Tôi vội vàng xuống xe, đi vào phòng muốn dọn dẹp đồ đạc rời đi.
Vẫn còn kịp, Giang Ứng Hoài không thể nào bỏ bữa tiệc lại mà đuổi theo tôi được.
Tôi có món đồ làm rơi trong phòng Giang Ứng Hoài, chỉ có thể nhân lúc người làm không chú ý mà lắc người vào trong đó lấy.
Nhưng bộ váy đỏ này thật sự quá vướng víu, tôi sơ ý, đụng đổ một xấp tài liệu trên tủ của anh.
Giấy tờ bay tán loạn, tôi phí công bắt lấy một tờ.
Lật ra xem, lại là hình của tôi.
Là tôi vào năm năm trước, mặc váy lễ phục xinh đẹp, nụ cười đoan trang vừa đúng.
Ở một góc tấm hình lộ ra nửa mặt của thiếu niên, ánh mắt anh luôn dừng lại trên người tôi.
Tôi cảm thấy có chút hít thở không thông, lật mấy tờ giấy khác lên.
Tất cả đều là đủ loại dấu vết của tôi từ nhỏ đến lớn lưu lại ở nhà họ Giang.
Hình ảnh, phiếu điểm, giấy khen…
Hành động của tôi đột nhiên dừng lại.
Tờ này, là giấy chẩn đoán tình trạng tâm lý của tôi.
Lúc này tôi nghe thấy trong sân truyền đến tiếng ô tô dừng lại.
Hồi lâu sau, trên hành lang trống trải vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Giang Ứng Hoài xuất hiện sau cánh cửa, dáng vẻ anh chật vật, thở hổn hển: “Giang Thư Ý, sao em…”
Anh nói được nửa câu thì đột nhiên nghẹn lại.
Mà tôi nhìn ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Giang Ứng Hoài, anh đã biết hết rồi, đúng không?”
*
Ba năm trước.
Vào sinh nhật của Giang Ứng Hoài.
Ngày hôm đó cũng là bữa tiệc tốt nghiệp của anh.
Tôi biết tôi nên tuân thủ thỏa thuận, không đến gần nhà họ Giang nữa.
Nhưng tôi vẫn đi.
Giữa chừng lại bị mẹ Giang phát hiện.
“... Tôi chỉ muốn xem một chút thôi.” Tôi lúng túng, cẩn thận nói: “Xem xong tôi sẽ đi.”
Sắc mặt mẹ Giang không bất ngờ: “Giang Thư Ý, mày không tuân thủ thỏa thuận, bọn tao bất cứ lúc nào cũng có thể cắt tiền thuốc men của mày.”
Tôi nhìn bà ta, chậm rãi cười.
“Cắt đi,” Ánh mắt tôi tràn đầy ác ý: “Vậy thì tôi sẽ nói hết tất cả sự thật với người thừa kế hoàn mỹ mà mấy người không dễ gì mới bồi dưỡng ra được… Cùng lắm thì, chúng ta cá chết lưới rách thôi.”
Mẹ Giang tát tôi một cái.
“Cút đi, đừng để tao nhìn thấy mày nữa!”
Bà ta run rẩy môi, đuổi tôi đi.
Sống cùng nhau nhiều năm như vậy, gọi mẹ xưng con nhiều năm như vậy, tôi biết rất rõ điểm đau không muốn người khác biết được của bọn họ.
Nhà họ Giang cành lá rậm rạp, mỗi một thời đại họ đều đứng đầu Bắc Kinh.
Duy chỉ có thế hệ này của bọn họ, ba Giang vì trước kia bị thương mà không có cách nào sinh dục được.
Bọn họ cần một đứa trẻ đủ ưu tú, ưu tú đến mức có thể khiến người khác xem nhẹ chuyện máu mủ, bảo đảm có thể kế thừa nhà họ Giang.
Tôi, là đứa đầu tiên được chọn.
Khoảnh khắc bị đưa vào nhà họ Giang, tôi đã là một công cụ.
Tôi học piano, học Toán Olympic, tham gia trại hè, làm một cô chủ ngàn vàng khiến người ta vừa lòng giống như búp bê.
Ở ngoài mặt, Giang Thư Ý ưu tú mọi thứ là con cưng của trời.
Sau lưng, những điều này đều do hình phạt thể xác, ngược đãi tinh thần từng chút đắp nặn nên.
Vì cách thứ bày khăn ăn lúc dùng cơm không đúng, vì thi cử không lấy được hạng nhất, vì không đủ ưu tú.
Roi của bố Giang sẽ đánh vào những chỗ mà người khác không nhìn thấy được, mẹ Giang sẽ nhốt tôi ở tầng hầm tối đen không thấy đáy.
Bọn họ muốn tôi quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, muốn tôi chép kinh Phật, muốn tôi trở thành Công chúa Bắc Kinh đạt tiêu chuẩn.
… Sao bọn họ dám tin Phật chứ?
Theo tuổi tác dần tăng, tâm lý của tôi phát bệnh.
Tôi càng ngày càng không có cách nào đạt được kỳ vọng của bọn họ, biểu hiện càng ngày càng kém.
Đối với bọn họ mà nói, dù sao cũng không phải do con mình đẻ ra, nuôi phế đứa này thì đổi đứa khác là được.
Giang Ứng Hoài cứ như vậy mà đến nhà họ Giang.
Từ đó, lại thêm một người nữa đau khổ trong cái nhà này.
Tôi trừng mắt nhìn cậu bé lương thiện đó dần trở nên lặng lẽ, kiềm chế dưới sự tra tấn.
Nhưng cuối cùng, Giang Ứng Hoài vẫn cứng cỏi hơn tôi, ẩn nhẫn hơn tôi.
Anh ưu tú, mọi người đều nhìn thấy được.
Tôi bắt đầu bị bố Giang mẹ Giang coi nhẹ, cũng vì vậy mà hứng chịu sự cắn trả trước kia, bị đám con cháu ăn chơi khác sỉ nhục, bắt nạt.
Chỉ có Giang Ứng Hoài bảo vệ tôi.
Sự yêu thích của anh dành cho tôi quá thẳng thắn, tôi không phải người ngu, nhưng tôi hoàn toàn không dám đáp lại.
Cùng với sự trưởng thành, anh bắt đầu dần dần tiếp nhận nhà họ Giang, vấn đề tâm lý của tôi cuối cùng cũng đã tới một mức đó không cách nào tự lành được.
Vào lần nào đó khi Giang Ứng Hoài đi ra ngoài, tôi bởi vì bị bố Giang đánh mà cầm dao cắt cổ tay.
Khoảnh khắc đó, cơ thể tôi hình như không còn thuộc về tôi nữa.
Trú trong cơ thể tôi là một kẻ điên.
Cả đời này bố Giang mẹ Giang rất xem trọng thanh danh, không thể nào chịu được việc người khác biết được mình nuôi ra một đứa trẻ mắc bệnh tâm thần.
Bọn họ sẵn lòng bỏ tiền đưa tôi đến viện điều dưỡng chữa trị, điều kiện là, tôi nhất định phải khiến Giang Ứng Hoài hết hy vọng.
Anh là người thừa kế hoàn mỹ nhất mà bọn họ phí hết tâm huyết bồi dưỡng ra, không cho phép xuất hiện một chút biến số nào.
Tôi nghĩ, chuyện làm hại anh, từ nhỏ tôi đã có thể tự thông tỏ.
Cuộc chữa trị của tôi vô cùng thuận lợi, trong lúc dần dần hồi phục, nỗi nhớ mong anh cũng tăng theo gấp bội.
Năm thứ hai, tôi cuối cùng cũng không nhịn được, muốn quay về lén nhìn anh một cái.
Sau khi bị mẹ Giang phát hiện, chúng tôi đã cãi nhau một trận rồi tách ra.
Sau đó tôi phát hiện ra khoản tiền viện trợ mà nhà họ Giang cho tôi đã bị cắt.
Cũng may bệnh của tôi đã đạt đến mức kiểm soát vô cùng tốt, tôi có tay có chân, có thể tự làm tự ăn.
Tôi đã sớm không cần đến số tiền bẩn của nhà họ Giang nữa.
Trong lòng ôm suy nghĩ như vậy, tôi bắt đầu tìm việc làm, chỉ cần bao ăn ở, việc tốn thể lực cũng không sao hết.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Giang nữa.
Mà Giang Ứng Hoài, nhất định nhất định sẽ có tương lai rất tốt.
*
Giang Ứng Hoài im lặng hồi lâu rồi đi về phía tôi.
Anh nói: “Sau khi bố mẹ nuôi qua đời, anh cuối cùng cũng có thể điều tra hướng đi của em mà không có chút trở ngại nào.”
Tôi hơi suy sụp, không ngừng lùi lại: “Vì sao? Em đã làm nhiều chuyện xấu với anh như vậy, vì sao còn phải quan tâm em?”
Giang Ứng Hoài rũ mắt, nói: “Giang Thư Ý, từ trước đến nay em không phải là một người giỏi nói dối.”
“Khi còn nhỏ, em sợ anh cũng bị đánh nên đã vắt hết óc đuổi anh ra khỏi nhà họ Giang, giương nanh múa vuốt, còn tưởng là mình che giấu tốt lắm.”
“Anh bị phạt, em đến đưa đồ ăn cho anh, mắt còn đỏ hơn cả anh, Giang Thư Ý, em tưởng anh thật sự không nhìn ra sao?”
Ánh mắt của anh vẫn giống như trước kia, bình tĩnh, trầm ổn giống như một đầm nước, nhưng lại sắc bén hơn trước kia.
Năm tháng không mài mòn được tình yêu, tôi không còn chỗ nào lẩn trốn.
Tôi run rẩy: “Anh vẫn luôn trải đường cho em, muốn để em quay về nhà họ Giang…”
“Có gì mà không được?”
“Anh điên rồi sao! Anh có biết ba năm trước đây… là em hại chết bọn họ không!”
Tôi không kiểm soát được, tóm lấy đồ trên mặt đất ném về phía Giang Ứng Hoài.
Tôi hận bố Giang mẹ Giang, nhưng chưa từng nghĩ tới việc hại người.
Mấy năm nay, tôi vẫn luôn sống trong áy náy và hoài nghi, đến mức cuối cùng không nhịn được, dùng thân phận người giao hàng để xuất hiện trước mặt Giang Ứng Hoài, một lần nữa quay về nhà họ Giang.
Thông tin mà người ngoài có thể biết được là có hạn, thậm chí rất nhiều người đồn rằng Giang Ứng Hoài mới là người đứng sau.
Tôi mong chờ quay về nhà họ Giang để có thể tìm được đáp án, tìm thấy khả năng cho thấy không phải là tôi hại chết bọn họ.
Giấy tờ bay lả tả xuống, Giang Ứng Hoài nắm lấy tay tôi.
Anh cúi người xuống, gỡ những ngón tay nắm lại thành quyền của tôi ra.
“Đó không phải là lỗi của em.”
Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người nhìn vào mắt tôi, nói ra những lời này.
“Trong vụ tai nạn giao thông mà bố mẹ nuôi gặp phải, phía bên kia mới là phía gây ra lỗi, chỉ là bảng tin năm đó chưa từng nói rõ chi tiết với bên ngoài, trạng thái của mẹ Giang vào lúc đó không hề có vấn đề gì cả.
“Giang Thư Ý, em không phải là hung thủ giết người.”
Khoảnh khắc này.
Tôi khó mà tự kiềm chế được, thanh kiếm Damocles luôn treo trên đỉnh đầu cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng không hề đóng đinh tôi vào cây cột của những nỗi nhục.
[*] Thanh kiếm Damocles: Damocles là một nhân vật xuất hiện trong một giai thoại thường được gọi là "thanh kiếm của Damocles", ám chỉ đến mối nguy hiểm sắp xảy ra và luôn hiện hữu mà những người nắm quyền lực phải đối mặt.
Hơi nóng trong mắt dâng trào, tôi gào khóc thật lớn, toàn thân mất hết sức lực, ngã vào lòng Giang Ứng Hoài.
Bàn tay của Giang Ứng Hoài rơi bên hông tôi.
Giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi truyền đến.
“Chúng ta đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian đó… Giang Thư Ý, trong lòng anh, em không phải là con rơi gì cả, em chính là cô chủ của nhà họ Giang, tất cả mọi thứ của anh, anh đều có thể chắp tay nhường cho em.”
“Em sinh ra là phải đứng bên cạnh anh.”
*
Tôi vẫn không quay về nhà họ Giang.
Giang Ứng Hoài có chút bất mãn về việc này nhưng lại không có cách nào với tôi.
Đây là năm thứ hai tôi đi du lịch một mình.
Trong cuộc đời trước đó, tôi đã bị đè nén quá nhiều.
Bây giờ, tôi cuối cùng cũng có cơ hội nhìn ngắm núi non sông suối.
Lại một lần nữa tự hỏi ý nghĩa của sự sống.
Năm đó, tôi quấy rầy Giang Ứng Hoài không ngừng, đòi được một số tiền, sau đó bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới.
Anh sầm mặt, thở dài một hơi.
“Giang Thư Ý, thật ra trước kia không phải anh chưa từng tìm em, chỉ là anh nghĩ, em đã không chủ động quay về khi bố Giang mẹ Giang chết, vậy thì có lẽ, em sống không tệ lắm.”
“Nhưng anh cũng âm thầm thề, nếu như em mà xuất hiện nữa… Anh tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Tôi kéo hành lý, thấp thỏm nhìn anh.
Không biết qua bao lâu, anh ném cho tôi một tấm thẻ.
“Đi đi.” Giang Ứng Hoài cúi đầu, nói: “Đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Tôi cầm tấm thẻ đó.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, bên trong cánh cửa đang dần đóng lại, Giang Ứng Hoài chán nản rũ vai, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt tĩnh lặng trống rỗng nhìn nơi nào đó, không biết là đang nhìn gì.
Sau đó, trong thời gian đi du lịch, tôi thường xuyên nằm mơ, sẽ mơ thấy cảnh này.
Chuyến du lịch dù sao cũng sẽ kết thúc.
Tôi cuối cùng cũng đến điểm cuối.
Ở bên kia điện thoại, giọng nam đã xa cách rất lâu một lần nữa vang lên.
“... Giang Thư Ý, anh đã từng nói, đừng xuất hiện trước…”
“Giang Ứng Hoài, em quyết định quay về nhà họ Giang.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, đổi thân phận được không? Ví dụ như, phu nhân Thái tử gia Bắc Kinh chẳng hạn.”
— HẾT —