Tập ba (phần thượng)
【Tại sao lại phải rời xa những người thân yêu nhất? Vì tôi muốn đi trước một bước, để chuẩn bị sẵn mái ấm cho họ ở kiếp sau.】
Giọng Tiểu Cần vang lên từ sau máy quay:
“Chị Chúc Uyển, vậy có ổn không? Chị muốn em về nhà cùng chị à?”
“Chỉ hai ngày thôi. Coi như để ghi lại một chút cuộc sống thường ngày của tôi. Nói là ghi hình, thật ra cũng là để lại kỷ vật. Tôi muốn để lại cho bố mẹ chút gì đó.”
Họ mới hưởng phúc cùng tôi được mấy năm, giờ lại phải chịu nỗi đau người tóc bạc tiễn người đầu xanh.
“Vậy em nên lấy thân phận gì để về nhà chị? Nói là trợ lý được không?”
Cô ấy dè dặt hỏi.
“Là bạn.”
Tôi cười nhìn cô ấy.
“Chẳng phải chúng ta là bạn sao?”
Tiếng khóc của Tiểu Cần vang cả qua ống kính, mà cũng đ.â.m thẳng vào lòng tôi.
“Tuyệt thật đấy chị, cuối cùng em cũng được làm bạn của chị rồi…”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện bố mẹ tôi cũng sẽ khóc…
Tôi thấy lòng mình cũng nghẹn lại.
“Tôi đã nghĩ ra đủ cách để nói với họ sự thật, nhưng đến cuối cùng vẫn là không dám.”
Tôi vừa lái xe, vừa đưa cô ấy về nhà mình.
“Cô biết không, ban đầu bác sĩ nói tôi chỉ bị một loại ung thư. Tôi đã tự nhốt mình hai ngày trong phòng. Đến lúc bước ra, tôi nghĩ thông rồi: tôi sẽ giấu mọi người.”
“Tôi thấy… một loại thôi thì tôi có thể tự mình đối mặt, thậm chí có thể chiến thắng nó.”
“Nhưng sau này tôi nhận ra… tôi không còn kịp nữa rồi. Tôi không đuổi kịp tốc độ nó di căn.”
“Cô đừng khóc nữa. Khóc nhiều quay video sẽ bị rung đấy. Đến lúc bố mẹ tôi xem lại mà thấy cô khóc như bị tôi bắt nạt, thế nào cũng đánh tôi đấy.”
“Cuộc đời mà, luôn có những điều tiếc nuối…Biết làm sao được, có tiền hay không cũng chẳng thể giải quyết được.”
Bố mẹ tôi đã đứng sẵn ở cổng từ lâu.
Họ vẫn theo thói quen cũ, ra lấy hành lý giúp tôi.
“Sao chỉ có mỗi cái túi này vậy?”
“Trời ơi, đồng chí Chúc lão, con được nghỉ hai ngày đã là hiếm lắm rồi đấy nhé.”
Mẹ tôi lập tức càm ràm:
“Sao con gầy thế này? Đoàn phim không cho ăn à?”
“Đồng chí Dương Vân à, phim mới yêu cầu con giảm cân đấy. Vai lần này là cô gái nhà nghèo, con mà mũm mĩm thì còn ra gì nữa.”
“Cái thể loại phim gì mà bắt người ta giảm cân tới mức này chứ?”
Bà nắm lấy cánh tay tôi.
“Con nhìn tay con xem, gầy đến nỗi xương xẩu hết cả rồi…Con nhà người ta thì khiến bố mẹ yên tâm, còn mẹ thì chỉ biết đau lòng vì con thôi.”
“Thôi nào…Đợi quay xong phim này, con nghỉ dài hạn luôn. Khi đó, đồng chí Dương Vân sẽ phụ trách nấu cho con ăn thật ngon, vỗ béo con cho mũm mĩm lên—đồng chí thấy được không ạ?”
Bố tôi cũng góp lời:
“Vào nhà đi, đứng ngoài này như thể chờ bị chụp trộm vậy!”
Tôi phá lên cười:
“Đồng chí Chúc lão, giờ bố còn biết đề phòng paparazzi nữa hả?”
“Hồi con tuyên bố rút khỏi giới rồi, bố mừng thầm lắm, nghĩ là từ nay đi chợ không phải len lén nữa. Ai dè con lại đóng phim, thì không cẩn thận sao được.”
“Phụ nữ ấy à, đúng là tâm tư khó đoán, thay đổi xoành xoạch!”
Tiểu Cần theo tôi vào nhà:
“Cháu chào cô chú ạ, cháu là bạn của chị Chúc Uyển.”
“Ôi, con bé này trông dễ thương thật. Nhưng sao cũng gầy thế? Đến nhà cô, cô phải vỗ béo con lên vài cân mới được.”
“Dạ được ạ, cháu cảm ơn cô nhiều lắm!”
Tiểu Cần cười tít mắt.
“Chị Chúc Uyển đã kể với cháu là cô nấu ăn rất ngon, cháu mong được ăn thử từ lâu rồi.”
Một câu nói thôi—
Khiến cả bốn người trong phòng đều khựng lại.
Tôi đỡ trán.
Thật sự là quên không dặn trước cô gái này.
Mẹ tôi nấu ăn đúng kiểu “ẩm thực sáng tạo” – lạ thì có, ngon thì chưa chắc.
Bố tôi mới là người nấu ăn giỏi, nhưng cả nhà đều thống nhất… cứ nói là mẹ nấu.
Tôi đưa tay ra làm bộ:
“Đồng chí Dương Vân à, con khen mẹ thế rồi, mẹ có định lì xì không?”
“Mẹ á? Bảo bố con lì xì đi, tiền riêng của mẹ còn phải để dành mua kẹo cho con nữa kìa.”
Bầu không khí lúc ấy thật ấm áp.
Tôi bất chợt nhớ về tuổi thơ:
“Đồng chí Dương Vân, hồi nhỏ mẹ chiều con quá, làm con bị sâu răng, mẹ biết không? Giờ lại còn muốn hại con nữa à?”
Hai ông bà dọn cả một bàn đầy thức ăn.
“Trời đất ơi, đồng chí Chúc lão, con là heo à?”
Tôi phàn nàn.
“Định đợi con đi rồi bố mẹ ăn đồ thừa vài ngày hả? Con nói rồi nha, như vậy là không khoa học, cũng không tốt cho sức khỏe! Bố mẹ hứa với con đi, sau này đừng làm vậy nữa.”
Vừa dứt lời, tôi sững người.
Câu đó… chẳng khác gì lời trăn trối.
Mẹ tôi cầm đũa gõ vào đầu tôi:
“Còn không biết cảm ơn? Con gọi điện bảo về, bố con dậy từ năm giờ sáng để đi mua đồ đấy!”
Tôi ôm đầu la oai oái.
Tiểu Cần vừa động đũa đã nhanh nhảu nói:
“Cô ơi, cô nấu ăn ngon thật đó ạ!”
“Con gái à, bạn của con thật đáng tin đấy.”
Mẹ tôi cười rạng rỡ hiếm thấy.
“Ngon thì ăn nhiều vào, mai để bác trai con ra ngoài… à không, để cô nấu thêm cho.”
“Dạ vâng ạ!”
Cả bữa ăn rộn rã tiếng cười.
Ăn xong, tôi nằm dài ra sofa, đầu óc trống rỗng.
Dạ dày tôi đau dữ dội.
Bố mẹ vẫn đang dọn dẹp, không cho tôi động tay vào việc gì.
“Về đến nhà là tôi thành công chúa luôn. Họ chẳng cho tôi làm gì cả, cứ bảo ngoài kia tôi đã vất vả rồi, giờ chỉ cần nằm nghỉ là được.”
“Chị Chúc Uyển, không khí gia đình chị thật tuyệt.”
“Ừ.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Căn nhà này là nhà cũ sau khi chúng tôi chuyển nhà.
Sau khi tôi nổi tiếng, tôi đã mua nhà mới cho bố mẹ, nhưng họ vẫn không chịu dọn đi.
“Nhà hơi chật, đêm nay cô ngủ cùng tôi nhé?”
“Thật ạ?”
Đôi mắt sáng bừng của Tiểu Cần không thể giấu nổi sự hào hứng.
Danh Sách Chương: