• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Ngọc nói xong, chờ đợi, không nghe thấy trả lời lại. Cô nhẹ giọng nói: "Đàm Triệt, nếu anh không muốn cùng tôi nói chuyện, cũng nên nói với tôi một tiếng."

Đàm Triệt lúc này mới phát hiện bản thân thất thần, anh thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."

Anh quên mất, một người mù, sợ nhất chính là không được có đáp lại. Bọn họ nhìn không thấy ngôn ngữ cơ thể của người khác, không có cách nào đọc được thông tin bên ngoài với tỉ lệ cao tới 93%, chỉ có thể thông qua sự lắng nghe mà phán đoán giọng điệu thần thái của đối phương, ngoài ra còn có động tác.

"Không sao."

Tiêu Ngọc ôm cánh tay, tuy là nói như vậy, nhưng ngôn ngữ cơ thể đã biểu hiện ra sự kháng cự.

"Về sau tôi sẽ chú ý." Giọng Đàm Triệt thành khẩn, "Lời cô vừa nói rất có đạo lý. Nhưng cũng tồn tại một số thành quả lý luận nhìn có vẻ khô khan không phù hợp, khả năng hiện tại không dùng được, nhưng tương lai một ngày nào đó, biết đâu sẽ dùng số liệu hay tài liệu kham khảo của nó để cung cấp nghiên cứu khoa học có ý nghĩa quan trọng nào đó."

Anh nói chuyện chặt chẽ khách quan, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khi tiến hành phản bác cũng rất tự nhiên mà quan tâm cảm xúc đối phương —— Đàm Triệt có tu dưỡng rất tốt, từ câu đầu tiên anh nói, Tiêu Ngọc đã cảm thấy như vậy.

Cô nghĩ về những gì anh nói, một lát sau, cô nói: "Tôi đồng ý cách nói này của anh."

"Anh đã tới đảo Linh Sơn chưa?" Tiêu Ngọc hỏi anh, lại nghĩ tới cái gì, tự hỏi tự trả lời, "Thường ra biển nghiên cứu khoa học, khẳng định đã tới rồi."

"Thường tới." Đàm Triệt trả lời cô.

Thường tới và đã tới là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Tiêu Ngọc nhịn không được tiếp tục hỏi: "Các anh ở trên đảo có căn cứ nghiên cứu khoa học không?"

"Không có."



"Vậy tại sao thường tới?"

"Lí do riêng." Đàm Triệt nhìn chăm chú Tiêu Ngọc, thấp giọng nói, "Tôi thích hòn đảo này."

Khóe miệng Tiêu Ngọc hơi nhếch lên, Đàm Triệt lại thấy má lúm đồng tiền nhỏ kia.

"Tôi cũng thích."

"Cái gì?"

"Tôi là nói... Tôi hẳn là cũng sẽ thích hòn đảo này." Tiêu Ngọc tự biết mình lỡ lời, bổ sung thêm, "Hôm nay vận khí khá tốt, gặp được anh." Nghĩ nghĩ, sợ anh hiểu lầm, chỉ chỉ khăn quàng cổ trên cổ.

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Đàm Triệt trả lời lại cô, "Thực may mắn."

Giọng nói anh nhẹ nhàng, nói ra nhưng không cô chấp với lời mình nói. Trái tim Tiêu Ngọc khẽ nhúc nhích, khóe miệng nở nụ cười, mang theo ý mỉa mai nhàn nhạt. Về chuyện nam nữ trực giác của cô trước nay cực nhạy bén, được bắt chuyện, bị trêu chọc, với cô mà nói quá mức bình thường. Tâm tư của đàn ông đối với cô, chỉ cần qua mấy lời nói chuyện với nhau, là có thể ngộ ra được tám chín phần.

Lúc đầu tìm kiếm sự mới lạ, lướt qua không ngừng, cuối cùng tê liệt, lửa cháy khắp người.

Một làn da tốt vừa là vốn, vừa là gánh nặng.

Lên đảo, hỏi ra mới biết được bọn họ đều dự định đặt phòng ở nhà nghỉ Tây Ngạn, xa nhất hai căn, cách nhau không quá trăm mét.

Tuy nói đảo Linh Sơn là đảo cao thứ ba của Trung Quốc sau đảo Đài Loan và đảo Hải Nam nhưng dân số chỉ khoảng vài nghìn người, nhiều nơi trên đảo là nơi đóng quân và vùng cấm quân sự, bởi vậy dấu vết phát triển thương mại tương đối kém cỏi, cuộc sống nguyên thủy trên đảo chưa bị phá hủy trên diện rộng.

Trừ một ít làng du lịch riêng biệt, hầu hết chỗ ở trên đảo đều là nhà trọ và nhà nghỉ của người dân địa phương, vào mùa ít khách du lịch giá cả khá bình dân, một đám sinh viên tiền bạc có hạn, cho nên giá của nhà trọ sẽ cao hơn giá nghỉ một chút.



Nhưng Đàm Triệt không ngờ Tiêu Ngọc cũng sẽ lựa chọn nhà nghỉ địa phương một đêm mấy chục đồng, anh còn tưởng rằng Tiêu Ngọc sẽ đi đến làng du lịch Nam Ngạn. Xét cho cùng, dựa vào những bức ảnh mà cô đăng trên mạng xã hội, cả thế giới của cô giống như trong cuộc sống ngày thường ở mấy trò chơi di trú, thường xuyên đến ở trong mấy khách sạn cao cấp xa hoa và cực nổi tiếng.

Tiêu Ngọc, Lưu Vi và bọn họ cùng ngồi trên một chiếc xe lên đường đến nhà nghỉ. Một là bởi vì ở gần đây, cần gì cũng thuận tiện; hai là bởi vì Lưu Vi sức khỏe không được tốt, Tiêu Ngọc ốc còn không mang nổi mình ốc, càng đừng nói chăm sóc cô ấy.

Đồng Lị là người thích quan tâm giúp đỡ, trước tiên đưa Lưu Vi và Tiêu Ngọc đến nhà nghỉ của các cô, mới vội vã trở về phụ giúp Đàm Triệt sắp xếp nơi ở cho đám sinh viên.

Lưu Vi nói cảm ơn không ngừng, đám người đi rồi, lại bởi vì say sóng không thể chăm sóc Tiêu Ngọc mà hướng đến cô xin lỗi.

Cô gái này áp lực tâm lý quá lớn, quá mức nghiêm khắc, Tiêu Ngọc biết đối với cô ấy mà an ủi sẽ phản tác dụng, vì thế dùng giọng điệu mệnh lệnh nói: "Tôi có chút mệt, đi ngủ một giấc trước, trước 12 giờ đừng tới gọi tôi."

"Được."

Trước buổi trưa Tiêu Ngọc không dự định ra cửa, Lưu Vi nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tiêu Ngọc nằm xuống mới xoay người ra cửa. Cô ấy đặt chuông báo lúc 11:45, quyết định cũng về phòng nghỉ ngơi một lúc.

Nghe thấy cửa phòng cách vách cùm cụp một tiếng đóng lại, Tiêu Ngọc xoay người xuống giường, từ trong túi lấy ra một cây gậy dò đường, vô cùng có tinh thần mà đẩy cửa đi ra ngoài.

Nhiệm vụ trên người Đàm Triệt khi đến đây là khảo sát thực tế, Tiêu Ngọc ở trên thuyền đã nghe anh nói sơ qua về hành trình của chuyến đi. Buổi sáng thăm con hổ già phía Nam, buổi chiều đi biển bắt hải sản câu cá, ghé thăm nơi ở của ngư dân. Sáng ngày mai sẽ leo lên đài cao nhất để thắp lửa, đến viện bảo tàng tham quan, sau đó quay về.

Đây là lịch trình du lịch bình thường không có gì đặt biệt, Tiêu Ngọc có thể hiểu tất cả đám sinh viên đó đều là lần đầu tiên lên đảo, Đàm Triệt sẽ không dẫn bọn họ đi lên đảo tìm kiếm cảm giác kích thích.

Đàm Triệt không đi, không đại biểu cô sẽ không đi.

Đây là hòn đảo sinh cô nuôi cô, Tiêu Ngọc dù thật sự thành người mù, cũng không quên được thôn xóm ngõ hẻm, núi đá cỏ cây trên đảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK