Editor: KiL
Hướng Vãn xách làn váy trừng mắt nhìn anh.
Lúc nãy anh phá cửa làm cô suýt chút nữa dẫm vào làn váy, định bụng chờ mọi người đi hết để sửa sang lại rồi ra ngoài sau, kết quả người này chẳng những không đi, còn phả ra hơi nóng nói một câu không đau không ngứa như vậy bên tai cô.
Trong lòng Hướng Vãn bực bội, hận không thể cho anh một cước.
Lại bị cảm giác bên tai làm cho cả người cứng đờ, giống như một luồng điện làm cho cả toàn thân nổi da gà, hận không thể đem đầu lùi vào trong bụng.
Thấy ánh mắt anh như có như không nhìn về phía ngực mình, cô lập tức che chắn.
Mắng: "Anh mẹ nó đang nhìn chỗ nào đó?"
Giang Ngư Chu ngược lại nở nụ cười, chậm rãi đứng thẳng người, cười liếc cô, "Có can đảm mặc mà còn sợ bị người ta nhìn sao? Mới có mình tôi mà cô đã sợ như vậy, đợi lát nữa lên sân khấu, bên ngoài có hàng tá sinh vật giống đực quang minh chính đại nhìn đến cô, cô quản được không?"
"Tôi vui đó, anh quản được sao?" Hướng Vãn đáp trả.
"Tôi mới không cần quản cô, lại chẳng phải là gì của tôi." Giang Ngư Chu không chút để ý liếc cô một cái, "Chẳng qua tôi muốn nhắc nhở cô, có thể khoe một chút nhưng đừng nên quá mức, đừng nghĩ trước ngực nhiều hơn người khác mấy lạng thịt mà đàn ông đều sẽ bị cô hấp dẫn."
Hướng Vãn ha hả hai tiếng, nói: "Còn không phải bởi vì đàn ông bọn anh nông cạn sao, thấy cái hơi giống đặc điểm của phái nữ, liền muốn lại gần chiếm tiện nghi, mặc dù không ăn được, nhưng chỉ cần sờ một phen, cọ một cái liền sung sướng trong lòng, nói cho cùng là bởi vì đàn ông bọn anh quá háo sắc."
"Đàn ông không háo sắc, phụ nữ làm sao có thể thể hiện ra giá trị? Phụ nữ bọn cô không phải cũng là nắm điểm yếu này của đàn ông để thể hiện khả năng của mình sao? Trên đường phố, chỉ thấy phụ nữ bọn cô mặc vào càng ít, tùy tiện khoác miếng vải rách, mặc thêm cái quần đùi liền rêu rao đi ra ngoài, cô có thấy người đàn ông nào mặc như vậy chưa? Đã thể hiện ra cho đàn ông nhìn mà còn che che giấu giấu, co đầu rụt cổ là có ý gì?"
Hướng Vãn bị anh nói cho ngơ luôn.
Người này có ý kiến đối với thói đời vô dụng, nên lấy cô làm mẫu mượn đề tài sao?
"Anh có thành kiến lớn như vậy đối với phụ nữ, vậy thì cách phụ nữ xa ra một chút, thế đạo hiện nay làm gay cũng không phải việc hiếm lạ gì, bộ dáng này của anh đi ra ngoài tự nhiên sẽ có một đống đàn ông muốn, nhưng anh giống như lại tranh thủ muốn đụng chạm với phụ nữ, Giang tổng, anh đây nếu không phải tự có mâu thuẫn thì chính là khẩu thị tâm phi, đàn ông các anh còn không phải là một bên ngoài miệng mắng chửi Phan Kim Liên, một bên trong lòng khao khát Phan Kim Liên sao?"
Giang Ngư Chu không có một chút buồn bực, người này luôn luôn bình tĩnh, trong lòng nghĩ gì người khác đừng mong nhìn ra, nghe Hướng Vãn nói xong cũng chỉ lắc đầu: "Con gái bây giờ ghê gớm thật." Nói xong thở dài, "Đạo lí này kì thật rất đơn giản, con người chính là một cá thể mâu thuẫn, cũng giống như phụ nữ các cô một bên quyến rũ lưu manh, một bên mắng lưu manh vô sỉ vậy."
Hướng Vãn bó tay rồi, đến mức này luôn sao? Hiện tại đâu phải trang phục nào cũng đều như vậy, anh ta lại không phải người xuyên từ thời cổ đại về đây, sao mà có một đống ý kiến như vậy, ba hoa khoác lác? Còn có, cho dù anh ta nhìn không quen, nhưng anh ta tính là cái khỉ gì, dựa vào cái gì mà nói mình như vậy?
"Chậc, tôi nói anh người này thật không cách nào hiểu được mà....."
Giang Ngư Chu không để ý đến lời nói của cô, tự lẩm bẩm một tiếng, "Ấy, nên lên xe." Sau đó quay đầu đi về phía cầu thang, bước được hai bậc, lại quay đầu nhìn cô: "Sao còn không đi? Muốn mọi người chờ một mình cô sao?"
Hướng Vãn suýt chút nữa nghẹn thành nội thương, cuối cùng mắng một câu trong lòng: Cái đệch, đây là tên bệnh tâm thần nào?
Địa điểm tổ chức tiệc cưới là một khách sạn năm sao trong thành phố, bởi vì bối cảnh của Lệ gia, ngày đó có không ít người thân phận hiển hách tới, một dân thường nhỏ như Hướng Vãn lại gặp được không ít những gương mặt mà ngày thường chỉ nhìn thấy trên TV.
Rốt cuộc tới đây đều là những nhân vật có mặt mũi, cho nên tình huống máu chảy thành sông như lời Tô Thuần cùng bị hàng tá sinh vật giống đực vây xem như lời Giang Ngư Chu đã không xảy ra.
Lực chú ý của mọi người đều đặt trên người chú rể cô dâu, ngay cả họ Giang nào đó lúc trước hành vi phóng đãng bây giờ cũng là một bộ mắt nhìn thẳng, bày ra dáng vẻ tinh anh.
Hừ, còn giả vờ rất giống.
Hướng Vãn xuỳ một tiếng, cũng không nhìn anh nữa.
Chẳng qua tới lúc kính rượu, Hướng Vãn phát hiện người này bắt đầu không có ý tốt mà dựa lại gần bên cạnh cô, Hướng Vãn theo bản năng tránh anh, nhưng lúc sau lại chẳng còn chỗ tránh.
Hôm nay khách nam chiếm đa số, lại còn có thể uống rất tốt, tuy rằng Lệ Hành đã chuẩn bị bốn đôi phù rể phù dâu, cũng đều có thể uống được, vậy mà vẫn không thể tiếp được mấy chục bàn từng ly kính nhau.
Lúc kính rượu đến bàn thứ ba, Kỷ đội trưởng làm gương gục trước, bị người nâng vào phòng, theo sau cũng có hai phù dâu không chống đỡ được.
Lúc kính được một nửa, Giang Ngư Chu cũng buông tay.
Lúc thân hình cao lớn của người đàn ông dựa vào người cô, Hướng Vãn dùng một tay đem anh đẩy ra, ban đầu anh còn có thể đứng thẳng, sau đó dù Hướng Vãn có đẩy thế nào anh vẫn cứ áp vào vai cô.
Nếu là ngày thường khẳng định cô sẽ một cước đá văng anh, nhưng trong trường hợp này thì không hay lắm, huống chi bọn họ không phải là anh em cùng một chiến hào sao? Nếu không phải lúc trước Giang Ngư Chu đỡ rượu thay cô, không khéo người gục bây giờ lại là cô.
Tưởng tượng như vậy, Hướng Vãn cảm thấy mình đúng là không nên bỏ mặc anh, cô dùng sức giữ một cánh tay của Giang Ngư Chu: "Tôi nói chứ anh rốt cuộc còn được nữa không vậy?"
Giang Ngư Chu đã say quá rồi, khuôn mặt tuấn tú nổi lên hai khối hồng hồng, ánh mắt nhìn người ngơ ngác, anh không nói chuyện, quay mặt qua nhếch miệng cười với cô.
Không cần biết người đàn ông tốt đến đâu, nhưng một khi đã say thì tất cả đều mang theo vài phần ngốc nghếch.
Hướng Vãn chỉ cảm thấy trong lòng rung động, lại có chút tức giận, thiếu chút nữa cũng cười theo.
Chú rể Lệ Hành thấy anh em của mình không xong rồi, liền nói với Hướng Vãn: "Phiền cô giúp đem cậu ta đi lên lầu thôi, tôi ở đây không đi được."
Hướng Vãn chưa kịp nói không, Giang Ngư Chu hoàn toàn đổ xuống, trọng lượng cả người đều đè lên vai cô.
Bên cạnh có một người phục vụ tiến lên giúp đỡ, lại bị Giang Ngư Chu một tay đẩy ra, chỉ vào người ta nói: "Cậu, dẫn đường."
Trong quá trình đưa Giang Ngư Chu lên phòng, Hướng Vãn đi lại rất chật vật, trên người cô mặc lễ phục, trên vai lại treo người đàn ông cao to, dù cho cô có bản lĩnh mạnh mẽ cũng phải ra một thân mồ hôi.
Chờ đến lúc người phục vụ mở cửa vào trong phòng, Hướng Vãn đã sắp ngã quỵ, kết quả bị kéo theo cùng ngã xuống giường với người đàn ông.
Tư thế: Nữ dưới nam trên.
Người đàn ông dáng người thon dài giống như một tấm nệm bao trùm toàn bộ trên người cô, ép cho rượu trong dạ dày Hướng Vãn suýt phun ra, "Giang Ngư Chu, anh đừng có mượn rượu giả điên ở đây, mau để tôi đứng lên."
Lúc này ý thức của Giang Ngư Chu đã không còn tỉnh táo, chỉ hàm hồ nói bên tai cô: "Để cho tôi...!Ngủ, ngủ một lát."
"Này!"
Lúc này anh không trả lời nữa, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của người đàn ông.
Người này vậy mà đè trên người cô mà ngủ?
Thế nhưng cuối cùng cô vẫn dùng hết sức đem người đàn ông bên trên đẩy xuống.
Làm việc này khiến cô hao tốn không ít sức lực, người đàn ông này nhìn thì gầy, kì thực nặng thật sự.
Giang Ngư Chu đã hoàn toàn ngủ say như chết, lúc Hướng Vãn đem anh từ trên người đẩy ra cũng không nghe anh kêu một tiếng.
Tối hôm qua anh cùng mấy anh em ở nhà Lệ Hành náo loạn đến nửa đêm về sáng, buổi sáng lại phải chuẩn bị sớm, căn bản còn chưa chợp mắt.
Hiện tại uống nhiều rượu như vậy, anh không ngủ giống như heo mới là lạ.
Hướng Vãn quay đầu nhìn anh một cái, lại quay đầu tiếp tục nhìn trần nhà, qua một lát lại nhịn không được quay đầu nhìn anh.
Sau đó cô phát hiện mình lại tiến vào một cái hình thức so đo cao thấp cùng chính mình, giống như hôm đó ở KTV.
Muốn cách xa, lại nhịn không được muốn tới gần.
Tới gần rồi, lại muốn lập tức bứt ra xa.
Tựa như loại trái cây tỏa ra hương thơm khắp bốn phía, bạn dù biết rõ nó có độc, lại vẫn cầm trong tay tinh tế thưởng thức, không đành lòng vứt bỏ.
Cô một lần nữa chìm vào trong vòng tuần hoàn mâu thuẫn, lâu sau không thể kiềm chế được.
Cuối cùng lòng hiếu kì chiến thắng lí trí, cô đơn giản xoay người, nhấc lên nửa người, từ trên xuống dưới tinh tế mà đánh giá anh.
Khuôn mặt lúc ngủ của người đàn ông thật tuấn mỹ, vầng trán rộng lớn, mày kiếm anh tuấn, lúc này bộ dạng anh nhắm hai mắt ngủ vậy mà giống như một đứa trẻ yên tĩnh, không còn thấy hành vi phóng đãng ngày thường.
Bờ môi của anh rất đẹp, ngủ rồi mà vẫn nhẹ nhàng mấp máy, môi đẹp như vậy, không biết lúc được anh hôn sẽ có cảm giác gì nữa? Cầm lòng không đậu vươn một đầu ngón tay, tinh tế chạm vào, ánh mắt dần dần chuyên chú.
Qua một lát, cô nằm ngửa, nhắm mắt lại.
Những hình ảnh chờ đợi lâu nay nháy mắt ùa vào trong đầu, thay nhau truyền vào sau dây thần kinh thị giác: Vui vẻ, hướng về, say mê, sùng bái, khổ sở, căm hận.....!Mỗi một hình ảnh chính mình đều được khắc sâu rõ ràng, giống như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua.
Kí ức là một ly rượu ủ lâu năm, bất tri bất giác làm say lòng ai.
Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.
Cô nỗ lực đánh thức chính mình, mở hai mắt, bình tĩnh nhìn trần nhà vài giây, sau đó quyết đoán đứng dậy, lúc ra cửa cũng không nhìn đi nơi khác một cái.
Tiệc cưới vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, trong tiếng reo hò vui cười, Hướng Vãn uống rượu uống đến chết lặng.
Khi tiệc rượu sắp kết thúc, Hướng Vãn được người dìu vào trong phòng, vừa chạm giường, cô liền ngã đầu ngủ.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì bị người đánh thức: "Cô giáo Hướng, mau dậy đi, bên ngoài đang đánh nhau...."
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một phù dâu khác đang lay lay cô, "Chú rể và anh vợ đánh nhau rồi, nhanh đến giúp đỡ....."
Hướng Vãn lập tức đứng dậy cùng phù dâu đi ra, hai người ở bên ngoài quả nhiên đánh đến chẳng cần biết đối phương là ai, Tô Thuần đang cố hết sức ngăn cản bọn họ, thấy Hướng Vãn, lập tức cầu cứu: "Hướng Vãn, mau đến đây, giúp chị đánh ngất tên khốn Lệ Hành này."
Mấy người phụ nữ làm sao là đối thủ của hai tên đàn ông đang đánh giết nhau đỏ cả mắt chứ?
Bản thân Hướng Vãn vừa mới uống rượu, lại bị quần áo trên người làm vướng tay chân, vừa mới xông lên chưa được bao lâu đã bị hai người đang đánh nhau hăng hái kia làm cho đập vào bức tường, đầu ong lên một cái, càng thêm choáng váng.
Tô Thuần lại thảm hơn, bị xô đẩy té trên mặt đất, trán đập vào bồn hoa, lập tức đổ máu.
Lúc này, nhóm phù rể ở phòng nghỉ kế bên cũng bị đánh thức, mấy người xông lên mới tách được hai người kia ra.
Lệ Hành phát hiện Tô Thuần bị thương, dưới tình thế cấp bách không rảnh lo chuyện khác, ôm cô ấy đi xuống lầu.
Anh trai Tô Thuần cũng được một phù dâu khác đỡ đi.
Trò khôi hài kết thúc, đám người tan đi.
Hướng Vãn dựa vào trên tường hành lang, cảm nhận một loại cảm giác như bị hạ đường huyết, cô là người ngã xuống cuối cùng, giờ phút này cũng là người khốn đốn nhất.
Ánh đèn chiếu vào đỉnh đầu, ý thức cô hoảng hốt, mơ màng sắp ngủ.
"Còn ổn không?" Một âm thanh dò hỏi truyền đến bên tai.
Hướng Vãn quay đầu, Giang Ngư Chu đứng cách đó hai bước, anh quần áo không chỉnh tề, tóc hỗn độn, áo sơ mi bị đứt hai nút, lộ ra lồng ngực kiên cố.
Hướng Vãn nhìn anh, không nhúc nhích, ánh mắt dần dần ngay thẳng.
Cô uống rượu, ý thức hỗn độn, há miệng thở dốc, phát ra một tiếng kì quái:
"Chú Giang....."
Chú?
Giang Ngư Chu chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy lên, đầu của anh lại bắt đầu đau..
Danh Sách Chương: