Phượng Hi mở mắt tỉnh dậy, liền nhìn thấy thiếu niên đạo phục lam nhạt bê theo khay nhỏ đang yên lặng trấn tọa bên cạnh.
Hắn thở dài một tiếng, cơ hồ dùng ngữ điệu ôn nhu hiếm thấy mà nói
:"Ngươi vẫn đứng chờ từ sớm sao? Lần sau không cần phiền phức vậy đâu."
Thiếu niên nhìn chằm chằm đường cong ngũ quan tinh tế của nam tử trước mặt. Nhẹ giọng đáp 'vâng' một tiếng, vẫn tiến đến hầu hạ người trên giường xử lí sinh hoạt buổi sớm cùng thay y phục chỉnh tề.
Tất cả xong xuôi, nam tử che miệng ngáp dài một tiếng. Vươn tay dụi dụi khóe mắt vương chút hơi nước, lại quay đầu về phía Tiêu Lạc hỏi
:"Hôm qua tu luyện thế nào, lại đây cho ta xem."
Tiêu Lạc để khay gỗ sang một bên, cẩn thận đến gần hắn, thần tình nghiêm túc đứng thẳng lưng.
Phượng Hi tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn đến gương mặt nhỏ kia, biểu tình có chút muốn cười.
:"Đã tiến vào kết đan. Hai ngày mà được như vậy, tốc độ quả thực không tồi!"
Thiếu niên thoáng chốc nhào lên ôm chặt lấy cánh tay hắn, nhu thuận cúi đầu, thậm chí còn bày ra vẻ mặt 'bảo bảo rất ngoan cầu xoa xoa'.
Phượng Hi :"..." Cưng xỉu~!
Nam tử duỗi tay vò loạn tóc hắn một hồi, lại quay sang thu dọn đồ đạc chuẩn bị mang theo.
Tiêu Lạc nhìn nam tử một thân trường bào màu trắng thêu đồ đằng long phượng tràn ngập tiên khí trước mắt. Lại liếc qua tay nải to gần bằng hai cái bàn lớn bị sư tôn nhà mình buộc vào cổ đeo sau lưng, thực bình tĩnh nói
:"Sư tôn, chỉ là đại hội thường niên đối võ giữa chúng đệ tử. Lại không phải đi xa, người nên mang theo vài thứ gọn nhẹ là được."
Phượng Hi im lặng lắc đầu
:"Ta cảm thấy như vậy rất gọn nhẹ." Phía trước không biết có chuyện gì sẽ tới, cẩn thận một chút vẫn hơn nha~!
:"Vậy để đồ nhi xách hành lí giúp sư tôn."
Thiếu niên vừa muốn tiến lên nhận lấy tay nải, lại bị nam tử dùng một ngón tay giữ trên trán đẩy lùi ngăn cản.
:"Không cần. Để sư tôn tự mang. À còn nữa..."
Lại giống như nhớ ra cái gì, Phượng Hi quay sang lấy trong tay nải ra một túi nhỏ, đưa cho tiểu đệ tử nhà mình
:"Tặng ngươi. Mặc thử xem..."
Đợi đến lúc thiếu niên bước ra từ sau bức bình phong, trên người đã nhiều thêm một tầng y phục màu thanh thiên hoa lệ thêu chỉ bạc. Chưa kể phối với gương mặt tinh xảo hoàn mỹ không tì vết được Phượng Hi cất công dưỡng tốt mấy ngày gần đây, quả thật đúng là cực phẩm của cực phẩm.
Phượng Hi chống cằm ngồi trên tay nải lớn, trong lòng âm thầm cảm thán.
Nam chính đúng là giá áo di động, mặc gì cũng đẹp.
Bèn vẫy tay gọi người lại gần, từ trong tay nải rút ra một chiếc lược nhỏ bằng ngọc. Tháo bỏ đoạn dây vải mềm buộc trên tóc, đem ba ngàn tóc đen dài bóng mượt chải thẳng. Cuối cùng dùng ngọc quan tinh xảo cùng màu y phục cố định.
Tiêu Lạc từ đầu đến cuối đều chìm trong mơ hồ, toàn thân như được phủ trong cảm giác ngọt ngào không muốn thoát ra. Hạnh phúc dường như lên đến tột đỉnh.
Sư tôn tặng ta y phục mới! Còn chải đầu với cột tóc cho ta!!!
AAA!!!
Muốn chết!!!
Cùng lúc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiến vào là hai người. Một nam tử thanh y cầm chiết phiến cùng một thiếu nữ mặc váy thêu hoa văn hồng nhạt. Dung mạo hai người đều tính vào hàng đứng đầu tông phái.
Phượng Hi quay sang gật đầu có ý với họ. Lại để ý thấy cả hai đang há hốc mồm nhìn mình chằm chằm.
Thuần Nhã thu quạt xếp, hơi cau mày nhìn ai đó rất tự nhiên ngồi trên một bọc vải lớn như cái giường mà ôm đệ tử nói chuyện. Ngược lại Văn Hi lại hồi thần rất nhanh, vui vẻ chạy tới. Cũng không thèm để ý thân phân nữ tử phi thân vụt nhảy lên đứng cạnh Phượng Hi. Luôn miệng xuýt xoa
:"Tay nải của Hi Hi thật lớn nha. Bên trong có gì vậy?"
Ba người đứng chung một chỗ có hơi chật chội. Nam tử phất tay xùy xùy đuổi Văn Hi xuống. Cũng không để ý đến gương mặt thỏa mãn của đệ tử trong lòng, một bên ném hắn xuống nốt, một bên chậm rãi mở miệng
:"Mấy đồ lặt vặt tùy thân thôi. Phượng Huyền Vũ bảo hai người tới đây hộ tống ta?"
Nhắc đến người nọ, nét mặt Thuần Nhã có phần thư giãn hơn. Thoải mái đáp
:"Đây là lần đầu tiên ngươi ở đại hội Vĩ Kỳ mà nhận việc. Chưởng môn còn bận việc phía bên mấy trưởng lão nên nhờ chúng ta đến trông ngươi, dù sao cũng cùng đường, thuận tiện đi chung luôn."
Phương Hi :"..." Coi ta là hài tử ba tuổi sao???
Khinh nhau à???
Cáu giờ!!!
Hệ thống [ ... ] Thế giới nội tâm của ký chủ nhà mình tương đối phong phú.
Bước ra ngoài, liền thấy một đoàn đệ tử hơn trăm người đứng thành từng hàng thẳng tắp trong sân chờ đợi, thấp thoáng còn thấy bóng dáng 'Trần huynh' cùng mấy đứa nhỏ bắt nạt Tiêu Lạc lần trước. Phượng Hi bỏ qua cái há hốc mồm kinh ngạc của bọn nhóc đối với tay nải cỡ 'bự' mình mang, ánh mắt như có như không tùy ý liếc qua thiếu nữ tóc đuôi ngựa khoác trường bào màu tím chạy tới đứng bên cạnh Thuần Nhã.
Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn. Tóc đen như mực, môi đỏ tựa chu sa. Đôi con ngươi lãnh khốc mang theo quyết tuyệt cùng sát phạt không thể che dấu. Hướng phía nam tử thanh y chắp tay hành lễ, thanh âm lãnh khốc như một cơn gió nhẹ nhàng vang lên
:"Sư tôn."
Nghe Thuần Nhã gọi nàng hai tiếng 'Đông Lệ' liền càng chắc chắn thêm suy đoán ban nãy của mình.
Ầu!
Đây hẳn là đệ tử thân truyền của phong chủ đỉnh Quân Dao đi. Cũng đồng thời là sư tỷ lạnh lùng được yêu thích có fandom đông đảo đứng thứ hai trong dàn hậu cung của nam chính bị hắn cho gặp tai nạn chết.
Phía bên này, tiểu nha đầu Tương Mạt cũng bê khay đựng chạy đến.
Hậu cung nam chính đều tập hợp đủ cả, Phượng Hi bừng bừng nổi lên hứng thú muốn quan sát kĩ thêm. Lại không để ý nhóc con bên cạnh nhìn hắn nãy giờ trán đã vạch lên mấy vạch hắc tuyến.
Tiêu Lạc cau mày nhìn Đông Lệ cùng Tương Mạt một cái, lại duỗi tay kéo nhẹ góc áo của Phượng Hi, hai mắt hơi hồng hồng, thanh âm mang theo chút ủy khuất mà gọi
:"Sư tôn..."
Nam tử giật mình quay người lại, thấy đệ tử nhà mình yếu ớt túm lấy góc áo, đáng thương hề hề nhìn hắn thì trong lòng liền mềm nhũn ra. Cũng bỏ qua vụ do thám hậu cung, lập tức phất tay tỏ ý chuẩn bị sẵn sàng.
Ngón tay thon dài cầm lấy mô hình thuyền nhỏ xíu nằm trên khay Tương Mạt đem lên, Phượng Hi vận chuyển linh lực trong người dồn vào trong, lần nữa ném ra, nó đã hóa thành một chiếc thuyền bay bằng gỗ khổng lồ sức chứa hơn hai trăm người.
Đám đệ tử lần đầu nhìn thấy tàu bay lớn như vậy, trong chốc lát liền trầm trồ, đối với Phượng phong chủ là sùng bái cùng ngưỡng mộ không thôi.
Vạt áo vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ trong không trung, nam tử ôm theo thiếu niên y phục thanh thiên nhảy lên tàu. Đám đệ tử cũng vội vàng đổ xô lên theo.
Nhìn Văn Hi cùng Thuần Nhã kết ấn lập trận, phất tay bảo hộ vệ bên kia đem các đệ tử lên thuyền bay, chính mình cũng nhảy lên trên. Phượng Hi đứng ở đầu tàu cũng tự cảm thấy mình như cơ trưởng vậy.
Bác Nhã airline hân hạnh đồng hành cùng bạn đi tới mọi nơi với đội ngũ cơ trưởng Phượng Hi tài ba phong độ đẹp trai soái khí bá đạo khốc suất cuồng bá duệ kèm theo hai tiếp viên Văn Nhã hân hạnh đồng hành cùng chương trình này.
Hệ Thống [ ... ] Không cần dấu phẩy luôn.
Thế nhưng lúc đối diện mấy cái cầu pha lê lớn nhỏ dùng để điều khiển ở mũi thuyền, cơ trưởng nào đó vẻ mặt cứng ngắc, khóe môi giật giật.
Phượng Hi :"..." Phượng Huyền Vũ ném cho hắn cái quỷ gì vậy?
Quên mất mình căn bản không phải Phượng Hi chân chính, loại thuyền bay này còn chưa một lần lái qua!!!
Thậm chí đi xe đạp ông đây còn gặp tai nạn được, cho hỏi thuyền bay thì lái kiểu gì???
[ Vừa nãy ký chủ gáy to lắm mà, sao không gáy tiếp đi? ]
Phượng Hi :"..."
Không thể để bản thân mất mặt, chưa kể còn hơn trăm đệ tử cùng với nam chính đang ở phía sau quan sát. Nam tử mỉm cười ôn hòa, miễn cưỡng gõ bừa lên mấy quả cầu lạnh băng.
Thuyền bay ầm một tiếng bốc khói, sập xuống đất liền không lên nữa.
Chúng đệ tử :"..."
Ai đó bình tĩnh quay đầu, cũng không để tâm một đám người tròn mắt sững sờ nhìn hắn, nghiêm túc mở miệng. Giọng hắn khàn khàn, nói ra một lý do vô cùng kém chất lượng
:"Ta ấn nhầm."
Tiếp theo cũng không quan tâm thái độ đám người phía sau ra sao, thẳng tắp ngồi xổm xuống kiểm tra, nói đúng hơn là đụng chạm qua tất cả một lượt. Sau khi hiểu rõ phần nào cơ chế liền hơn cau mày.
Thuyền bay này dựa vào linh khí của người lái truyền vào để khởi động cùng di chuyển. Mà hình như hắn vừa phá vỡ cơ chế kết nối giữa người với tàu rồi. Giờ phải tìm cái khác truyền linh lực thay thế, chưa kể còn phải chứa thật nhiều linh khí.
Ừm...
Nam tử thoắt cái đứng dậy, chạy tới chỗ tay nải to bự vừa bị hắn quăng sang một bên, ở trong đó lục lọi một hồi. Chốc lát sau liền cầm theo một thứ gì đó quay trở lại, tháo cầu pha lê ra để nó vào.
Văn Hi nghi hoặc tiến đến, hơi nghiêng đầu nhìn thử, vừa nhìn lập tức trừng to mắt, hoảng hốt sững sờ cùng kích động gấp mấy lần lúc nãy.
Nàng nhìn thứ bị đặt vào trong, lại quay sang, hai tay run rẩy bám lấy ống tay áo Phượng Hi, nhỏ giọng thì thầm
:"Hi Hi, cái này... cái này... không lẽ nào..."
Nam tử vẻ mặt thập phần bình tĩnh, nghiêm túc gật đầu,
:"Ừ."
Ngay cả hệ thống cũng bắt đầu kêu la thất thanh,
[ Ký chủ!!! Sao người một trong thập đại thần khí thời thượng cổ lại ở chỗ ngươi??? ]
Nếu không nhầm, thứ ở kia hẳn là Hạo Thiên Tháp. Thiên giới trọng bảo, hấp tinh hoán nguyệt. Linh khí dồi dào sung túc, sức mạnh to lớn vô cùng, nghe nói đánh bại hết thảy yêu ma tà đạo, khi tất yếu cũng có thể hàng phục tiên thần, vạn người tranh cướp. Bất quá về sau bởi vì không rõ nguyên nhân mà mất tung tích, không có ai biết được nó đang ở đâu.
Văn Hi từng có cơ duyên nhìn thấy nó một lần hơn trăm năm về trước, hào quang tuyệt thế in dấu một lần không thể quên. Vì vậy nhìn một cái liền nhận ra. Trong lúc hệ thống cuống quýt đi kiểm tra lỗi, nàng chính là kích động hưng phần đến không thôi.
Sau đó...
À sau đó Hạo Thiên Tháp lưu ly lộng lẫy chói lòa bị tên nào đó đem ra cắm ngay đầu mũi thuyền. Bảo vật một đời kim quang sáng lạng vạn người đòi cướp bây giờ lại bị đem ra làm công cụ chuyển hóa linh khí chạy thuyền bay cho bọn họ, nói chung là khiến người ta rất hoang mang.
Văn Hi phất phơ trong gió, trơ mắt nhìn Phượng Hi điều khiển tàu bay bay lên.
Hạo Thiên Tháp tỏa ra một nguồn linh lực khổng lồ bao bọc lấy con thuyền trong nháy mát, ầm một tiếng lao vụt đi. Tốc độ so với trước kia nhanh gấp ngàn lần.
Đám đệ tử chật vật níu lấy bất cứ thứ gì trên tuyền để không bị gió thổi bay, vì cảm giác mạnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà hưng phấn hô lên suиɠ sướиɠ, ánh mắt hướng về Phượng Hi dường như đã chuyển thành sùng bái mù quáng tột đỉnh. Đem một đám đệ tử Bác Nhã phái liền biến thành fan não tàn không tên cho phong chủ đỉnh Băng Ngân.
Tiêu Lạc vững vàng thân mình cố định trước gió lốc xoay chuyển, trong mắt lấp lánh ánh sáng nhìn về phía nam tử một thân y phục phiêu dật đằng kia, hạnh phúc tràn đầy.
Sư tôn là giỏi nhất a~!
...
Đáp xuống địa điểm được dùng để tổ chức đại hội, Phượng Hi liền phất tay một cái đem Hạo Thiên Tháp thu lại, ném vào trong tay nải bự chảng của mình mà đeo lên. Chỉ định một đệ tử đứng đầu đem đám nhóc đến nơi tập hợp. Ngay cả Tiêu Lạc cũng bị hắn quăng theo, vẻ mặt không cam lòng mà lưu luyến nhìn lại.
Mấy người Văn Hi cùng Thuần Nhã đưa mắt nhìn nhau, cũng không có lý do gì để nán lại nữa, lần lượt cáo từ rời đi.
Thời điểm Phượng Hi đến chỗ tham dự, yến tiệc khai mạc đã bắt đầu cử hành.
"Đại hội Vĩ Kỳ, Vĩ trong vĩ đại, Kỳ trong may mắn, cát tường. Là đại hội thường niên được tổ chức bởi Bác Nhã tông phái. Là nơi các đệ tử đến từ các đỉnh đua nhau đọ sức so tài, bộc lộ kĩ năng. Thiên tài ẩn giấu lộ mặt, một trận liền vang danh khắp chốn. Đem những đệ tử ngoại môn nắm lấy cơ hội được các trưởng lão, hoặc may mắn hơn là các phong chủ để ý đến, thu làm đệ tử. Là cuộc so đấu đo lường thực lực, cũng là lúc để đám người đứng đầu Bác Nhã phái ra oai, khoe khoang đệ tử dưới trướng mình."
- Trích từ > - Tác giả nguyên tác: Phượng Hi -
Địa điểm tổ chức theo quy mô lớn, tọa lạc trên một đảo bay nằm giữa những vạt mây trắng khổng lồ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và thơ mộng.
Vừa bước vào khu vực đại hội Vĩ Kỳ, Phượng Hi đã choáng ngợp bởi vẻ nguy nga tráng lệ của nó. Muôn triệu ánh sao sa treo đầy trên các ngọn cây xanh bao quanh tạo nên vẻ đẹp tươi mát và đầy sức sống. Các yếu tố thiết kế cực kỳ độc đáo dụng tâm thu hút người nhìn, hoàn hảo đến từng chi tiết.
Ngay cả sàn đấu rộng rãi mỗi năm được làm mới một lần cũng có vẻ đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, là sự kết hợp của nhiều nền kiến trúc một cách hài hòa, tinh tế.
Và tất nhiên, sự kiện lớn cũng không thể thiếu những trận mở màn cực kì đặc sắc.
Trên tất cả, ngày hôm nay, đại hội Vĩ Kỳ lần đầu tiên trong lịch sử sẽ bị phá hỏng bởi ma tộc xâm lược.
Vì sao ư?
Phượng Hi :"..." Hờ!
Bởi vì ông đây viết thế nha~!!! Đủ thuyết phục chưa?
Hệ thống [ ... ] *Nức nở*
Vẫn không quét ra được lỗi trên người ký chủ là thế nào???
Hệ thống cảm thấy nhân sinh muôn vàn trắc trở.
----------------------------------------***********************************-----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân vật chính mang bàn tay vàng nghịch thiên, đây là đam mỹ sảng văn, không chấp nhận khiếu nại. Khiếu nại mời ra cửa rẽ trái, không tiễn.
Phượng Hi nằm trên hay dưới? Cái vấn đề này... hồi sau sẽ rõ nha~!!!
Cầu vote a~!!! Yêu mọi người nhìu nhìu!!!
Danh Sách Chương: