-
Ân Di thay áo quần xong thì xuống ăn sáng, vì cô ở tận tầng thứ ba nên buổi sáng chưa ăn gì mà phải đi một đoạn đường này cũng đã đủ mệt rồi. Tuy nó không dài mấy nhưng đối với một người mang cái bao tử rỗng này thật sự là một vấn đề có sao đấy.
Tiến vào phòng ăn, hiện ra trước mắt là một chiếc bàn gỗ quý, phía trên là một tòa đèn pha lê tím, khung cảnh thật ấm cúng đối với một nơi tụ họp của gia đình. Gian phòng ăn này được ngăn cách bởi một bức tường chắn bằng thủy tinh, bức tường được mài dũa cẩn thận, mở cánh cửa thủy tinh ra chính là gian bếp rộng thênh thang. Lúc đầu Ân Di cũng đã rất ngạc nhiên vì cách bày trí của nó nhưng rồi cũng quen. Gian bếp này không giống với các gian bếp khác, tất cả các thứ đều làm bằng thủy tinh trong suốt, tủ đựng gia vị, tủ đựng bát đĩa, tủ đựng dụng cụ nấu ăn, hay là kệ bếp đều bằng thủy tinh chịu lực, loại thủy tinh này còn cứng hơn cả đá, Ân Di tiến lại tủ lạnh lấy chai nước lọc ra rồi lại về phòng ăn.
"Ân Di cháu dậy sớm vậy, dì cứ ngỡ cháu vẫn còn ngủ nên chưa chuẩn bị thức ăn, để dì xuống bếp làm cơm rang trứng cho cháu".
Dì Khuê là giúp việc lâu ngày ở đây, trước đây dì cũng gọi Ân Di là tiểu thư nhưng vì cô căn dặn không được gọi như vậy nên Dì cũng không ngại mà gọi thẳng tên cô.
"Hì hì, dì Khuê này để cháu tự làm nha, dì đi làm việc của dì đi "
Ân Di cảm thấy ngứa tay ngứa chân, đã lâu rồi cô chưa xuống bếp nấu ăn, hôm nay có cơ hội, cô sẽ tự nấu cho mình, dù sao Bảo Anh vẫn chưa về.
"Không được, Bảo Anh đã căn dặn không cho cháu đụng vào thứ gì rồi, lần trước chẳng phải cháu đã bị....."
Dì Khuê chưa nói hết câu thì Ân Di nhảy vào cắt ngang.
"Đi mà dì, dù sao Bảo Anh nó cũng đâu có ở nhà, nha mà dì, cháu biết dì thương cháu mà, nha nha nha, đi mà, nha, đi mà dì"
Ân Di làm nũng cầu xin khiến Dì Khuê không chịu được đành gật đầu cho cô tự làm.
Hoàn thành xong món ăn tự làm, Ân Di vào phòng ăn ngồi thưởng thức.
-------------------------------------------------------------
"Dì, Bảo Anh có ở nhà không".
Một cô gái có khuôn mặt xinh xắn, giọng nói cực kì dễ thương, lại rất lễ phép chào dì Khuê.
"Lý tiểu thơ, chắc Huỳnh tiểu thơ sắp về rồi, hay là cô vào nhà đợi nha"
"Vâng".
Cô tiểu thơ đó đi theo dì Khuê vào phòng khách ngồi đợi, dì Khuê xin phép đi pha nước uống cho cô.
Ân Di đang ăn thì nghe thấy giọng con gái, tưởng là Bảo Anh về nên đi ra xem, ai ngờ..........
"Ân Diiiiiiii..".
Cô tiểu thơ kia nhìn Ân Di ngạc nhiên thốt lên.
"Huyền Thi"
Ân Di cũng không kém, sao Huyền Thi lại đến đây cơ chứ, chẳng lẽ là thăm cô, không phải, cô có nói cho con nhỏ này biết là cô đang ở đây đâu, cô chỉ nói với nó việc cô đã tìm được gia đình sau đó chuyển nhà, cô chỉ liên lạc với nó qua điện thoại thôi, với lại nếu nó đến đây tìm cô thì sao khi nhìn thấy cô nó lại ngạc nhiên mà hét lên như thế??.
"Con kia thì ra là mày ở đây sao, hớ.... mày...mày...gia đình mày đây sao?"
Huyền Thi hét thất thanh khiến dì Khuê đang bưng đĩa trái cây suýt nữa làm rơi.
Ân Di trấn an nhỏ bạn, sau đó từ từ giải thích cho Huyền Thi nghe. Cô không ngờ cô và Thi lại có duyên như vậy, Huyền Thi là bạn thân của Bảo Anh từ nhỏ đến giờ, còn cô là bạn thân của Huyền Thi từ năm 16t, vậy là chỉ mới 1 năm. Cô không ngờ con bạn của mình lại thân với gia đình mà cô cất công mong đợi từ bấy lâu, trái đất đúng là tròn thật. Dù sao như vậy cũng tốt sau này cô chán có thể tìm đến chơi với Huyền Thi rồi.
"Ân Di này, thật ra lúc trước khi gặp mày ở chỗ làm tao cũng tưởng mày là Bảo Anh đấy, nhưng không phải. Ban đầu khi nghe mày bảo mồ côi tao cứ tưởng tao sẽ giúp được mày tìm được gia đình, nhưng nghĩ lại tao chưa bao giờ nghe Bảo Anh nhắc đến chuyện nó có chị bị thất lạc cả, nên tao cũng không nói, tao nghĩ chắc là do người giống người thôi. Không ngờ mày lại là chị của Bảo Anh thật".
Thế rồi hai con người này nhảy vào ôm hôn nhau ríu rít, căn biệt thự như vui vẻ lên bởi tiếng nói cười của hai cô gái nhỏ này.
----------------------------------------------------------------
Sau khi Bảo Anh về, thế là cả ba cô cùng nhau đến trung tâm mua sắm mua đồ cho Ân Di, sẵn tiện đi mua sắm luôn. Chiếc limo trắng dừng lại trước một trung tâm mua sắm đồ sộ, đây là trung tâm lớn nhất thành phố.
Cho xe vào bãi đỗ, cả ba lại tung tăng cùng nhau vào tàn phá trung tâm. Ân Di lần đầu đến nơi này nên có chút e dè, nhìn người qua kẻ lại ai cũng niềm nở. Cả Bảo Anh và Huyền Thi đều muốn đến tầng mua sắm áo quần trước rồi mới đi mua đồ cho Ân Di sau. Ân Di chẳng biết gì về nơi này cả, chỉ đi theo hai cô nương nhà ta thôi, suốt cả buổi hai nàng cứ thấy cái nào đẹp là tóm lấy không tha, Ân Di chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Đi cùng hai nàng này mãi chắc cô có thể sẽ bị xem là osin mất, trả lại đống quần áo cho hai nàng, Ân Di lượn vào một shop váy gần đó, đập vào mắt cô là một chiếc váy xanh dương nhạt, cổ tròn, chân váy có vải ren mỏng trắng, ở eo váy có một bản nơ đen to rất đẹp, Ân Di nhìn lại hai nàng đang xem đồ ở đằng kia để khỏi bị lạc, sau đó cô tiến về phía chiếc váy đó.
"Chị ơi tôi lấy cái này"
Ân Di ngạc nhiên vì có thêm một giọng nói vang lên cùng lúc, Ân Di quay sang thì thấy một cô gái có gương mặt xinh xắn, nhưng phấn lại chất cả lớp, ăn mặc khiến cô ngứa mắt vô cùng nhưng cô không nói gì, cô nghĩ sở thích ăn mặc của cô gái này có vấn đề hay sao ý, cứ như là đi trình diễn đồ tắm vậy, cô ta mặc một cái váy màu mè, hở hang lại còn mỏng manh nữa chứ.
Cô gái kia nhìn Ân Di từ đầu đến chân, ánh mắt khinh miệt, giọng chua ngoa.
"Cái này là tôi thấy trước"
Ân Di cảm thấy nực cười vô cùng, rõ ràng cô và cô ta cùng nhìn thấy một lần mà, Ân Di không nói gì mà quay người bước đi. Thật ra thì cô không sợ gì ả ta, chỉ là cô không thích kiểu người như vậy thôi, coi phim nhiều cũng biết, khi gặp những trường hợp này thường rất rắc rối nên cô nghĩ tốt nhất mình nên đi thì hơn, không chấp hạng người này.
Từ xa có một ánh mắt luôn dõi theo hành động kia của Ân Di, vẻ mặt lạnh như băng, môi nhếch lên, anh đang muốn xem xem cô gái nhỏ kia sẽ ứng xử như nào trước một con cọp cái như thế.
Ân Di chỉ mới bước đi chưa được hai bước thì cô gái kia lại kéo cô lại không cho đi, giọng nói rắn độc.
"Nè, cô dám coi thường tôi, cô không nói gì mà bỏ đi như thế không phải là coi thường tôi sao".
Cô gái kia như hả hê với câu nói của mình, cô ta mỉm cười mãn nguyện.
Ân Di thở dài nảo nề quay lại nhìn cô gái kia.
"Thưa tiểu thư, bỏ tay cô ra đi, tôi đã nhường cái đó cho cô rồi mà sao còn cố tình gây chuyện"
Ân Di nheo mày, giọng nói thản nhiên vô cùng.
"Chát", trời gì đây cô ta giám tát Ân Di một cái rõ to, tất cả như lặng người nhìn về phía phát ra tiếng động kia, bây giờ không khí xung quanh thật ngột ngạt, sát khí lan tỏa khắp nơi, mọi người đến xem kịch hay ngày càng đông. Bảo Anh và Huyền Thi quay quanh không thấy Ân Di đâu, nhìn lại thì thấy Ân Di đang ôm mặt đứng trước cô gái ăn mặt hoa hòe kia liền bỏ cả đống đồ chạy đến.
Chàng trai kia vẫn nhìn Ân Di, sắc mặt không hề biến sắc. Xem ra anh rất hứng thú với tình huống đầy éo le này.
"Ân Di"
Huyền Thi gọi lớn chạy đến bên cô.
"Chị, sao vậy".
Bảo Anh cũng lo lắng không kém.
"Huyền Thi, Bảo Anh đây là chuyện của mình, mình tự biết cách mà".
Ân Di mỉm cười như không nhìn hai cô nàng rồi đánh ánh mắt không mấy thiện cảm sang con người đáng khinh kia, giọng nói lạnh băng khiến cô ta có chút run sợ.
"Xin hỏi tiểu thư đây, tôi đã làm gì sai mà phải bị như vậy?"
"Mày còn hỏi, dám coi thường tao thì sẽ lãnh hậu quả như vậy, đây là lẽ thường tình đấy, bộ mày không hiểu sao".
Bảo Anh nghe vậy định xông vào xử cô ta, nhưng lại bị Huyền Thi cản lại.
Ngay sau đó "CHÁT" một cái tát còn mạnh hơn cái tát vừa rồi, Bảo Anh mắt thao láo nhìn Ân Di tát cô ả kia, Huyền Thi chỉ mỉm cười tỏ vẻ hài lòng.
Người con trai đằng kia cũng hơi ngạc nhiên, môi nâng lên rồi nhanh chóng hạ xuống, sắc mặt trở về trạng thái ban đầu.
Ân Di sau khi trả lại cái tát đúng nghĩa, môi mỉm cười đầy tự tin, giọng nói lại thản nhiên như đang trêu đùa.
"Sao, đây cũng là cái giá phải khi cô giám xem thường tôi, chắc cô cũng hiểu đây là lẽ thường tình rồi nhỉ, chính cô vừa nãy cũng nói vậy mà".
Ân Di vừa dứt lời thì mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán, đa phàn đều ủng hộ cô khiến cô gái kia vô cùng xấu hổ.
Một chàng trai khôi ngô từ xa tiến đến gần anh chàng đang xem kịch từ nãy đến giờ. Giọng nói như trêu đùa.
"Gia Khánh nhà ta mà cũng có lúc từ bi dừng lại xem kịch sao?"
Gia Khánh không nói gì chỉ khẽ nhún vai, khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Cái thằng này, ngay cả bạn mày mà mày cũng kiệm lời sao, đúng là!"
Minh Huy lắc đầu ngán ngẩm, từ cái đêm đinh mệnh đó mà Gia Khánh trở nên như vậy. Anh thấy mình bất lực khi không giúp gì được cho Gia Khánh.
"Hoài Nam đâu?"
Gia Khánh giọng băng khốc hỏi Minh Huy, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát Ân Di, đáy mắt sâu khó có thể biết được anh đang nghĩ gì.
"Nó kìa".
Minh Huy nhìn về phía một người con trai đang mỉm cười rạng rỡ như hoa mười giờ.
"Minh Huy, Gia Khánh, người yêu mới của tao đâu rồi".
Hoài nam từ xa đi lại vỗ vào vai Gia Khánh hỏi.
Gia Khánh không trả lời, hất mặt về phía chỗ cô gái kia và Ân Di đang đứng, rồi cả ba cùng tiến về phía đang diễn ra sự việc.
"Nhã Linh, có chuyện gì sao?"
Hoài Nam vẫn chưa biết gì nên hỏi thử xem, Minh Huy thì bụm miệng cười, thật ra lúc nãy anh đứng ở shop quần gàn đó cũng đã nhìn thấy hết sự việc, Gia Khánh vẫn vậy không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn, người lạnh như tảng băng không tan.
"Anh, cô ta bắt nạt em".
Cô gái có tên Nhã Linh thấy anh liền tỏ vẻ tội nghiệp, mát ươn ướt như con mèo nhỏ bị ức hiếp.
"Ai..... ơ Huyền Thi, sao em ở đây?"
Hoài Nam ngơ ngác vì nhận thấy sự hiện diện của cô em gái bé bỏng, trông Huyền Thi lúc này như ăn phải quả mìn, nếu không cẩn thận chọc tức cô thì ngay lập tức cô sẽ cho mìn nổ tan tành.
"Ai?"
Huyền Thi mặt mày tối sầm, răng nghiến ken két chỉ tay vào mặt Nhã Linh, cô thật sự bực mình khi thấy anh trai mình giao lưu với loại con gái này, đây là loại người mà cô ghét nhất.
Minh Huy bây giờ mới cười lớn thành tiếng.
"Hahahaha, Hoài Nam, hahaha mày đúng là, giám để người yêu mình gây khó dễ cho bạn của em gái.., mày... mày thảm rồi hahaha"
Minh Huy tuôn một tràn khiến không khí ngột ngạt càng thêm phần kịch tính. Bây giờ không chỉ mình Huyền Thi bực mình mà ngay cả Hoài Nam cũng như sắp bị nướng chín tới nơi, Hoài Nam mặt đỏ phừng phừng, anh hận không thể ăn tươi nuốt sống cái thằng Minh Huy chết tiệt này. Sao thằng này hắn biết có con em gái khó ưa của anh ở đây mà không hề báo cho anh hay, nó mà tức giận về báo cáo lại với mẹ coi như anh tiêu luôn, chả là nếu anh làm gì sai ngay lập tức bị mẹ dẫn đi xem mắt thậm chí là đóng băng tài khoản của anh nữa ấy chứ, mà con em gái này chính là người giám sát anh, ngay cả Gia Khánh cũng không nói gì, thật là bực mình mà.
"Em gái sao, hừ...em à chị khuyên em không nên giao lưu với hạng người này"
Nhã Linh nghe vậy thì tỏ vẻ đắc thắng với Ân Di, lên giọng chị hai với Huyền Thi khiến cô đang bực càng bực hơn, bây giờ cô như con sói hoang, cô sẽ cắn bất kì ai nếu như người đó không biết điều.
"Mày"_Huyền Thi gằng giọng, mắt hằn lên vệt đỏ, tay chỉ vào mặt Nhã Linh "Biến, nếu như muốn chết thì ở lại đây, tao chiều"
Huyền Thi vừa dứt lời thì Hoài Nam mặt mày tái mét, anh không ngờ Huyền Thi lại tức giận đến vậy, tuy là đối với anh nó khó ưa thật nhưng anh luôn thương yêu nó, anh chưa bao giờ thấy nó giận như vậy. Bảo Anh và Ân Di mắt thao láo nhìn con bạn dễ thương từ trước tới nay của mình, không ngờ nó lại dữ như vậy, Ân Di bây giờ mới nhớ chuyện xảy ra hôm nay là do mình mà ra.
"Thi xin lỗi, đáng ra tao không nên gây chuyện, bây giờ mình về đi tao không muốn ở lại đây, tao không muốn vì chuyện của tao mà ảnh hưởng tới người xung quanh tao".
Ân Di nắm chặt tay của Huyền Thi khiến Huyền Thi giật mình, không ngờ Ân Di lại tự nhận lỗi về mình như thế. Ân Di bây giờ rất khó xử, đáng ra cô không nên đến đây mới phải, mặc dù bây giờ cô đã là đại tiểu thư của Huỳnh gia nhưng cô nghĩ nhưng nơi như thế này không hợp với cô.
"Ơ... sao lại như thế, rõ ràng tôi thấy Nhã Linh ăn hiếp cô mà, sao bây giờ lại tự nhận ".
Minh Huy lên giọng bênh vực Ân Di nhưng thật chất anh đang châm dầu vào lửa đây mà.
"Tao khuyên mày, nên bỏ cô ta đi".
Gia Khánh nãy giờ mới lên tiếng, giọng vẫn không đổi, nói xong thì bước đi. Minh Huy cũng cười tinh nghịch với Hoài Nam sau đó đi theo Gia Khánh.
"Huyền Thi à, xin lỗi nha anh sẽ bỏ cô ta, lần sau anh không dám nữa nên em đừng có nói cho mẹ biết nha"_Hoài Nam cười xuề xòa, hối lỗi với Huyền Thi sau đó quay sang nhìn Nhã Linh với con mắt khinh khỉnh " Bà chị, kết thúc, ha"_Vừa dứt câu thì anh cũng đi mất dạng để lại cục tứ cho Nhã Linh.
Ân Di và Bảo Anh cũng kéo Huyền Thi rời khỏi đó, mọi người cũng tãn ra dần.Nhã Linh vẫn đứng đấy, cô ta hận Ân Di, nếu như hôm nay không gặp mặt Ân Di thì cô ta đã không làm mất một miếng mồi ngon như Hoài Nam.
Danh Sách Chương: