05
"Bệnh nhân không có vấn đề gì lớn, chỉ thiếu dinh dưỡng. Tiểu tử ngươi tử cao như vậy, cân nặng lại quá nhẹ, thật không biết các người trẻ tuổi bây giờ nghĩ như thế nào, con gái vì giữ dáng ăn uống điều độ không tính, sao một đấng mày râu cũng ăn kiêng chứ? Trước hết truyền nước biển, trở về ăn cơm đúng giờ, bệnh dạ dày khác với người khác, mình không quan tâm, nói thật người khác cũng không nói gì cả."
Lục Diệu mỉm cười lúng túng ở một bên nghe.
Mới vừa rồi anh Đỗ đột nhiên té xỉu, thiếu chút nữa cũng dọa anh ngất mất, chuyện bé xé ra to kêu xe cứu thương, tới bệnh viện mới biết người chỉ là đói ngất xỉu thôi.
Lời bác sĩ nói rõ ràng quá nhiều, người ta là bác sĩ, anh cũng không tiện nói gì, chỉ có thể cứ nghe như vậy, chỉ sợ anh Đỗ sẽ phát giận.
May nhờ Đỗ Chân vẫn an tĩnh nằm ở chỗ đó, không hề nói gì.
Tiễn bác sĩ ra ngoài, Lục Diệu đi tới trước giường bệnh: "Anh Đỗ, ngài muốn ăn cái gì, tôi đi mua."
"Không đói bụng."
Người mới đói ngất xỉu xong còn nói không đói, bây giờ Lục Diệu rốt cuộc hiểu rõ tại sao Trần trợ lý phải gọi điện thoại, liên tục nói chuyện ăn uống của anh Đỗ.
Trước khi Đỗ Chân bị kéo đi kiểm tra thì anh gọi điện qua Mỹ cho Trần Hạo.
Trần Hạo nói, anh Đỗ có bệnh hơi kén ăn.
Cũng không phải là không ăn, chính là ăn được rất ít, không ai nhắc nhở, anh thường không nhớ nổi việc ăn cơm. Hơn nữa khẩu vị cực kém, có nhiều lần bởi vì tuột huyết áp, dinh dưỡng không đầy đủ, kinh nghiệm bị kéo đi truyền nước biển.
"Anh Đỗ, anh ăn một chút, anh chỉ nói muốn ăn cái gì tôi đều có thể mua được......"
Giọng điệu của Lục Diệu đã gần như cầu khẩn, Đỗ Chân cũng cầm điện thoại di động lên.
Mở hình con kia chim cánh cụt ra, anh mới thấy cửa sổ chat đỏ đậm rồi.
Có hai tin nhắn từ cô gái gửi tới.
【 Chào buổi sáng. 】
【 Cũng đã trưa, anh ăn cơm chưa? 】
Anh nghĩ nghĩ, nhắn trả lời.
【 Tôi đói rồi. 】
Bên kia trả lời rất nhanh.
【Anh còn chưa ăn cơm sao? Anh ở chỗ nào? 】
【 Ở bệnh viện. 】
*
Dư Hoàn Hoàn vội vã chạy về nhà, người trong phòng bếp người đã đổi từ Lâm Phân thành Dư Kiến Quốc.
Nhà họ Dư nấu cơm phần lớn đều là Dư Kiến Quốc, Lâm Phân cũng biết nấu cơm, nhưng nấu không ngon.
Đã lâu, bà cũng không làm.
Chỉ là thỉnh thoảng lúc Dư Kiến Quốc không có ở đây, bà sẽ nói trước làm cơm, món ăn chuẩn bị xong, chờ Dư Kiến Quốc trở lại nấu ăn.
Trên bàn cơm bày ba món ăn, còn có một nồi canh.
Sáng sớm, Dư Kiến Quốc hầm canh mề gà, dùng nồi điện hầm cách thủy từ từ hầm cách thủy, buổi trưa ăn vừa đúng.
"Mẹ, hộp đựng cơm nhà mình đâu?"
"Làm gì, lúng túng vậy!"
"Con có người bạn ở bệnh viện, không ai đưa cơm cho anh ấy, con đưa chút cơm cho anh ấy ăn."
Dư Hoàn Hoàn cũng không nói người nằm viện là Tiểu Đỗ, cũng là sợ nàng mẹ lại dây dưa hỏi nàng.
"Ai ở bệnh viện, sao người trong nhà không đưa cơm?"
Khi đang nói chuyện, Dư Kiến Quốc đã tìm được đồ. Dư Hoàn Hoàn cầm đi tráng qua nước sôi, dùng hộp đựng cơm và món ăn, dúng một hộp khác đựng canh mề gà.
"Rốt cuộc là mấy người ở bệnh viện, con lấy nhiều thức ăn đi như vậy, có thể ăn hết không?"
Dư Hoàn Hoàn nhìn một hộp cơm lớn tràn đầy thức ăn, và một hộp canh đầy, mới phát hiện ra giống như mình lấy thật nhiều.
"Ăn không hết, còn có con mà."
Cô trở về phòng thay quần áo, lập tức vội vã cầm túi đồ lớn đi ra.
Đến lúc Dư Hoàn Hoàn thật vất vả mới tìm được phòng bệnh, Đỗ Chân đang truyền nước biển.
Trong phòng bệnh chỉ một mình anh, vắng ngắt.
Anh mặc quần áo bệnh nhân, nhắm mắt lại, nửa nằm trên giường bệnh, gương mặt gầy gò khẽ cúi xuống.
Lúc này Dư Hoàn Hoàn mới phát hiện ra Tiểu Đỗ dường như rất gầy.
"Cái người này ở chỗ thật khó tìm, em tìm nhiều phòng bệnh mới tìm tới đây."
Trong mắt Đỗ Chân lóe lên một chút kinh ngạc.
Trước đó anh cũng chỉ là theo bản năng nhắn cái tin kia, cô gái hỏi lại anh đanh ở bệnh viện nào, vừa lúc bên ngoài hành lang có người nói tên bệnh viện, anh liền thuận miệng nói.
Bởi vì đầu choáng váng khó chịu, anh cũng không nhìn lại điện thoại di động, không ngờ cô thế nhưng tìm tới.
Cô gái mặc áo sơ mi trắng, khoác một chiếc áo khoác denim bên ngoài. Phía dưới là quần lửng, đôi giày trắng, lộ ra mắt cá chân sáng bóng.
Khác hoàn toàn với ngày gặp mặt hôm qua, hôm nay cô bới kiểu đuôi ngựa trông rất nhỏ,, dáng vẻ cỡ 16 tuổi.
Gương mặt đầy đặn khẽ ửng hồng, hô hấp cũng có chút không yên, rõ ràng tìm không ít nơi.
Đỗ Chân cũng không biết nói gì, chống ngồi dậy.
Dư Hoàn Hoàn vội để đồ trong tay xuống, đi tới đỡ anh.
"Anh đang truyền dịch, cẩn thận đụng phải kim tiêm."
Chờ Đỗ Chân ngồi xong, cô đi lấy hộp cơm và canh.
"Đi vội, em chỉ mang theo chút cơm nhà tới đây. Tay nghề của ba em vô cùng tốt, anh ăn lót dạ trước một miếng."
Hộp cơm màu hồng, phía trên in con thỏ, trên muỗng cũng có con thỏ mập.
Đỗ Chân nhìn con thỏ này một chút, lại nhìn Dư Hoàn Hoàn.
"Tự anh có thể ăn không? Nếu không em đút cho anh ăn?" Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, cô mới phát hiện tay Đỗ Chân truyền là tay phải.
Cô đỏ mặt, giải thích: "Em cũng chỉ là sợ anh đụng phải kim tiêm, trật kim, tay sẽ sưng rất to." Cô đã từng bị trật, hai ngày mới hết sưng.
Đỗ Chân gật đầu một cái.
"Thật ra thì anh không cần cảm thấy xấu hổ, mặc dù chúng ta mới gặp nhau hai lần, nhưng ngày hôm qua gặp mặt vốn là coi mắt mà, cho nên anh không cần cảm thấy ngượng ngùng."
Thật ra anh không cảm thấy ngượng ngùng, mà ngược lại giống như cô xấu hổ?
Nhìn gương mặt ửng hồng của cô, mí mắt nhỏ rũ xuống, suy nghĩ trong lòng Đỗ Chân không xác định.
Đang suy nghĩ, một muỗng cơm đưa tới bên miệng anh, theo bản năng anh liền há miệng nuốt vào.
"Ăn ngon không? Tài nấu nướng của ba em rất tốt, không thua so với đầu bếp ở ngoài. Ở nhà em vẫn luôn là ba em nấu cơm, mẹ em nấu cơm em và chị của em đều không thích ăn. Đây là măng kho thịt là món ngon sở trường của ba em, măng là măng tre lớn mẹ em phơi, lúc ấy em còn giúp đỡ, bảo đảm không ô nhiễm, không có thêm chất bảo quản......"
Dư Hoàn Hoàn cũng không phát hiện, thật ra thì cô cũng có gien lải nhãi tồn tại, đoán chừng là di truyền từ Lâm Phân.
Khi làm chuyện này không có chuyện nói nói nhảm, Đỗ Chân để Dư Hoàn Hoàn đút ăn gần nửa hộp cơm và đồ ăn.
"Đúng rồi, còn có canh, canh mề gà này là sở trường của ba em, hầm một buổi sáng......"
......
Ngoài phòng bệnh, trong tay Lục Diệu xách theo túi lớn túi nhỏ, trợn mắt há mồm nhìn tình hình trong phòng bệnh.