Tư Hào lại dứt khoát như vậy.
Nhưng cô không thể chỉ vì vậy mà buông tay. Đây là hôn nhân chứ không phải trò đùa.
Nghĩ là làm, Lâm Tuyết Y quyết định đến công ty tìm anh nói chuyện trực tiếp bởi vì cô biết anh chắc chắn sẽ không trở về nhà.
Lâm Tuyết Y một mình tới tập đoàn Hoắc thị.
Nơi đây được tôn sùng là tòa nhà của đế quốc hiện tại, hiên.ngang đứng sừng sững giữa chốn phồn hoa, phố xá sầm uất. Mỗi lần nhìn thấy nó, lòng cô lại dâng lên một cảm xúc tự hào khó diễn tả nổi……..Đây là công sức của Hoắc Tư Hào mấy năm nay, anh đã bỏ ra bao mồ hôi tâm huyết và trí tuệ mới có được sự nghiệp như ngày hôm nay.
Trong lòng cô rất hãnh diện vì Hoắc Tư Hào. Người cô yêu chính là người luôn biết phấn đấu, thông minh, một người đàn ông hết lòng vì công việc.
Lâm Tuyết Y bước tới quầy lễ tân ở đại sảnh, nhân viên lễ tân không biết cô nhưng rất lễ phép, tươi cười chào hỏi, nói cô chờ một chút bởi vì tổng giám đốc đã căn dặn bất luận là ai tìm ngài ấy đều phải thông báo trước. Có một số trường hợp không thông báo thì lên trên kia thư kí cũng sẽ ngăn lại.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
Lâm Tuyết Y hơi sửng sốt, cô quên mất điều này. Cũng không có đặc quyền gì, cô nhất thời hạ quyết tâm, nhẹ giọng hỏi nữ nhân viên: “Cô có thể cho tôi gọi một cuộc điện thoại được không?”
Cô lễ tân đồng ý, Lâm Tuyết Y ấn số điện thoại của Hoắc Tư Hào gọi đi.
“Alo”- Hoắc Tư Hào lên tiếng.
Nghe được giọng của anh, Lâm Tuyết Y không kìm chế được chợt nghẹn ngào.
“Alo, ai vậy?” Điện thoại bên kia đã có chút không kiên nhẫn.
Chỉ một tiếng đơn giản của Hoắc Tư Hào lại có thể làm cho cô nghẹn lại không nói thành lời.
Cô hít sâu, tận lực ngăn chặn tiếng run run của mình: “Tư Hào, là em, em muốn gặp anh.”
Điện thoại bên kia đột nhiên im lặng. Mấy giây sau hắn mới lạnh giọng hỏi: “Chẳng lẽ cô đang ở công ty?”
Lâm Tuyết Y lo sợ Hoắc Tư Hào lại ngắt máy, cô sốt ruột nói: “Đúng vậy. Em muốn bàn với anh chút chuyện, em không muốn chúng ta ly hôn, Tư Hào à…” Tiếng nói của cô có chút trầm thấp ẩn sau sự nghẹn ngào khó nói nên lời.
Hoắc Tư Hào không nghĩ tới việc cô sẽ đến công ty tìm mình, hắn lạnh lùng cự tuyệt: “Tôi đang bận.”
Hắn không hề khách khí ngắt điện thoại, không cho cô có cơ hội nói tiếp.