• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Còn không phải là do bà nuông chiều nó hay sao, nó muốn cái gì cũng cho, hiện tại lớn rồi muốn quản cũng quản không được.

”Lưu Thúy Vân bĩu môi không nói chuyện, bà quả thật đối với con gái lớn có điểm bất công, không nói đến chuyện muốn cái gì cho cái nấy hầu như từ nhỏ đến lớn trên cơ bản cô nói cái gì bà đều nghe theo cô.

Hồi nhỏ cô nói muốn đọc sách, bà cũng chẳng sợ trong nhà ăn không đủ no, con gái nhỏ không có tiền mua thuốc uống đã nhanh chóng chạy đi khắp nơi vay tiền cho nó đi học, vốn định có thể học ra trò kết quả lại không có thiên phú lúc thi điểm cũng không được cao.

Tuy dựa vào việc đọc sách có thể đi dạy ở trường tiểu học, nhưng cố tình con gái đi một ngày cũng không nguyện ý, nói rằng không chịu nổi việc trẻ con ầm ĩ cãi nhau một lòng muốn đến thành phố lớn làm công nhân, nhưng mà thành phố lớn tốt như vậy làm sao có thể dễ đi.

“Đừng quan tâm đến con gái lớn nữa vào xem con gái nhỏ thế nào đi, gần đây thời tiết lạnh xuống không ít đừng để con bé bị lạnh.


” Cha Giản nhìn thời tiết âm u lo lắng nói.

Lưu Thúy Vân thở dài một tiếng, bước chân đi vòng vào phòng cách vách phòng của Giản Phương Phương.

Căn phòng này cùng phòng của Giản Phương Phương có kết cấu gần giống như nhau nhưng nhỏ hơn.

Thật ra nơi đây cùng phòng của Giản Phương Phương bên kia vốn là một, bởi vì em gái bị bệnh cần nghỉ ngơi, còn cô trước đây lại muốn đọc sách cho giỏi muốn ở phòng riêng nhưng vì nhà nghèo không có nhiều phòng cho nên cha Giản liền đem căn phòng ngăn ra làm hai.

Đang nghỉ ngơi, Giản Mẫn đột nhiên cảm nhận được một trận gió thoáng qua, linh hồn nhẹ bổng của cô thiếu chút nữa đã bị thổi bay đến sát trên vách tường, cũng may sau đó cánh cửa đã đóng lại nhanh chóng cô mới tránh khỏi kết cục đâm vào tường mà rơi xuống.


Giản Mẫn nghĩ lại mà sợ đưa tay vỗ vỗ ngực, nhìn Lưu Thúy Vân vừa bước vào tới đang đứng im ở bên cạnh cửa hòa mình với ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua.

Bên trong căn phòng nhỏ, người đang bị bệnh sợ nhất chính là trúng phải gió bị cảm lạnh cho nên ở bên này không hề mở cửa sổ, bên trong căn phòng chỉ toàn những ánh sáng u ám phải mất một lúc lâu mới thấy rõ bên trong.

“Con gái, ngày hôm nay có thấy khỏe hơn không? Chờ ngày mai có nắng, mẹ sẽ dẫn con đến phòng chị con để phơi nắng dưới cửa sổ nhé.

”“Khụ khụ! Mẹ.

”“Muốn uống nước không? Để mẹ lấy cho con.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK