• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai người đi vào trong phòng ngủ còn có chút câu nệ, không ai nhìn mặt ai, sau khi ly hôn hai người cũng chưa từng rơi vào tình cảnh như vậy, bất thình lình phải ngủ cùng một cái giường.
Vẫn là Ôn Lĩnh lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này, nói với Cố Dung Khanh, "Có muốn đi tắm trước không?"
Nghe được lời nói này, mặt Cố Dung Khanh có chút đỏ đỏ, gật đầu nói được.
Ôn Lĩnh cũng cảm thấy lời nói của cô có chút không được tự nhiên, lời nói này sao giống như nói lúc chuẩn bị làm cái gì đó vậy?
Cố Dung Khanh đi đến tủ quần áo lấy nội y bên trong, sẵn tiện cũng chuẩn bị cho Ôn Lĩnh.

Lúc trước hai người về nhà cũng ngẫu nhiên sẽ ở lại đây, cho nên Cố mẹ đều chuẩn bị sẵn đồ dùng cho hai người.

Chuẩn bị xong, Cố Dung Khanh đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng dáng Cố Dung Khanh đi vào nhà tắm, Ôn Lĩnh nghĩ nghĩ không nhớ được đã bao lâu rồi hai người không cùng nằm chung trên một cái giường?
Có lẽ bắt đầu do Cố Dung Khanh bận rộn chuyện công việc, sau chính cô lại vì chuyện của Kỷ Thần Hi mà không muốn hiểu Cố Dung Khanh nữa.
Ôn Lĩnh cảm thấy bản thân cô không thú vị, lúc trước bởi vì chuyện Kỷ Thần Hi về nước, cho nên mới đề nghị với Cố Dung Khanh ly hôn, hiện tại nhìn thấy người ta lại quyến luyến không quên, cô cảm giác cô thật là khốn nạn!
Chẳng bao lâu thì Cố Dung Khanh đã tắm rửa xong đi ra, ăn mặc một chiếc váy ngủ màu trắng.

Ôn Lĩnh nhìn thấy đôi chân dài trắng của Cố Dung Khanh ở trước mặt thì lại hoảng nhìn lên trên thì còn có một cặp ngực đầy đặn như ẩn như hiện, cùng với gương mặt lạnh lùng thơ ơ như cấm dục của Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh có cảm giác như quay lại cách đây mười năm vậy.
Cố Dung Khanh cũng chú ý đôi mắt của Ôn Lĩnh đang nhìn chằm chằm cô, cô vốn dĩ tắm xong đã thấy nóng, giờ lại càng nóng hơn.
"Em mau đi tắm đi ~" giọng nói còn có chút hờn dỗi, cả hai người đều ngây người, mặt Ôn Lĩnh đột nhiên đỏ lên, ở trong lòng còn thầm mắng chính mình là một tra nữ, sau khi ly hôn còn thèm khát cơ thể của người ta!
"Tôi đi tắm." Ôn Lĩnh nhanh tay cầm quần áo.

Ôn Lĩnh vừa mới đứng dậy, chuẩn bị đi vào nhà tắm thì nghe được tiếng chuông điện thoại của Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh tiếp điện thoại kêu một tiếng Kỷ Thần Hi, trong đầu Ôn Lĩnh lập tức trống rỗng không suy nghĩ được cái gì, trực tiếp đi vào nhà tắm, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng mà cô không ngờ được, khi cô tắm xong rồi thì điện thoại còn chưa kết thúc, cô đi đến bàn trang điểm dùng mỹ phẩm dưỡng da, cách Cố Dung Khanh chỉ có mấy bước, loa điện thoại Cố Dung Khanh còn mở rất lớn, căn bản là không hề có ý tránh né cô, cho nên cô có thể nghe được giọng nói ôn nhu của Kỷ Thần Hi gọi Dung Khanh.
Nghe thấy vậy cô có chút tức giận, cô suy nghĩ tại sao mị lực của Kỷ Thần Hi lại lớn như vậy? Lúc đi học, mỗi ngày nhìn thấy hai người ra vào có đôi, hận không thể biến mình thành Kỷ Thần Hi, lúc ấy Cố Dung Khanh cũng lạnh lùng, nhưng mà lúc ở bên cạnh Kỷ Thần Hi thì sẽ ấm áp hơn.
Cô nhỏ hơn Cố Dung Khanh một tuổi, còn Cố Dung Khanh cũng vừa vặn nhỏ hơn Kỷ Thần Hi một tuổi, vừa mới năm nhất, cô đã biết Kỷ Thần Hi và Cố Dung Khanh chính là hai nhân vật sóng gió nhất của trường, giá trị nhan sắc thì khỏi nói, đến trình độ học tập cũng cao.
Mà cô thì chỉ là một con người bình thường không thể bình thường hơn nữa.

Lần đầu, cô gặp mặt Cố Dung Khanh thì đã bị Cố Dung Khanh hớp hồn, nghĩ thầm học tỷ này thật là quá xinh đẹp, lúc nói chuyện thật là ôn nhu, cô cứ vậy đưa Cố Dung Khanh về ký túc xá, nói cũng chưa được mấy câu đã đi rồi.

Lúc sau cô lại nghe các loại tin đồn về hai học tỷ này, lúc ấy toàn bộ người trong trường đều đồn rằng hai người là một đôi.
Sau đó, Kỷ Thần Hi xuất ngoại, cơ hội để cô xuất hiện bên cạnh Cố Dung Khanh càng nhiều hơn.

Từng chút từng một xâm nhập vào cuộc sống của Cố Dung Khanh, cuối cùng hai người cũng kết giao quan hệ yêu đương, rồi sau đó lại kết hôn.
Trước đây, Ôn Lĩnh luôn cảm thấy, cô chỉ cần có Cố Dung Khanh là được.

Cho rằng Cố Dung Khanh sẽ không giống như những người con gái khác biết làm nũng, nhưng mà cô ấy đích thực là một người vợ tốt, chuyện gì làm được cũng sẽ làm, nhưng mà Ôn Lĩnh vẫn cảm thấy như vậy chưa đủ, vẫn chưa có sự ấm áp.
Chuyện làm cho tâm của Ôn Lĩnh lạnh đi, chính là sự việc xảy ra ở mấy tháng trước, ngày đó là sinh nhật của Ôn Noãn, các cô đang chuẩn bị cùng nhau chúc sinh nhật của Ôn Noãn, bánh kem đã chuẩn bị xong, đồ ăn cũng xong luôn, kết quả Cố Dung Khanh nhận được điện thoại của Kỷ Thần Hi, sau đó lại đi mất.
Sau đó, Cố Dung Khanh gọi điện thoại giải thích, cô ấy nói Kỷ Thần Hi lái xe bị đụng, chỉ có thể tìm cô giúp đỡ.
Lúc đó, Ôn Lĩnh cũng chỉ ừ một tiếng, không muốn nói nữa, trong đầu nghĩ thầm vậy thì chị cũng không cần gấp gáp như vậy một câu giải thích cũng không nói đã bỏ đi, Noãn Noãn khóc cả đêm, chị cũng không gọi đến một cuộc.

"Được, ngày mai gặp.

Chào."
Nghe được điện thoại của Cố Dung Khanh đã treo, Ôn Lĩnh vẫn còn ngồi ở bàn trang điểm, vốn dĩ nếu không có cuộc điện thoại này của Kỷ Thần Hi, cô còn đối với Cố Dung Khanh có chút...
Cho nên, quả nhiên vẫn là không nghe được cái tên Kỷ Thần Hi.
Ôn Lĩnh bò lên giường, lấy tay đặt lên bên sườn của Cố Dung Khanh, nghiêm túc mà nhìn cô.
Cố Dung Khanh bị Ôn Lĩnh nhìn như vậy, có chút khẩn trương, tay nắm lấy khăn trải giường, từng chút từng chút một nhích dựa lên đầu giường, càng lui về sau thì Ôn Lĩnh càng lấn tới, lỗ tai của cô đỏ cả lên, vào lúc cô cho là Ôn Lĩnh sẽ làm cái gì, thì bị một câu hỏi đánh gãy.
"Vì sao lại đồng ý kết hôn với tôi?" Cố Dung Khanh há miệng thở dốc, còn chưa kịp trả lời thì lại nghe Ôn Lĩnh hỏi tiếp.
"Vì sao lại muốn sinh Ôn Noãn?"
Không khí đọng lại ở đây, Cố Dung Khanh không trả lời, Ôn Lĩnh cũng không ép hỏi nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Dung Khanh, giống như đang muốn nhìn thấu con người này.
Cố Dung Khanh muốn trả lời nhưng cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Thời đại học, cô đồng ý Ôn Lĩnh theo đuổi mình, sau đó cả hai kết giao yêu nhau, vậy bước cuối cùng không phải kết hôn sao?
Kết hôn rồi thì đương nhiên phải có con, có cái gì không đúng?
Cố Dung Khanh suy nghĩ nửa ngày, cô cảm thấy Ôn Lĩnh hỏi sai rồi, sau đó cô hỏi lại Ôn Lĩnh.
"Em không nên hỏi vậy, em nên hỏi vì sao chị lại đồng ý kết giao với em mới đúng."
Câu hỏi này thật ra là cô hỏi Ôn Lĩnh, hai cánh tay đặt ở bên sườn Cố Dung Khanh đột nhiên không có sức lực, ngồi quỳ trên giường.

Đúng vậy, vì cái gì sẽ kết giao với nhau?
Cố Dung Khanh nhìn gương mặt thất thần của Ôn Lĩnh, đột nhiên muốn sờ sờ lên đó, não vừa nghĩ thì tay đã vươn lên.
Ôn Lĩnh nhìn thấy Cố Dung Khanh đột nhiên vươn tay sờ mặt cô, lập tức kinh ngạc, trợn mắt nhìn Cố Dung Khanh, giống như có thể từ gương mặt đó nhìn ra được cái gì, nhưng lại không nhìn được gì.
Cô nghĩ thầm, đúng cách thức giao lưu của Cố Dung Khanh, người ta hỏi cô một vấn đề, cô ấy sẽ lập tức trả lại một vấn đề lên người của bạn, làm cho bạn không biết phải làm thế nào.
Ôn Lĩnh đem tay của Cố Dung Khanh bỏ xuống, sau đó nằm ở trên giường không nói chuyện nữa, Cố Dung Khanh nhìn thấy cô chuẩn bị ngủ, cũng nằm xuống, sau đó hai người không ai nói với nhau một câu, không bao lâu thì Ôn Lĩnh phát hiện Cố Dung Khanh đã ngủ rồi.
Cô nằm ở trên giường càng nghĩ càng nghẹn, sao con người này lại vô tâm như vậy?
Buổi sáng, Ôn Noãn vừa thức dậy đã từ trong phòng bà ngoại đi ra tìm mẹ, bước chân ngắn tìm đến phòng Cố Dung Khanh, đẩy cửa đi vào rồi nằm giữa hai người.
Lúc Ôn Noãn dậy đi ra ngoài, thì Ôn Lĩnh mơ mơ màng màng tỉnh, cô còn tưởng bản thân đang ở nhà mình, cho nên xoay người tìm kiếm Ôn Noãn mà ôm vào trong lòng tiếp tục ngủ.
Không biết qua bao lâu, cảm giác được Ôn Noãn ở trong ngực hình như lớn, hơn nữa còn mềm mại, lại thoải mái, Ôn Lĩnh nhéo nhéo hai cái, trong lúc mơ ngủ Ôn Lĩnh cảm thấy có gì đó không đúng...
Sau đó Ôn Lĩnh lập tức bừng tỉnh, cúi đầu nhìn thân hình lớn ở trong ngực mình chính là Cố Dung Khanh.

Sao Cố Dung Khanh lại nằm trong lòng ngực của cô, hơn nữa tay của cô còn đặt ở nơi không nên đặt...
Ôn Lĩnh che mặt...cái này thực sự quá thẹn rồi.

Tối hôm qua, rõ ràng cô và Cố Dung Khanh mỗi người đều nằm bên ép giường, trên giường chỉ có hai người, nhưng hiện tại thân cận như vậy nhất là Ôn Noãn, nhất định là Ôn Noãn làm chuyện tốt này.
Nhưng nhìn dáng vẻ khi ngủ của Cố Dung Khanh thật đáng yêu, cô thật ra cũng có chút nhớ nhung, Cố Dung Khanh thoạt nhìn là nữ thần lạnh lùng, nhưng mà lúc ngủ thì cái miệng nhỏ cũng sẽ chu chu ra, lúc ngủ nướng còn lầm bầm trong miệng là một lát nữa, tuy rằng cái một lát sau sẽ khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhưng mà Ôn Lĩnh vấn rất thích.
Ôn Lĩnh chậm rãi rút tay ra chuẩn bị đi xuống giường, nhưng vừa lấy cái tay ra thì Cố Dung Khanh đã tỉnh dậy, Cố Dung Khanh bị đánh thức không có cao hứng, bắt lấy cổ áo Ôn Lĩnh đem túm cô trở lại, đè ở trên người cô, còn dúi đầu vào cổ của cô...
Ôn Lĩnh tức khắc không dám động, chỉ có thể tuỳ ý Cố Dung Khanh ôm.
Qua một lát, đột nhiên Cố Dung Khanh rời khỏi người cô, còn chải chải tóc không được tự nhiên, trên mặt còn ngượng ngùng, mặt hơi hồng hồng, nhỏ giọng nói, "Chị không biết...sao lại thế này..."
Ôn Lĩnh cũng có chút xấu hổ, sờ cái mũi nói, "Chắc là Ôn Noãn dở trò quỷ."
"Ừ..." Cố Dung Khanh cúi đầu không dám nhìn Ôn Lĩnh.
"Không có việc gì, tôi đi ra ngoài nhìn con bé." Ôn Lĩnh nhanh chân rời giường, thay quần áo đi ra ngoài, cô muốn rời khỏi chỗ xấu hổ này.

Ôn Lĩnh đi rồi, Cố Dung Khanh mới dám thở nhẹ ra, nghĩ lại vừa rồi nằm ở trong lòng ngực Ôn Lĩnh, có chút lưu luyến.
Ôn Lĩnh sau khi rời khỏi phòng, tìm nửa ngày mới thấy Ôn Noãn ở trong vườn hoa, một mình dẩu mông ngồi chơi bùn.
"Ôn Noãn, con xem làm bản thân bẩn như vậy, mẹ sẽ không thích con."
Ôn Noãn đang chơi rất vui, bị Ôn Lĩnh hù lập tức sợ hãi nhưng mà cái mông nhỏ không xoay, chỉ xoay cái đầu lại nhìn Ôn Lĩnh.
"Mẹ..." Ôn Noãn có điểm uỷ khuất.
"Mẹ đã nói rồi, không được chơi bùn." Ôn Lĩnh xụ mặt đi đến bên người Ôn Noãn, định sờ cái đầu nhỏ của Ôn Noãn, nhưng mà tay mới vươn ra đã bị Ôn Noãn né tránh.
"Vậy mẹ cũng lừa con, con cũng không thích mẹ." Ôn Noãn chu cái miệng ra.
"Mẹ lừa con cái gì?" Ôn Lĩnh có dự cảm không tốt, đừng nói Ôn Noãn đã biết chuyện các cô ly hôn chứ, vốn dĩ việc này chờ Ôn Noãn lớn rồi nói, tình trạng hiện tại cũng còn tốt, Cố Dung Khanh cũng còn bận rộn, không thường về nhà, so với hiện tại cũng như vậy thôi.
"Mẹ lừa con lâu rồi..." Ôn Noãn làm bộ muốn khóc, làm cho Ôn Lĩnh sợ đến mức lập tức ngồi xuống, ôm lấy Ôn Noãn mà dỗ dành, "Mẹ làm sao mà lừa con chứ? Bảo bảo ngoan."
Được mẹ dỗ dành Ôn Noãn thực sự khóc rồi, ôm cổ Ôn Lĩnh mà khóc lớn, "Mẹ và mẹ nhỏ đã sớm ly hôn, mẹ...!ô ô...!từ trước đến nay mẹ vẫn luôn lừa con."
Ôn Lĩnh không ngờ được con gái sẽ nói như vậy, dỗ dành con gái, "Mẹ không có lừa con."
"Mẹ là người xấu, bạn học ở nhà trẻ của con, ba mẹ bạn ấy cũng ly hôn, mẹ bạn ấy lâu lâu mới gặp bạn ấy một lần....!Ô ô...." Ôn Noãn hít một cái rồi nói tiếp, "Mẹ nhỏ lâu lâu mới gặp con một lần, hơn nữa mỗi lần trở về thì mẹ và mẹ nhỏ không ngủ cùng nhau."
"Hôm nay...hôm nay...! mẹ và mẹ nhỏ cuối cùng cũng ngủ chung, con cũng muốn, con cũng muốn cùng mẹ và mẹ nhỏ ngủ chung với nhau....!Ô ô." Ôn Noãn làm cho tâm Ôn Lĩnh căng lên, "Bảo bảo không khóc, mẹ và mẹ nhỏ đều rất yêu con."
"Chúng ta vì cái gì không thể sống cùng nhau, con muốn có mẹ nhỏ cũng muốn có mẹ lớn..."
Ôn Lĩnh không biết nên giải thích như thế nào với Ôn Noãn, cô nói sao thì Ôn Noãn mới hài lòng?
"Noãn Noãn, mẹ nhỏ con có rất nhiều việc phải làm, cho nên không có cách nào..."
"Mẹ còn muốn gạt con nữa sao." Ôn Noãn xoắn người muốn thoát khỏi lòng ngực của Ôn Lĩnh.
"Mọi người đều nói, hai người không có tình cảm mới ly hôn, mẹ không yêu mẹ nhỏ sao?"
Ôn Lĩnh trầm mặc, cô như thế nào lại không yêu, nhưng cô đâu thể nói với Ôn Noãn là mẹ nhỏ con không yêu mẹ.
Hai người các cô không chú ý đến cửa, Cố Dung Khanh đứng đó, sắc mặt trắng bệch, tay gắt gao nắm chặt tay nắm cửa..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK