Mục lục
[Fanfic Phích Lịch Bố Đại Hí ] – [Tối Ỷ] – Cuộc Sống Ở Thành Thời Gian
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Chủ nghe nói Tối Quang Âm bẻ cành cây Thời Gian cho Ỷ La Sinh dán diều thì tức đến không thở nổi.

Tùy Ngộ kéo con diều, vỗ vỗ Thành Chủ đang ngước đầu bốn lăm độ ngó thiên không, “Thành Chủ, người có chuyện phiền lòng sao?”

“Chẳng qua là việc vặt trong thành thôi, không có gì đáng kể. Tiểu Tùy Ngộ à….ơ, diều này của con lấy đâu ra thế?”

“Ỷ La Sinh làm cho con đó.” Tùy Ngộ giơ con diều lên trước mặt Thành Chủ, “Hai đóa mẫu đơn này, một đóa tên Ngụy Tử, một đóa tên Diêu Hoàng.”

Thành Chủ nheo mắt lật con diều qua thì thấy nhánh cây dùng làm dẻ quạt quả nhiên có chút quen mắt. Nghĩ đây là đồ chơi của Tùy Ngộ, ngài thoải mái hớn hở lật lại lên xem, nhìn chằm chằm hai đóa mẫu đơn kia một hồi mới hỏi, “Thật sự là Ỷ La Sinh vẽ rồi đưa cho con sao?”

“Dạ vâng. Ỷ La Sinh có việc đi vắng, Bắc Cẩu lấy cho con đấy.”

Ha ha.

Ngô biết ngay mà.

Bút pháp này vừa nhìn đã biết là tác phẩm của chó con kia.

Ỷ La Sinh vẽ diều cho tiểu Tùy Ngộ nhà chúng ta, nó ghen chứ gì? Muốn thì tự đi tìm người ta mà đòi chứ ghen với tiểu Tùy Ngộ ngoan ngoãn làm chi, ấu trĩ!

Thành Chủ âm thầm lôi con ruột ra điên cuồng mỉa mai một ngàn lần, sau đó quay sang nhìn bé Tùy ngộ hiểu chuyện nghe lời bên cạnh, kiểu gì cũng thấy con nhà người ta đáng yêu hơn thằng ranh con mình biết bao nhiêu QAQ

Haizz, năm đó Tối Quang Âm lớn bằng chừng này, tuy không thích nói chuyện cơ mà vẫn rất đáng yêu mờ T^T Giờ coi bộ nó càng lớn càng lão hóa ngược rồi, người cả bó tuổi mà còn đi tranh diều với con nít. Xem ra Ẩm Tuế nói lúc ở Khổ Cảnh nó đuổi theo bóng dáng Ỷ La Sinh cùng hảo hữu rời đi mà yên lặng rơi lệ….tám phần cũng là thật.

Đáng sợ quá.

Bức họa Ngụy Tử Diêu Hoàng kia đúng là tác phẩm của Tối Quang Âm. Khi còn nhỏ hắn được bồi dưỡng thành người nối nghiệp của thành Thời Gian, thời gian trong thành đằng đẵng, Tối Quang Âm nhàm chán liền vẽ cây Thời Gian, vẽ đến mức trên cây có mấy cái lá đều thuộc lòng cả.

Bậc thầy đan thanh Tối Quang Âm nhìn mãi bức vẽ đầu cẩu đơn giản của Ỷ La Sinh, càng nhìn lại càng thích. Mấy người xem, đường cong *** giản này, còn có điểm đen nơi khóe mắt kia, thật là sinh động biết bao, ý cảnh thâm sâu biết bao

Rõ là kì quái, chẳng hiểu sao mấy thứ mình tùy tay vẽ xấu ra bị Ẩm Tuế mang xuống Khổ Cảnh lại bán được những vài ngàn lượng bạc. Chúng nó so với đại tác của Ỷ La Sinh chính là dưới đất với trên trời mà. Bức họa này trước hết cứ cất ở ngăn bí mật dưới giường đi, đợi có cơ hội đi Khổ Cảnh đem nhờ bằng hữu Tố Hoàn Chân trang hoàng thêm một chút, tiền không thành vấn đề.

Hôm nay Tối Quang Âm bật mode giai si tình mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cổ nhân thật sự không gạt người.

Chiều đến, Ỷ La Sinh vừa mới vào đến thành Thời Gian thì bị một con diều từ trên trời giáng xuống rơi vào người. Ỷ La Sinh nhặt lên nhìn thì không khỏi nhẹ nhàng “Ủa” một tiếng.

Tùy Ngộ chạy đến chào y xong bèn vội nói xin lỗi, “Con không kịp chờ thúc về, định tự mình đi lấy, đúng lúc gặp Tối Quang Âm nên nhờ thúc ấy lấy cho con đó.”

Tùy Ngộ thấy Ỷ La Sinh trầm mặc không nói lời nào thì gãi đầu, có chút thẹn thùng, “Ỷ La Sinh….thúc dạy con vẽ được không?”

Ỷ La Sinh vừa rồi dường như hơi xuất thần, lúc này mới bật cười xoa đầu Tùy Ngộ mà nói, “Họa nghệ của ngô rất bình thường, Tối Quang Âm mới là diệu thủ đan thanh.”

Không chỉ là diệu thủ đan thanh, mà còn là một người thật khả ái, vô cùng khả ái.

Đêm đó, Ỷ La Sinh gõ vang cửa phòng của Tối Quang Âm. Một lát sau, thanh âm của Tối Quang Âm truyền ra, “Ai đó?”

“Tối Quang Âm, là ta, Ỷ La Sinh.”

“Chuyện gì vậy?”

“Giúp huynh làm diều nè.”

Trong phòng im lặng một lúc lâu, sau đó Tối Quang Âm mở bật cửa ra. Ỷ La Sinh ở bên ngoài nheo nheo đôi mắt, cười như một con hồ ly nhỏ đang vui vẻ mĩ mãn.

“Không định mời ta một tách trà hả?”

Tối Quang Âm do dự một hồi, bỗng xách đao ra, quyết tuyệt nói, “Ngô đi chặt cành cây!”

Ỷ La Sinh vội vàng kéo hắn lại, “Đừng kích động, ta đùa với huynh thôi.”

Nói đoạn, Ỷ La Sinh lấy từ sau lưng ra một cái đầu cẩu như làm ảo thuật. Y đeo nó lên đầu Tối Quang Âm rồi lại tháo xuống ướm lên đầu mình: “Ai nha, làm sao bây giờ? Bất luận là Bắc Cẩu hay là Tối Quang Âm đều khiến cho người ta không thể dời mắt được mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK