Im lặng hồi lâu, cuối cùng ta cũng khó nhọc mở miệng: "Mấy ngày trước, ta có một giấc mơ."
Tạ Trọng Lâu chống tay lên mép giường ngồi xuống, nhìn ta chăm chú: "Ừm, mơ thấy gì?"
"Ta mơ thấy...!ngươi đã thay lòng đổi dạ yêu Thẩm Tú, đích thân đến Lục phủ từ hôn.
Ta nhất quyết muốn gả, Thái hậu vẫn đích thân ban hôn cho chúng ta.
Sau đó, ngươi và Thẩm Tú như hình với bóng, còn ta..."
Không thể nói tiếp nữa.
Những cảnh tượng đó dù chỉ tồn tại trong ký ức kiếp trước, nhưng khi vượt qua thời gian mà nhớ lại, vẫn có một nỗi đau mơ hồ đ.â.m thẳng vào tim ta.
Ta run rẩy hàng mi, không thể kìm nén mà nghĩ đến những đêm bị dày vò.
Khi ta chìm đắm trong nỗi đau khôn cùng, giọng nói của Tạ Trọng Lâu vang lên bên tai ta hết lần này đến lần khác, với giọng điệu hoàn toàn chế giễu: "Không phải nhất quyết muốn gả đến đây sao? Thiếu nam nhân đến vậy, đây chẳng phải là thứ ngươi muốn hay sao?"
"Lục Chiêu Ý, ngươi đáng đời lắm."
Đột nhiên, có một vòng tay ôm lấy ta, hoàn hồn lại, ta phát hiện Tạ Trọng Lâu đưa tay ôm ta vào lòng, dùng đầu ngón tay tách hàm răng đang cắn chặt vào môi của ta ra, trong mắt thoáng hiện lên một tia đau lòng.
Hắn trịnh trọng nói: "Ta sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy."
"Chiêu Chiêu à, đó chỉ là giấc mơ thôi, đừng xem là thật."
Hơi thở trên người hắn, cái cằm đặt trên đỉnh đầu ta, từng tấc da thịt tiếp xúc với ta, đều vô cùng quen thuộc.
Hắn không phải là quyền thần Tạ Trọng Lâu đã từng chế giễu ta hết lần này đến lần khác ở kiếp trước.
Hắn là Tạ tiểu tướng quân đã đồng hành cùng ta mười sáu năm.
Có lẽ...!năm năm dài đằng đẵng, khiến cả thể xác lẫn tinh thần ta đều kiệt quệ ở kiếp trước, thật sự chỉ là một giấc mơ?
Ta mệt mỏi quá, tựa vào lòng Tạ Trọng Lâu, bất giác ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau, có lẽ là nhờ uống thuốc của Tô thái y, thân thể ta rõ ràng đã khá hơn.
Cũng vào lúc này, Xuân Yên đột nhiên đến phủ Thái phó cầu kiến, nói Tạ Trọng Lâu mời ta đến trường luyện võ ở ngoại ô kinh thành cùng du ngoạn.
"Ngươi đi trả lời hắn, nói ta không đi."
Xuân Yên đứng đó với vẻ mặt khổ sở, chắp tay cầu xin ta: "Lục cô nương, xin người hãy thương tình mà đi xem một chút đi ạ.
Tiểu tướng quân nói, nếu không mời được người, sẽ trừ nửa năm bổng lộc của tiểu nhân."
Hắn đi theo Tạ Trọng Lâu mười năm, miệng lưỡi lanh lợi, đương nhiên biết nói thế nào để làm ta mềm lòng.
Cuối cùng, ta cũng buông bút, thở dài một hơi: "Thôi được, đi thôi."
Xe ngựa đến bên ngoài trường luyện võ, chưa kịp để ta đứng dậy, đã có một bàn tay với những khớp xương rõ ràng vén rèm xe lên, sau đó lộ ra khuôn mặt rạng rỡ của Tạ Trọng Lâu: "Chiêu Chiêu, ta biết ngay là nàng muốn đến xem ta luyện kiếm mà."
Ta đang định xuống xe, nghe thấy lời này, nghẹn lại một chút: "Rõ ràng là ngươi sai Xuân Yên gọi ta đến."
"Ừm, làm tốt lắm."
Tạ Trọng Lâu hài lòng gật đầu với Xuân Yên, "Tăng thêm cho ngươi ba tháng bổng lộc."
Xuân Yên lập tức vui vẻ: "Cảm ơn tiểu tướng quân ban thưởng! Cảm ơn Lục cô nương đã nể mặt!"
Ta xách tà váy đứng bên mép xe ngựa, đang định nhảy xuống, Tạ Trọng Lâu lại trực tiếp ôm lấy eo ta, mạnh mẽ kéo ta vào lòng hắn.
"A ——"
Một tiếng kêu kinh ngạc, ta theo bản năng ôm chặt cổ hắn, sau đó nhìn thấy ý cười rạng rỡ trên khóe mắt và lông mày hắn.
"Tạ Trọng Lâu!" Ta tức giận gọi một tiếng, "Ngươi...!đồ vô lại, buông ta ra!"
Hắn không những không buông tay, mà còn ôm ta chặt hơn một chút: "Lục Chiêu Ý, ta không phải là đồ vô lại, chúng ta đã đính hôn rồi."
"Hôn sự đã bị hủy bỏ rồi."
Nhắc đến chuyện này, hắn rõ ràng không vui, hừ lạnh một tiếng: "Cứ chờ đấy, tháng sau bản công tử sẽ vào bẩm báo với Thái hậu, xin một đạo thánh chỉ ban hôn lại.".
Danh Sách Chương: