Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cảnh báo: có H. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Sau khi dồn hết tâm huyết vào bộ phim, nhưng nó lại không thực sự nổi tiếng, thậm chí còn không được chiếu trong nước, mà chiếu ở Tây Ban Nha một khoảng thời gian.
An Minh Tri thấy lạc lõng vô cùng, nên Trịnh Dụ Chương liền bỏ thời gian, mang cậu đến Tây Ban Nha xem bộ phim kia.
Hai người đi tới rạp chiếu phim ở trong một thị trấn nhỏ, An Minh Tri có chút ngượng ngùng, tâm trạng sốt sắng, căng thẳng nắm chặt tay áo Trịnh Dụ Chương, hắn trực tiếp ôm cậu đi vào.
Bộ phim đó hắn xem một lần chưa đủ, còn xem tới lần thứ hai, càng xem sắc mặt hắn càng đen, thậm chí còn mừng thầm vì bộ phim không thể chiếu ở trong nước.
Bên trong từng thước phim, An Minh Tri mang vẻ tinh khiết, lại khiến người ta nổi lên dục vọng, nhập vai diễn đến sắc sảo.
Khi cậu mặc sườn xám xuất hiện trên màn ảnh, hắn chỉ hận không thể bước vào rồi ôm cậu đi, không cho phép bất cứ người nào nhìn thấy cậu, chỉ mình hắn mới có thể nhìn An Minh Tri trong bộ dạng đó.
Hắn đen mặt ở lại trong rạp chiếu phim trừng phạt cậu, phạt cậu dám thân mật đụng chạm với người đàn ông khác, dù hắn biết đó chỉ là đóng phim, nhưng ánh mắt An Minh Tri lúc đó đong đầy tình cảm, gợi cảm chết người.
An Minh Tri ngồi trên người hắn, vừa bị hắn mạnh mẽ va chạm, vừa trả lời những câu hỏi gây sự của Trịnh Dụ Chương.
“Ngài… em nghĩ đến ngài mà…”An Minh Tri tội nghiệp, nâng khuôn mặt hắn lên tỏ ý lấy lòng, ít râu mới mọc ở cằm hắn đâm vào tay cậu “Lúc diễn cảnh đó em đều nghĩ đến ngài mà…”
Trịnh Dụ Chương cực kỳ thỏa mãn.
Những ngày sau đó bọn họ như cặp tình nhân đi chơi khắp thế giới, họ đi băng đảo Fiji*, cùng nhau triền miên trong phòng nhỏ ở Thụy Sĩ, ôm hôn trong lữ quán suối nước nóng dưới chân núi Phú Sĩ, muốn dành cả thời gian của thanh xuân và tuổi trẻ, tận hưởng tất cả những gì tốt đẹp trên thế gian này.
*Đảo Fiji: là một đảo quốc tại châu Đại Dương, thuộc phía nam Thái Bình Dương; được mệnh danh là “đảo quốc thiên đường”.
Thế nhưng những ngày tháng như ngâm mình trong hũ mật cũng không duy trì được bao lâu, dù An Minh Tri có ngu ngốc đến đâu thì cũng nhận ra tài nguyên của mình càng ngày càng tốt, tốt đến mức không dành cho một diễn viên nhỏ vô danh như cậu có thể với tới.
Tất cả đều là kịch bản lớn, đạo diễn lớn, ai giúp cậu ở sau lưng không cần nói cũng biết được.
Cậu biết rằng Trịnh Dụ Chương có trong tay rất nhiều tài nguyên tốt, nhưng trước giờ cậu không nghĩ đến mình sẽ dùng nó, cậu đến với hắn không phải là vì những thứ đó.
Mãi đến tận một hôm, bọn họ cãi nhau một trận rất to, lý do vì sao lại như vậy cũng đã quên mất rồi, nhưng gần đến mức bọn họ mỗi người một ngả.
Trịnh Dụ Chương tức giận, quát cậu: “Chính cậu bò lên giường tôi trước!”
An Minh Tri ngạc nhiên, trong cơn hoảng hốt cậu chợt hiểu được, chuyện đi nhầm phòng đó cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, cái công ty ăn thịt người kia vốn nhìn cậu như một con nai, trực tiếp dâng cậu lên miệng con sói đói.
Đêm đó là Trịnh Dụ Chương trực tiếp quẹt thẻ phòng đi vào.
Mà chính cậu cũng không biết, Trịnh Dụ Chương cũng là bị lừa, hắn cho rằng sự sắp xếp này của công ty là cậu tự nguyện, dù sao đây cũng chỉ là chuyện thường ở huyện, hắn có tiền tài thậm chí là cả nhan sắc, biết những người kia cũng chỉ là làm thỏa thuận cùng công ty, dùng tuổi trẻ dùng thân thể để đổi lấy danh vọng.
An Minh Tri đã chấm dứt hợp đồng với công ty từ lâu, nhưng khi biết được sự thật thì cả người như rơi vào hầm băng, cậu ngồi sụp xuống đất, cả người không ngừng run rẩy, ở trong khoảnh khắc đó cậu thấy mình đến cả thở cũng không thở nổi.
Cậu rung động, cậu yêu hắn, tất cả những mềm mại mà cậu trao cho hắn, cảm xúc mãnh liệt mà cậu trao cho hắn.
Cậu thực sự yêu Trịnh Dụ Chương, nào có ai có thể cưỡng lại mị lực của hắn, đặc biệt là với một thiếu niên mới biết yêu như cậu.
Cậu cho rằng bọn họ cùng nhau nghỉ phép đi du lịch, buổi tối đứng ở ban công cùng nhau nhau ngắm tuyết, sáng sớm cùng nhau hôn môi là bởi vì yêu.
Nhưng đến tận giây phút này, An Minh Tri mới hiểu được, trong mắt Trịnh Dụ Chương, cậu chẳng qua là một con vật nhỏ nghe lời hắn, hợp ý hắn, mặc dù cậu thể hiện rõ ràng là cậu yêu hắn.
Bởi vì cậu làm Trịnh Dụ Chương hài lòng, nên mới có thể ở bên cạnh Trịnh Dụ Chương lâu đến vậy, chứ không phải hắn cũng yêu cậu.
Lần đầu tiên An Minh Tri run rẩy mạnh đến vậy, cả thân thể cậu trượt dần theo vách tường, không thể khống chế được cơn run rẩy, tứ chi chết lặng, chỉ có nước mắt đang không ngừng rơi xuống.
Trịnh Dụ Chương tức giận đẩy cửa đi ra ngoài, khi bình tĩnh trở lại hắn nhận ra mình đã quá đáng, sau mấy tiếng hắn rời đi, lúc trở về thấy An Minh Tri vẫn ngồi yên trên sàn nhà như cũ, đang ôm chặt cánh tay, chân trần chôn mình bên bức tường.
Nước mắt cậu đã ngừng rơi, đôi mắt sưng đỏ như vỏ quả đào, bên cạnh còn có mảnh thủy tinh bể lúc bọn họ tranh cãi ầm ĩ.
Trịnh Dụ Chương ngồi xuống ôm chặt lấy cậu, hôn từng cái từng cái lên mặt cậu, hắn nói xin lỗi, xin lỗi, bảo bối, xin lỗi.
An Minh Tri được nghe hắn nói như vậy chỉ mỗi lần đó, thực ra đã mấy năm trời rồi, Trịnh Dụ Chương cũng chỉ nói như vậy một lần duy nhất, những người khác bên cạnh hắn xưa nay chưa từng được nghe đến.
Ngày hôm sau, khi cả hai thực sự bình tĩnh, cuối cùng bọn họ cũng không chia tay, nhưng có gì đó trở nên khác đi.
An Minh Tri của tuổi trẻ dần dần thỏa hiệp, học cách trở thành một vị trí thích hợp bên người Trịnh Dụ Chương.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, cậu vẫn rất yêu hắn, yêu hắn như thuở ban đầu, thậm chí đến hiện tại còn yêu hắn nhiều hơn nữa.
Bên cạnh đó cậu cũng học được cách che giấu cảm xúc của mình, tự mình cất giữ, biết đâu một mai đến lúc hai người thật sự chia tay, cậu không muốn mình đau khổ bi lụy trước mặt hắn.
Thực ra An Minh Tri cũng chỉ tự mình nghĩ vậy, so với lúc đầu, nội tâm cậu càng thêm yếu đuối, mẫn cảm nhưng bề ngoài cậu trông càng thêm mạnh mẽ.
Cậu với Trịnh Dụ Chương cũng ít khi xảy ra tranh cãi lần nữa, mà cũng có lúc cậu không thể khống chế tâm tình của mình.
Có một lần, Trịnh Dụ Chương nhìn trúng một căn nhà, muốn mua cho cậu.
Lúc đó cậu đã đi theo hắn được hai năm rồi.
An Minh Tri có cảm giác, sau khi cậu nhận căn nhà này rồi, Trịnh Dụ Chương sẽ vứt bỏ cậu đi trong chớp mắt, nhìn chằm chằm hắn đầy tức giận, cậu rất muốn khóc, “Ngài cảm thấy em như vậy là vì những thứ đó sao? tại sao ngài lại có thể nghĩ như thế, cho rằng em…”
So với cậu, Trịnh Dụ Chương bình tĩnh hơn nhiều, hắn ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tôi biết em không phải là người như thế, những thứ này là tôi nghĩ đến em nên tôi mới cho em.”
Lúc ấy An Minh Tri cũng sắp tốt nghiệp đại học, hai năm cuối cậu cũng không diễn được thêm mấy bộ phim, cũng không nổi tiếng.
Trịnh Dụ Chương biết cậu mỗi tháng đều gửi tiền sang cho mẹ ở bên Mỹ, mỗi lần đều hơn chục ngàn tệ, những khoản cậu để lại chi tiêu cho chính mình vô cùng ít ỏi, trừ căn nhà ở cùng hắn này, cậu cũng không có bất cứ nơi ở nào khác trong thành phố này.
Nhìn sang những người bạn học của cậu, gần như ai cũng bay lên đầu cành cây, có những căn hộ tốt nhất, mỗi ngày đều có xe đưa rước.
Trịnh Dụ Chương cảm thấy mình làm kim chủ cũng không đến nơi đến chốn.
An Minh Tri có thể không để ý mặt mũi, nhưng hắn có thể không cần sĩ diện sao?
Mặc dù mọi người bên ngoài giả vờ như không biết, nhưng ở trong phạm vi nhỏ xung quanh, những người đó đều biết ai được ai nâng đỡ, âm thầm so sánh người được bồi dưỡng với nhau.
Trong suốt hai năm qua, Trịnh Dụ Chương luôn thương yêu cậu, cưng chiều cậu, nhưng hắn yêu thương An Minh Tri như thế nào mà đến cả căn nhà lớn cũng không thấy mua cho, đám người đó luôn mồm bàn tán bán công phu trên giường của hắn thế nào, thế lực và tiền tài ra sao, lẽ nào Trịnh Dụ Chương kia định tự hào nói tình nhân nhỏ được hắn rửa chân cho?
Chuyện này đúng là quá mất mặt.
Tuy là không ít lần hắn rửa chân cho An Minh Tri, rửa xong lau khô cẩn thận, hắn còn cầm lấy bàn chân cậu hôn hôn vài cái, vào đêm khuya mùa đông hắn lấy chân mình làm ấm chân cậu đấy.
Chuyên như thế hắn đảm bảo không có ai làm được như hắn, thứ mà các người làm được chỉ là mua đống đồ vật nhìn thấy bằng mắt thường mà thôi!
Nhưng hắn vẫn muốn mua thứ này thứ kia cho cậu mang trên người, đã là người của hắn thì không thể chịu thua thiệt so với người khác.
An Minh Tri nói không muốn, Trịnh Dụ Chương cảm thấy cậu thật không biết ý tứ sâu xa gì cả, đơn giản đến ngây thơ, cuối cùng cũng vẫn mềm lòng nghe theo An Minh Tri: “Được rồi, không muốn mua thì không mua, em đừng khóc.”
Sau đó Trịnh Dụ Chương vẫn đem căn nhà kia đưa cho cậu, sau khi sửa sang xong, An Minh Tri không ở nhưng cũng không từ chối nữa, bởi vì sau khi tiếp xúc với nhiều người, nhiều chuyện phức tạp hơn, cậu dần dần có thể hiểu được Trịnh Dụ Chương.
Rồi cậu cũng nhận ra được rằng trước đây mình ngây thơ đến mức nào, ở khía cạnh nào đó, cậu thấy mình nên cảm ơn Trịnh Dụ Chương đã che chở, tạo điều kiện cho cậu ngây thơ thêm vài năm.
Mối quan hệ của hai người cứ thế duy trì, An Minh Tri không ngờ Trịnh Dụ Chương lại không vứt bỏ cậu.
Đó là chưa kể đến hắn là một người đàn ông đẹp trai, sự nghiệp thành công, người ái mộ hắn nhiều đếm không xuể.
Sẽ rất khó để giữ được những cảm xúc hứng thú, mới mẻ, mà Trịnh Dụ Chương là người có “nhu cầu” lớn như vậy, có “kim ốc tàng kiều” thì cũng không có gì là lạ.
Ngay cả cậu cũng cảm thấy Trịnh Dụ Chương mệt mỏi, chán chường, chẳng biết lúc nào hắn sẽ bỏ cậu rồi đi tìm một người mới nào đó, huống chi bọn họ ở cùng nhau lâu đến vậy.
Mấy năm qua Trịnh Dụ Chương cũng dính scandal, ngược lại là dính khá nhiều.
Cùng con gái của ông trùm thương mại đi ăn cơm, hay là cùng một sao nữ nổi tiếng “hẹn hò”, rồi thì có người thấy xe hơi hắn đậu trước cửa trường đại học,… Mọi người đều biết ở trong Trịnh gia hiện nay không có con em nào đang học đại học, đưa tin như thế, nội dung không cần nói cũng biết là gì.
Thậm chí có một thời gian, người ta đồn nhau tin Trịnh Dụ Chương đã đính hôn, không bao lâu nữa sẽ tổ chức lễ kết hôn.
An Minh Tri tò mò, rất muốn hỏi hắn, nhưng cậu không có tư cách gì để chất vấn chuyện riêng của Trịnh Dụ Chương.
Huống chi cậu cũng không tìm được bằng chứng nào trên người Trịnh Dụ Chương, vết son môi, sợi tóc lạ, mùi nước hoa, hay dấu hôn, vết cào yêu,… tất cả cậu đều không tìm thấy.
Nhưng mà việc làm cho cậu tin tưởng Trịnh Dụ Chương không có người tình khác nhất chính là có khoảng thời gian, lão cáo già tinh lực dồi dào này đều giày vò cậu mỗi đêm, hắn cày cấy đến mức thân thể An Minh Tri chịu không nổi nữa, làm cậu suýt thì tinh tẫn nhân vong* với tên họ Trịnh này.
*Tinh tẫn nhân vong: túng dục quá độ mà chết:))))
Chính vì vậy nên mặc kệ đống tin tức náo loạn bên ngoài, cậu vẫn tin tưởng Trịnh Dụ Chương.
Mãi cho đến khi cậu bị tai nạn xe cộ ở Mỹ.
Mọi chuyện xảy ra như thế nào, cậu thực sự không nhớ nổi, huống hồ trí nhớ của cậu trở nên mơ hồ sau vụ tai nạn xe hơi đó.
Cho tới tận bây giờ cũng chỉ là chút ký ức nhỏ nhặt còn sót lại, chậm chạp mà khôi phục.
Báo chí đăng tin đây là một vụ tai nạn do chạy quá tốc độ cho phép, trên tấm ảnh đăng kèm là hình ảnh chiếc xe bị đụng đến móp méo nặng nề, cậu hôn mê tại chỗ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, còn chi tiết hơn thì cậu không nhớ được.
Nhưng mà những gì xảy ra sau đó thì An Minh Tri nhớ, trên cơ thể cậu đâu đâu cũng toàn là vết sẹo, trên đùi, trên lưng, trên bụng, thậm chí là trên mặt… Hormone cùng thuốc trị liệu làm cho cậu mập mạp trương phì, trông rất khó coi, có cả khoảng thời gian cậu không dám soi gương.
Cậu cũng từ chối những câu hỏi của Trịnh Dụ Chương, nhốt hắn ngoài cửa phòng bệnh, cậu không muốn hắn nhìn thấy khuôn mặt xấu xí, thân thể xấu xí này của mình.
Có rất nhiều chuyện cậu đã quên, trí nhớ cũng tệ đi, cậu không nhớ được tại sao mình lại đi Mỹ, trợ lý nói cậu đến đấy là để thăm mẹ cậu, trên đường đi tới sân bay để về nước thì bị tai nạn.
Mọi chuyện rõ ràng như thế, nhưng An Minh Tri không thể nhớ ra được dù chỉ một chút.
Những chuyện này đối với cậu không là gì cả, mà đả kích lớn nhất mà cậu nhận được đó chính là, trong những năm tháng gian khổ nhất ấy của cậu, Trịnh Dụ Chương lại ôm một đứa bé đã ba tháng tuổi đến thăm cậu, Trịnh Dư Dương.
Đứa bé này không biết từ đâu ra, cũng không ai biết mẹ nó là ai, nhưng mà Trịnh Dụ Chương lại dứt khoát thừa nhận Trịnh Dư Dương là con hắn.
Cậu hỏi chuyện mẹ Dương Dương thì Trịnh Dụ Chương cứ không chịu nói cho cậu biết, sau đó từ thông tin của Trịnh Trinh Trinh, cậu mới chắp vá lại lại thành một lời giải đáp.
Trong gần một năm đó, Trịnh Dụ Chương xuất quỷ nhập thần, thường xuyên đi ra nước ngoài, hắn nói là đi công tác, thời gian thường là ngày cuối tuần, cũng có khi đi tới một tháng, kể cả con gái hắn cũng vứt ở nhà không quản đến.
Thì ra Trịnh Dụ Chương thật sự có thú vui mới, đem tình nhân nọ nuôi dưỡng ở nước ngoài, cậu vô cùng đau lòng.
Lời giải đáp đó khiến mọi thứ đều trở nên hợp tình hợp lý, Trịnh Dụ Chương có người mới, gọi là người yêu hay là người tình cũng được, bọn họ thực sự sinh ra đứa bé này.
Đả kích này đã làm An Minh Tri suy sụp tinh thần.
Cậu luôn nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ mỗi người một ngả, lần tiếp theo gặp mặt Trịnh Dụ Chương có lẽ sẽ quăng cho cậu một ít “phí chia tay”, An Minh Tri phải tập chấp nhận chuyện đó.
Còn người phụ nữ đã sinh con cho Trịnh Dụ Chương kia vẫn không lộ diện, cả giới báo chí cũng không có được tin tức gì.
Không lộ ra dù chỉ một chút tiếng gió, Trịnh Dụ Chương vẫn như trước, giống như mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.
Hắn vẫn thăm bệnh cậu, chăm sóc cậu, sau khi về nước còn tìm cho cậu bác sĩ giỏi nhất để chữa trị, hồi phục những vết sẹo, thậm chí còn chuyển cậu đến ở biệt thự nhà chính của Trịnh gia.
An Minh Tri còn chưa kịp rời đi đã bị ép làm “bảo mẫu” cho ba người Trịnh gia bọn họ.
Trịnh Dụ Chương cũng không cho cậu cơ hội thoát khỏi hắn, Trịnh Trinh Trinh muốn thân thiết làm bạn với cậu còn hơn cha mình, lại có thêm đứa bé mới vài tháng tuổi kia, không hiểu tại sao cũng rất thân thiết với cậu, dường như việc có thể ở trên người An Minh Tri chảy nước miếng làm cậu nhóc cực kỳ vui vẻ.
Nhưng chuyện mẹ đẻ của Trịnh Dư Dương, vẫn luôn luôn là cục mụn nhọt trong lòng cậu.
Trịnh Dụ Chương không nói gì, mặc cho An Minh Tri có gặng hỏi thế nào hắn cũng cứng đầu không chịu nói.
Thật ra hắn không cần phải giấu giếm, nói cho cậu biết thì thế nào, lẽ nào cậu có thể đi tìm rồi gây khó dễ cho người phụ nữ kia sao?
Thế thì Trịnh Dụ Chương cũng quá bảo bọc người kia rồi.
Huhu chương này xúc động quá:”””.
Danh Sách Chương: