Từ đó trở đi đến khuya là Giang Hồng Trang tự động lột bỏ đồ trên người để ngủ với cháu mình.
Hồng Trang ở nhà vài tháng rồi cùng chị gái lên thị trấn, Hải Yến dọn lại căn nhà đã bỏ hoang nhiều Năm, Trang ở đó học may và làm tiệm luôn trong căn nhà của mẹ Long. Dì đi rồi Long thấy buồn lắm, Long nhớ cái cảm giác sờ lên vú dì, sờ vào vùng háng dì và Long nghĩ đến em gái… bé Nhi cũng vừa tròn chín tuổi.
Trịnh Uyên Nhi - em gái Bảo Long
Dù chỉ mới chín tuổi nhưng dù sao Nhi cũng là con gái, nàng có cái thứ mà Long vẫn mong muốn được xem. Hôm ấy trời nắng rất to, Long nắm tay em gái nói: “Anh với em đi tắm sông đi.”
“Thiệt hả?” Cô bé hí hửng vì mẹ không cho nàng tắm sông.
Bảo Long gật đầu: “Ừ.”
Uyên Nhi băn khoăn: “Lỡ mẹ la.”
Bảo Long: “Thì đừng nói.”
Cô bé nghe xong thấy xuôi tai liền mỉm cười: “Uh… hihihi…”
Long đưa nàng xuống sông, hai anh em tìm một bãi đá thoai thoải, hai anh em tắm vì nước ở đây rất cạn. Con sông quê Bảo Long rất nhỏ và hiền hòa, mùa nắng cạn trơ cả đáy sông.
Nhi hỏi: “Có phải cởi đồ không anh hai?”
Bảo Long đáp: “Có chứ, không đồ ướt mẹ la.”
Bé Nhi: “Vậy anh hai quay đi chỗ khác đi.”
Bảo Long ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Uyên Nhi: “Không biết, anh quay chỗ khác đi.”
“Uh…” Long quay đi, khi cậu quay lại thì em gái đã bò xuống nước, nước đã ngập đến bụng nàng rồi. Long cởi quần áo làm cô bé mắc cỡ quay đi chỗ khác.
“Anh hai vô duyên.” Uyên Nhi tạt nước vào anh trai rồi cười lớn: “Ha ha ha vui quá hen anh hai.”
“Uh…” Long và nó tạt nước làm Uyên Nhi ho sặc sụa, nàng đi lại cục đá quay mặt đi giận dỗi.
Bảo Long xuống nước: “Thôi cho anh xin lỗi.”
Bé Nhi: “Anh ác, em uống nước quá trời.”
Long vòng tay ôm em gái năn nỉ, nàng vẫn giận dỗi, Long nhớ đến cái vùng lông đen đen giữa háng của dì Trang, Long lần mò xuống háng em gái, vừa chạm vào mu thịt nàng cầm tay Long gạt ra, Long vẫn lì lợm rờ rờ lên đùi nàng, Nhi quay lại nhìn Long hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Anh coi chỗ háng em có cái gì.” Long đáp.
“Đâu?” Con bé nhìn xuống nhưng nước đã che mất.
Long nói: “Lên bờ coi.”
Cô bé leo lên bờ, lần đầu tiên Long thấy Nămờng tận cái vật kỳ lạ ấy, một ụ thịt to như cái bánh trôi nước mẹ Long nấu, không có lông đen như của dì, cậu sờ lên cục thịt trắng tinh ấy, em gái vẫn nhìn xuống háng.
“Sao nó chu chu ra vậy?” Long hỏi.
Nhi đáp: “Em không biết, mẹ nói đây là cái âm hộ.”
“Còn mẹ nói của anh là côn thịt.” Long chỉ vào khúc thịt đang căng cứng mà cậu cũng không biết vì sao nó cứng.
“Vậy côn thịt và âm hộ không giống nhau hả anh hai?” Nàng thắc mắc.
“Uh, chắc vậy…” Long nói vừa nhìn cái rãnh bé bé, cậu rờ rờ lên đó, em gái bỗng đứng im, mặt nàng nhìn bâng quơ nhưng không phản đối gì cả.
Bỗng có tiếng mẹ Long gọi to: “Long à…”
“Chết… mẹ gọi.” Long giật mình kêu lên rồi cậu và em gái lồm cồm mặc đồ rồi chạy lên bờ.
Mẹ Long đẹp lắm, với cái tuổi hai mươi lăm nhìn rất hấp dẫn, có nhiều đàn ông trong xóm để ý tới mẹ cậu. Lúc đầu Long không thích nhưng từ khi Long ôm dì và giờ là em gái thì cậu quay sang ủng hộ mẹ. Sau khi ăn cơm, mẹ gọt vài trái cây cho ba mẹ con ngồi ăn, Long nói: “Con thấy bác Năm và mẹ hợp nhau đó mẹ.”
Hải Yến nhìn con trai bỡ ngỡ: “Con nít biết gì mà hợp hay không con.”
“Sao không… con thấy mẹ ở một mình cũng buồn, vợ bác Năm mất cũng đã nhiều Năm… nếu mẹ thích bác Năm thì anh em con ủng hộ mẹ… phải không út?” Long quay qua nháy mắt với em gái.
“Dạ… con qua ngủ với anh hai cho mẹ ngủ với bác Năm…” Uyên Nhi ngây ngô nói.
“Mẹ cha tụi bây… ngủ cái gì mà ngủ…” Thấy con gái ngơ ngác làm Hải Yến phì cười, nàng nhỏ giọng: “Mà tụi bây còn nhỏ, mẹ không muốn có chồng.”
“Có sao đâu, dì út ở thị trấn, mai mốt con ra đó rồi, vì trong mình đâu có trường cấp hai, ra đó dì phụ mẹ nuôi con học.” Long nói.
Giang Hải Yến ngày nào giờ đã 25 tuổi, là mẹ của hai đứa con
“Hư… dì còn trẻ, dì còn lấy chồng.” Hải Yến chống chế.
“Thì khi dì lấy rồi tính, mà dì có lấy thì con cũng phải ra đó mà, mẹ có lấy bác Năm thì bác ấy cũng phụ mẹ nuôi tụi con chứ bác ấy đâu có con.
“Trời… con nít mà bày đặt.”
“Hihihi… tụi con đi chơi đây… bác Năm qua kìa, Long cười khi thấy bóng dáng ông Năm ngoài cửa, ông là hàng xóm nhà Long, vợ chết đã chục Năm, ông mới ngoài bốn mươi, kinh tế cũng kha khá và không có con.
“Tụi con đi chơi hả?” ông Năm chào Long bằng câu hỏi.
“Dạ bác Năm mới qua…” Long kéo ông Năm ra nói nhỏ: “Con ủng hộ bác Năm đó.”
“Thiệt hả?” Ông Năm thốt lên.
“Dạ.” Bảo Long gật đầu.
“Ok… cảm ơn con…” Ông Năm nói không giấu được cảm xúc vui mừng.
Long kéo em gái ra ngoài đầu ngõ chơi, cậu giải thích cho bé Nhi biết việc mẹ sống một mình buồn, với lại có bác Năm thì em gái được qua phòng Long. Nhà Long cất theo kiểu nhà ba gian, hai phòng nằm hai bên còn phòng khách nằm chính giữa. Bếp thì cất rời ra, một loại nhà phổ biến ở những làng quê, nhà Long chỉ làm bằng ván khá tạm bợ.