• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit&Beta: Miêu
Sáng hôm sau, Tiểu người què ngủ đến trưa mà vẫn chưa dậy nổi.

Y thật sự rất mệt a.

Y mới biết được là phu quân của mình là một người rất thích ăn trứng chiên.

Hơn nữa kỹ thuật chiên còn rất tốt, lật qua lật lại rồi lật lên lật xuống.

Lúc thì thêm dầu, lúc thì thêm muối.

Một người nhìn vừa thành thật vừa ngây ngô như thế.

Ai mà biết được chiên trứng thôi cũng có thể chiên đến nở hoa, kỹ thuật chiên còn rất tốt.

Tiểu người què có hơi tức giận, không biết hắn học được kỹ thuật đó từ đâu.

Nguyên một đêm Tiểu người què ăn trứng chiên đến no căng, đến bây giờ vẫn còn tức giận.

Ở trong chăn xoay người một cái, y mặc kệ không quan tâm, y hiện tại rất lười không muốn ngồi dậy.


Nhưng mà Trương đồ tể hiện tại rất vui, hắn cuối cùng cũng có thể làm được món trứng chiên mà mình luôn nhớ đến.wattpadtien161099
Lần đầu tiên phá thân, là một chuyện rất hạnh phúc nha.

Hắn thức từ sớm, chuẩn bị bữa sáng cho tức phụ xong còn tâm lý mà đem thẳng vào phòng ngủ.

Mặt dày dỗ dành tức phụ.

“Được rồi, ăn một chút nha, ta mới nấu cháo cho ngươi đây.”
“Không ăn!”
Bị ăn trứng chiên cả một đêm, Tiểu người què có tự tin mình có thể làm được luôn rồi.

Ai mà tin đây chính là cái người nhút nhát ngày hôm qua chứ, sợ nam nhân sẽ trả mình về nhà, vậy mà hôm nay lại ngồi trên đầu người ta mà mắng chứ.

“Ta không muốn ăn, ngươi tự mình ăn đi.”
“Không ăn sao được chứ? Nhịn đói thì thân thể của ngươi sao mà khỏe được? Ta có bỏ thêm chút thịt vụn vào cháo, ăn sẽ ngon hơn.” Tay chân của Trương đồ tể luống cuống.

Hắn thật sự không hiểu mình lúc nào chọc giận tức phụ chứ.

Đêm qua không phải còn rất tốt sao? Sao hôm nay lại thay đổi sắc mặt rồi?

Mọi người đều nói lòng nữ nhân như mò kim đáy biển, hắn chỉ có một mình Tiểu người què cũng đủ phiền rồi.

“Ngươi tức giận với ta thì cũng được, nhưng không được nháo chuyện ăn.” Trương đồ tể đẩy đẩy chén, “Ngươi biết không? Ăn không no thì thân thể không chịu nổi, dinh dưỡng không có thì sau này làm sao hai ta tạo đứa nhỏ.”
“Tạo đứa nhỏ! Ngươi chỉ biết tạo đứa nhỏ!” Xấu hổ đến mức chui vào chặn, Tiểu người què tức giận mắng, “Ngươi cút ngay cho ta!”
“Không phải, không phải là đó giờ chưa từng tạo bao giờ sao, ta cảm thấy mới mẻ.”
Trương đồ tể càng nói càng loạn, chọc Tiểu người què tức giận đến mức hét lên.

“Vậy nếu như sau này ngươi không còn cảm thấy mới mẻ nữa thì ngươi đuổi ta đi có phải không! Nếu như ta không thể sinh đứa nhỏ cho ngươi, ngươi cũng đuổi ta đi có phải không!”
Càng nói y càng ủy khuất, đường đường là một nam nhân sao y lại có thể sinh con chứ!
“Chuyện này làm sao mà có thể? Tạo một đứa nhỏ làm gì mà đơn giản như thế, tạo thì tạo, nhưng đứa nhỏ đến bao giờ mới xuất hiện thì ai mà biết? Dù sao thì chuyện tạo đứa nhỏ đến cuối cùng còn phải xem duyên phận, lúc có duyên thì Tống Tử Nương Nương tự nhiên sẽ cho chúng ta đứa nhỏ.” Trương đồ tể, gãi đầu, ha ha cười, “Chúng ta đây không phải là,...!Cái gì mà trong sách nói đó, ân, người đọc sách mấy ngươi thường nói, làm chuyện tốt không cần kể công sao!”
“Kể cái rắm”
Vành mắt Tiểu người què tức giận đến đỏ lên.

Đi, ngươi đi làm chuyện tốt không kể công đi!
Đồ lưu manh! Xấu xa! Đồ không biết xấu hổ!
“Được rồi được rồi, ta đút ngươi nha…… A.”
Trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó Tiểu người què liền ngoan ngoãn hé miệng.

“A.”
Miễn cưỡng ăn xong, y vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ.

Ghét thiệt chứ!
Tác giả có lời muốn nói:
- -----*--‐-
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK