Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đến đây, như bị nói trúng tim đen của mình mà hai người A Khái và A Tú họ chỉ biết im lặng thái độ có vẻ trùng xuống sự hung tợn kiêu ngạo kia lúc này như hoàn toàn biến mất, trên nét mặt dường như không có một chút biểu cảm gì là vui tươi hay hờn giận nhưng Liễu Thanh biết tâm can họ bấy giờ đang dày xéo khôn nguôi lúc thoảng qua như không có gì, khi lại ầm ầm kéo đến quằn quại đớn đau. Đó là nhu nhược, cái cảm giác nhu nhược đến hèn mọn này như một bức tường bẩn thỉu to nặng đè lên người họ, áp họ nằm dài trên cái nền đất lạnh của sự tự phụ mà không cho họ cách nào có thể cựa quậy thoát khỏi nó, vì thế khi họ đưa một tay ra muốn giúp đỡ Bỉ Ngạn hay ai khác mình vượt qua những lúc khó khăn thì luôn có một cánh tay khác của bản thân mình chắn ngang mà ngăn lại và vân vẫn bên tai là những lời tự giễu về khả năng của bản thân, giúp thì chả gì to tát mà khi thất bại lại ảnh hưởng không nhỏ đến việc tiến thân của mình mà còn liên lụy Bỉ Ngạn.. Nói đến cùng là hai người họ đều hèn nhát, nhỏ mọn như nhau cả, đến người mà họ hết lòng yêu thương ra đi họ còn trơ mắt ra nhìn mà không có một hành động hay nói lời gì níu kéo thì có tư cách gì để mà trách người khác. Nực cười! Hết sức nực cười



Còn về phần Liễu Thanh, như được nói ra hết tiếng lòng, những gì đã dồn nén trong tâm can bấy lâu trong lúc này đều được tống ra ngoài hết thảy làm cô vô cùng thoải mái đến mức sướng rung người. Cô tươi cười ngồi xuống nhìn A Tú, dưới ánh mắt thâm thúy của mình Liễu Thanh như thấy được sự thống khổ trong anh ta, ánh mắt anh rủ xuống nhìn chằm chằm những vết nứt nẻ của sàn gỗ từ góc nghiêng này cô thấy gương mặt A Tú trông đặc biệt rất anh tuấn không thua gì A Khái hay nhị thiếu gia Thiệu Khẩu mũi cao miệng không cười ánh mắt lại thâm tình sầu não, nét mặt anh lúc này pha chút nghiêm nghị và một chút bi thương nhìn anh lúc này cô liên tưởng như mình đối diện một vị tướng lĩnh sau một cuộc bại chiến vậy thương tiếc có, oán giận có. Liễu Thanh thầm nghĩ, một người vô tư thẳng thắn như A Tú còn trầm cảm như vậy thì người toan tính đa đoan như cái tên người kia cũng thống khổ vô biên lắm đấy. Nghĩ đến đây Liễu Thanh vui vẻ hơn cả.



Nhưng cái không khí kì quặc kẻ tâm sầu người khoái trí không được kéo dài bao lâu thì cả đều bị những âm thanh đáng sợ từ phía trên mạng sườn đồi trúc lâm hòa trong gió lớn thổi tới mà có đôi phần kinh hồn sững sốt. Tiếng rôm rốp như ai đó to lớn mấy trượng đang nhổ tre bể trúc càng lúc lại càng gần tìm hướng ba người họ mà ầm ầm lao đến.

Như linh cả được điều chẳng lành không do dự chút nào A Khái càng nắm chặt dây cương khiển ngựa phi nhanh bay trong gió mặc cho giông bão càng lúc càng khủng khiếp hơn. Mưa giăng trắng xóa mù mịt không thấy được con đường về phía trước, dường như thấy được cơn mưa này như thấy được sự giận dữ của Long Thần ở trên cao kia muốn lấy toàn bộ nước con sông Hồng Giang mà một mực dìm chết người hết thảy ở đây mới chịu nhẹ tay lại vì thế giờ lại từng giọt lại từng giọt kết nhau thành dòng quét từ hai mạng sườn đồi núi tre kéo xuống ào ào như thác đổ thẳng lên cơn xe và ngập úng cả lối mòn phía dưới

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK