[Phá hủy tượng thần, đạt được 1 điểm lĩnh vực, mười điểm kinh nghiệm.]
Thanh âm của hệ thống xuất hiện trong đầu Tu Thần.
"Mở rộng." Tu Thần nói.
[Tiêu hao 1 điểm lĩnh vực, mở rộng phạm vi lĩnh vực vô địch thành công.]
[Phạm vi lĩnh vực: 201 x 201 x 201 (8.120.601 mét vuông)]
Tu Thần nhìn thể tích lĩnh vực hiện tại, gãi gãi đầu.
"Thế này thì phải tới ngày tháng năm nào mới có thể mở rộng ra toàn thế giới chứ?"
Hiện tại, điều khiến hắn buồn bực là muốn xuống núi cũng không xuống được.
Không đúng, nghiêm khắc mà nói, phạm vi hắn có thể kiêu ngạo cũng chỉ là hai phần ba diện tích đỉnh núi này mà thôi.
Nếu rời khỏi phạm vi lĩnh vực vô địch, thì một con gà Xích Diễm cũng có thể dần hắn ra bã.
Chim Bát Sắc đậu trên vai Tu Thần, nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn, giống như đang không hiểu lời Tu Thần vừa nói là có ý gì.
Nhìn thoáng qua chim Bát Sắc, Tu Thần mỉm cười nói: "Tên nhóc kia, về sau muốn lăn lộn với ta sao?"
"Chi chi chi chi!"
Chim Bát Sắc hưng phấn gật đầu kêu chi chi vài tiếng, sau đó còn dùng đầu nhỏ cọ cọ cằm Tu Thần.
"Vậy thì phải lấy cho ngươi một cái tên, lông chim của ngươi có đủ màu sắc, về sau gọi ngươi là Tiểu Mao nhé." Tu Thần nói.
Chim Bát Sắc: "???"
"Chi chi chi!"
Chim Bát Sắc lập tức lắc đầu phản đối, biểu cảm kia giống như đang nói "ngươi đặt tên này không bằng trực tiếp gọi ta là Chim Nhỏ đi còn tốt hơn".
Tu Thần cười ha ha nói: "Không hài lòng sao, vậy gọi là Tiểu Vũ nhé."
Chim Bát Sắc lúc lắc cái đầu nhỏ, sau đó vui sướng nhảy nhót vỗ cánh vài cái, tỏ vẻ rất hài lòng với cái tên này.
"Bụp bụp bụp!"
Gốc cây liễu bên cạnh kia không vui, vung cành cây xanh biếc của mình.
Tu Thần không chỉ điểm hóa cho chim Bát Sắc, mà còn điểm hóa cả gốc cây liễu trước miếu nữa.
Tu Thần nhìn lại, cười cười nói: "Ngươi thì cứ gọi là Tiểu Liễu đi."
"Bụp bụp bùm bùm!" Sau khi nghe được cái tên này, cây liễu điên cuồng vung quất cành của mình xuống mặt đất, không biết là vừa lòng hay kháng nghị, Tu Thần cũng không quá để ý tới.
Ở cái thế giới này, điều kiện để động vật và thực vật thành yêu vô cùng khó khăn, không có huyết mạch truyền thừa, vậy nhất định phải sống thời gian đủ dài, có khi là mấy trăm năm tới mấy ngàn năm, hoặc là ăn được linh bảo thiên địa, sinh ra linh trí rồi tu luyện.
Nhưng những linh bảo thiên địa kia động vật nhỏ yếu sao có thể chạm tới? Chúng nó đều có yêu quái trấn thủ.
Còn thực vật thì lại càng thêm khó khăn.
Cho nên động vật và thực vật có thể thành yêu ở thế giới này cực kỳ thưa thớt, cơ bản đều là những chủng loại có khả năng trường thọ.
Mà chim Bát Sắc tuổi thọ cao nhất cũng chỉ có mười năm mà thôi, không thể nào hóa linh thành yêu được.
Nhưng Tu Thần đã mở ra năng lực Điểm Hóa Vạn Vật, có thể điểm hóa một tảng đá trở nên có linh trí, huống chi một con chim.
Núi Thiên Tử này có yêu quái sao?
Tu Thần không biết, lão già nói có chỉ là hắn chưa từng thấy bao giờ.
Thậm chí hắn còn chưa từng xuống núi, chỉ có duy nhất một lần đi cùng lão già tới lưng chừng núi để bắt gà Xích Diễm, sau đó hai người bị cự mãng ba mắt đuổi đến tè ra quần, suýt chút nữa không về được.
Từ đó về sau, đánh chết hắn cũng không xuống núi nữa.
Trở lại trong miếu, Tu Thần nhíu mày nhìn tòa miếu tan hoang này.
Nơi này quá không phù hợp với thân phận hắn rồi.
Chỉ là hiện tại hắn còn chưa đạt tới cấp bậc Hư Không Tạo Vật, nên không thể biến ra đồ vật theo ý muốn của mình, rất nhiều nguyên liệu không có trên đỉnh núi này.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới việc hắn thay đổi một chút.
Bước đầu tiên, phải phá miếu sơn thần Thiên Tử này đi xây lại, quá giản dị cổ xưa rồi.
Tâm niệm vừa động.
Toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển, mặt đất dâng lên làm cho nguyên tòa miếu sơn thần bay cao năm mét.
Tường vây cũ nát chung quanh bắt đầu dần dần vỡ vụn, sau đó biến thành vô số gạch đá, vờn quanh trên bầu trời, sau khi dạo một vòng mới hạ xuống đất, từng khối từng khối xếp chồng lên nhau.
Ba gian phòng cũng bắt đầu phân giải, xây dựng lại.
Tu Thần đập nát mỏm đá cách miếu không xa, hóa thành từng khối gạch đá xanh làm ngói trải nóc.
Mười lăm phút sau, miếu sơn thần Thiên Tử hoàn toàn mới ra đời.
Tường đỏ gạch xanh ngói đá, dưới gốc cây liễu cũng dựng lên một thạch đình được mài từ một khối nham thạch to lớn hoàn chỉnh.
Thảm cỏ, thảm thực vật xa xa cũng bị hắn nhổ về trồng ở đây, tăng thêm màu xanh.
Tấm hoành phi của miếu sơn thần Thiên Tử vẫn để lại, xem như một loại tưởng nhớ đối với lão già.
[Ngài đổi mới hoàn cảnh nơi ở, đạt được 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.]
Lúc này, âm thanh của hệ thống bỗng nhiên xuất hiện.
Tu Thần hơi sững sờ.
Đây là cái gọi là nhiệm vụ ngẫu nhiên đó sao?
Cũng không tồi đâu.
Xem ra sau này cần phải chăm chỉ hơn một chút, thay đổi nhiều một chút.
Tích tiểu thành đại, không cần sốt ruột từ từ sẽ tới.
Hiện tại Tu Thần cũng không quá vội vàng muốn mở rộng ra toàn thế giới.
Dù sao cũng chỉ có như vậy, cá muối thăng cấp mở rộng có vẻ cũng rất thú vị.
Đi vào lương đình ngồi nhìn hoàn cảnh chung quanh, Tu Thần nghĩ vẫn nên tốn chút tâm tư cải tạo thêm nữa.
Quá đơn điệu rồi, không hiển thị ra được địa vị của hắn.
"Chỉ tiếc không có gỗ, cây trên đỉnh núi này đều bị lão già chặt sạch rồi, chỉ còn dư lại một dòng độc đinh nhà ngươi thôi." Tu Thần ngồi trong lương đình, nhìn cây liễu bên cạnh nói.
"Bụp bụp bụp..."
Tiểu Liễu nghe thấy Tu Thần nói vậy... sợ tới mức vung loạn cành cây, Tiểu Vũ ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa kêu chi chi.
Tu Thần cười ha ha.
"Mặc dù ở trong lĩnh vực thì không cảm thấy đói, nhưng miệng vẫn thèm muốn ăn chút gì đó. Tiểu Vũ, đi dẫn một con gà Xích Diễm về đây." Tu Thần nói với Tiểu Vũ ở bên cạnh.
Tiểu Vũ: "???"
Cái đầu đẹp đẽ đáng yêu kia dường như treo đầy dấu chấm hỏi.
Kiểu như muốn nói, ngươi trâu bò như vậy, còn muốn ta đi túm gà Xích Diễm sao?
Đại ca, mặc dù ta có linh tính, nhưng chưa có thực lực đâu!
Tu Thần nghiêng đầu, híp mắt nhìn Tiểu Vũ: "Hay là nướng ngươi lên cũng được."
"Chi chi chi!"
Tiểu Vũ sợ tới mức rớt mấy cái lông chim, sau đó mạnh mẽ bay vèo về phía dưới núi.
[Ngài dọa sợ một con chim Bát Sắc, đạt được 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.]
Khóe miệng Tu Thần khẽ run rẩy.
Như vậy cũng được sao?
Vì thế, hắn chuyển ánh mắt về phía cây liễu bên cạnh.