Thương Kỳ Quân chứng kiến vẻ mặt này của Cẩn Ngôn, thâm tâm dấy lên một hồi tức giận. Tiểu tử suốt ngày si tình lẽo đẽo theo sau hắn phiền phức, không ngờ trong đêm tân hôn lại dùng thái độ này kiêu ngạo với mình.
Hắn thế nhưng biết rõ thiếu niên hồng y hỉ phục xinh đẹp đến lóa mắt này có bao nhiêu tâm cơ. Y mặc nhiên vì vị trí Thế Tử Phi mà ngang nghiên hãm hại, tổn thương Hiểu Nhu của hắn.
Cũng không biết y dùng đến thủ đoạn gì mà khiến cho Hiểu Nhu liến tục gặp ác mộng, đầu lúc nào cũng đau nhức làm cho hắn thương tiếc không thôi. Cuối cùng Cẩn ngôn trong mắt Thương Kỳ Quân, chính là loại lớn lên có bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu ác độc.
Trải qua sóng gió một đời, tâm niệm nào cũng đều đã thấy qua. Phong Từ Cẩn Ngôn làm sao có thể không nhìn ra được suy nghĩ này của Thương Kỳ Quân. Nhất là khi chính hắn còn chán ghét y đến như vậy!! Y chỉ bật cười nhàn nhạt không có ý vị, giọng nói thanh thoát như thiên tiên chậm rãi cất lên không một chút cảm xúc:
- " Ban nãy ngồi một mình trong hỉ phòng chờ đợi Thế Tử, quả nhiên Cẩn Ngôn đã ngộ ra nhiều điều!!! Vốn dĩ mối hôn sự này đều bắt đầu từ Phong Từ Gia, bản thân Thế Tử có lẽ nửa điểm mong muốn cũng không có. Trong lòng Thế Tử có bao nhiêu ghét bỏ Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn hiểu rõ!! Chính là vì như thế, Cẩn Ngôn bây giờ cũng đã học cách buông bỏ. Giải thoát cho chính mình, cũng như là giải thoát cho Thế Tử "
Lời nói ra nhẹ tựa lông ngỗng, thế nhưng Thương Kỳ Quân lại mắt tròn mắt dẹt nghe không rõ những gì Cẩn Ngôn nói. Hắn chỉ loáng thoáng thông được mấy chữ quan trọng nhất. Nôm na ngụ ý câu nói: Cái tên phiền phức Cẩn Ngôn kia muốn từ bỏ rồi!!!!
Cẩn Ngôn theo đuổi hắn bao nhiêu năm, hắn đều không nhớ.
Chính là lâu đến mức không nhớ.
Có lẽ là từ lúc hắn mới chỉ là một tiểu gia hỏa 8 9 tuổi được Tấn Vương Phi dẫn đến thăm bằng hữu trong Phong Từ Môn Phủ. Không ai khác là Phong Từ thiếu phu nhân.
Một cục bông nho nhỏ trăng trắng với đôi mắt màu xanh ngọc kì lạ không giống một ai trên trần đời này đã thu hút hắn. Truyện Huyền Huyễn
Quá thích thú, hán vì đôi mắt tuyệt đẹp kia cùng với vẻ bề ngoài như thủy linh của cục bông, mà cho y một viên kẹo.
Nhưng hài tử nào biết, một cục kẹo nhỏ, lại dây dưa với hắn mãi mãi sau này chẳng thể đứt.
Với sự kiên định đến chán nản của Cẩn Ngôn, Thương Kỳ Quân trong suốt nhiều năm lại tồn tại một mặc định chẳng biết có tự bao giờ. Không cần biết hắn đi đến đâu hay làm gì, chỉ cần hăn quay đầu lại thì luôn luôn y như rằng sẽ có một Phong Từ Cẩn Ngôn đứng phía sau làm hậu phương cho hắn.
Thế nhưng đên nay tân hôn, Thương Kỳ Quân có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc Cẩn Ngôn đường đường chính chính hạ sát tâm với mình. Trực tiếp dùng ánh mắt lạnh ẽo hắn chưa từng thấy nói ra lời từ bỏ với hắn.
Tim của Thương Kỳ Quân bây giờ...chẳng hiểu vì sao lại thấy trống rỗng một mảng. Khó chịu đến phát bực.
Nghĩ tới việc sau này y không còn đứng phía sau chờ hắn nữa, hắn lại càng liên tục thở không thông.
Không kịp để cho Cẩn Ngôn nói tiếp, hắn liền với tay cầm lấy chiếc bình rượu Đại Thúy giao bôi đã cạn sạch, ném vỡ tan tành..
" CHOANG!!!!!!! " - Một tiếng, tai Cẩn Ngôn hơi nhói!!!
" NGƯƠI.....CÚT VỀ ĐÔNG UYỂN CHO TA!!!!!!! "